Lời nói trầm trầm của Phong phát ra khiến Tiên giật mình và phải nhíu mày mấy cái liền mới bình tĩnh lại được. Quay sang nhìn Phong, dù chắc chắn là mình không nghe nhầm nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhắm mắt lại, thở một hơi dài rồi lấy giọng vui vẻ nói với Phong:
“Chúng ta… đã từng yêu nhau à? Tôi nhớ là chúng ta còn chưa công nhận mối quan hệ nào đó ngoài tình bạn mà?”
Phong nghe Tiên nói vậy thì hơi giật mình một cái. Dù ban nãy cậu cảm thấy mình cần phải nghiêm túc, cần phải dứt khoát chia tay với cô nhưng sau khi nghe câu này thì cậu không còn nhịn được nữa, cậu ngồi thụp xuống đất, ôm bụng cười nắc nẻ như chưa bao giờ được cười vậy. Cậu vốn không nghĩ ngay đến lời chia tay của mình cũng bị người khác bắt thóp ngay như vậy. Bởi vì… Tiên vốn là một người khá đơn giản, nhưng hôm nay cậu mới nhận ra nó thật sự không đơn giản tí nào hết.
Tiên thấy Phong ngồi thụp xuống mà ôm bụng cười như vậy thì cô cũng phồng miệng mà ngồi xuống cạnh Phong. Dù nói cho vui như vậy nhưng cô không biết rốt cuộc ý câu trên của Phong là như thế nào, sao cậu lại đề nghị chia tay chứ? Cô có làm gì sai sao? Mà kể ra sau khi nghe Phong nói sẽ chia tay với cô cô cũng chẳng cảm thấy buồn gì cho lắm.
“Đến bao giờ chúng ta mới còn được ngắm hoàng hôn cùng nhau như thế này nhỉ?” Phong ngừng cười, cậu ngả người dựa vào chiếc mô tô phía sau, mắt ngước lên nhìn bầu trời cuối ngày đỏ rực trên không trung. Bất giác cậu ngoảnh sang nhìn Tiên và khẽ hỏi.
“… Tại sao?” Tiên muốn lên tiếng hỏi tại sao Phong lại muốn chia tay nhưng cô chỉ thốt ra được như vậy. Lòng cô cũng không đến mức quá rối ren để không bật ra được câu hỏi nhưng có cái gì đó như đang mắc nghẹn ở cổ không cho cô nói tiếp. Nhưng dù vậy, Phong vẫn hiểu ý cô định nói gì khi mà cậu cũng lên tiếng trả lời trong khi không nhìn vào cô:
“Tôi nhận ra… chúng ta không hợp nhau, tôi cũng không còn thích cậu nữa, chúng ta chia tay, cũng như sẽ không gặp lại về sau nữa…” Phong cất giọng trầm trầm, suốt đêm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều, vừa sáng mẹ cậu đã hỏi thăm có phải thi đại học xong rồi không? Chứng tỏ rằng mẹ vẫn nhớ. Cậu thật sự không muốn nói ra câu này khi sự thật của nó vốn ngược lại, cậu cảm thấy mình và Tiên rất hợp nhau, cũng rất muốn sẽ gặp lại cô và có thể sống cùng cô cho đến hết đời nhưng rốt cuộc cậu vẫn phải nói ra thôi.
“Vì mẹ cậu à?” Giọng Tiên hơi run run, bàn tay đang thả tự do của cô cũng bất giác xiết chặt lại. Cô biết mẹ Phong không thích cô, có lẽ vì một lí do nào đó mà cô không biết nhưng ngay đến Phong- cậu là một người con trai, một người con trai thì nên biết tự đấu tranh để giành lấy tình yêu của mình chứ? Tiên nghĩ nhưng rồi cô cũng chợt ngớ ra: Nếu Phong dễ dàng chia tay cô như vậy nghĩa là cậu chưa từng thích cô sao?
“Không tại ai cả, chỉ là tôi cảm thấy chán rồi…” Phong nói bằng một giọng dứt khoát đầy lạnh lùng rồi cậu đứng bật dậy. Khẽ nhìn bầu trời hoàng hôn một lần nữa rồi cậu trèo lên xe. Trước khi bỏ đi, cậu quay lại nói với Tiên một câu: “Nếu sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ coi như không quen biết.”
“Khoan đã Phong…” Tiên cũng đứng dậy và nhìn theo cảnh Phong trèo lên xe nhưng khi cậu chuẩn bị bỏ đi cô mới lên tiếng. Phong nghe giọng cô thì cũng quay đầu lại nghe nhưng mắt thì vẫn dừng ở một nơi nào đó không có cô.
“Cậu… có từng thích tôi chưa?” Tiên nói chậm rãi rồi chăm chăm nhìn biểu hiện của Phong. Cô thấy cậu nhíu mày qua khuôn mặt nghiêng nghiêng, môi mím chặt như đang cố nén cái gì đó. Cô bước từng bước chậm rãi về phía cậu, đến khi đứng trước đầu xe của cậu rồi, cô ép cậu nhìn vào mắt cô rồi lại lên tiếng nói “Nói cho tôi biết, cậu có từng thích tôi chưa? Nếu chưa, tôi cho cậu đi ngay lập tức!”
Đến lúc này thì Phong đã bị ép nhìn vào đôi mắt nâu sắc sảo của cô chứ không còn nhìn đi đâu khác được nữa. Lần đầu tiên cậu bị ép nhìn sâu vào mắt cô thế này khiến cậu thật sự cảm thấy không quen và có chút khó chịu nhưng Phong lại không thể tự mình thoát ánh nhìn đi được. Rồi đến một phút nào đó, tự nhiên cậu cảm thấy lồng ngực tưng tức,khó thở, tim bất giác đập mạnh hơn, trong đầu thì kêu gào yêu cầu cô nên ngoảnh đi hướng khác ngay lập tức nếu không thì cậu không còn kiểm soát được bản thân nữa đâu.
“Có hay không? Trả lời đi!” Từ bờ môi màu cánh hồng khẽ phát ra mấy tiếng nói điều khiển khiến Phong bất giác di chuyển ánh nhìn xuống đôi môi ấy. Tự nhiên cậu thấy khát nước, cổ họng thì bỏng rát khiến cậu nuốt nước bọt liên tục. Không chịu nổi nữa, cậu lắc đầu thật mạnh để mong xua đi những ý nghĩ vớ vẩn đen tối đang hình thành trong đầu. Thật sự có điều gì đó không ổn.
“Có hay không?” Tiên cau mày ghé sát mắt vào mặt của Phong. Và bây giờ khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một hơi thở, đến nỗi bao nhiêu sự kìm chế của Phong bỗng trào ra hết. Cậu vươn tay kéo cô vòng qua chiếc xe và ép sát vào người mình. Rôi mặc cho đôi mắt đang mở to ngỡ ngàng hết cỡ của Tiên, cậu ghé tai cô thì thầm bằng một giọng khàn đục:
“Có… rất nhiều!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Và rồi một cảnh rất lãng mạn đã xảy ra…
[Để bảo toàn đầu óc trong sáng của tác giả và những em nào dưới 15 tuổi, tác giả xin tua nhanh đoạn này. Nếu đoạn này mà tác giả miêu tả kĩ thì tác giả sẽ bị bọn bạn nó kì thị ném đá cho đến chết => bọn nó thích đọc lắm nhưng lại không muốn đọc đoạn này do tác giả viết, hổng biết vì sao lun à! ^^]
“Mau… mau buông tôi ra, Phong, cậu làm gì vậy?” Tiên cố hết sức dãy dụa và cất lên tiếng nói nhưng những lời nói này chỉ phát ra đến cổ họng chứ không thể nào thoát hẳn ra ngoài cho thành tiếng được. Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt Phong đang gần sát mặt mình, rốt cuộc chuyện này là thế nào chứ? Mới mấy phút trước còn nói chia tay rồi bỏ đi mà bây giờ lại… lại…
Phong không trả lời Tiên, tay cậu đưa lên giữ chặt đầu cô lại không cho cô ngọ ngoạy. Giờ thì xong rồi, ai bảo sức kiềm chế kém đến như vậy chứ? Đã vậy ban nãy cậu còn nghĩ đến việc biến cô thành người của mình rồi mẹ cậu sẽ không còn phản đối gì nữa chứ. Chính vì mấy cái ý nghĩ đen tối đó nó đã lan khắp cơ thể cậu nên tự thâm tâm cậu muốn dừng lại giờ cũng không dừng lại được nữa rồi.
Tự nhiên, môi có cảm giác đau rồi trong khoang miệng bắt đầu thấy vị tanh tanh của máu. Phong nhíu mày mở mắt ra thì thấy Tiên đang mở to mắt nhìn mình. Từ khóe mắt cô bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt, nó rơi ra nhanh đến mức khiến cậu cảm thấy bối rối và rời người ra khỏi cô.
Khẽ đưa tay lên vuốt qua bờ môi hơi sưng lau đi vết máu vẫn còn dính lại trên môi cô, tự nhiên cậu cảm thấy có lỗi khi những giọt nước long lanh cứ rơi ra không ngừng và chảy xuống gò má chạm vào tay cậu. Thu tay về, cậu mấp máy môi nói nhỏ:
“Xin lỗi…”
“Đó là cách cậu yêu tôi?” Tiên nhìn chằm chằm vào Phong rồi lên tiếng hỏi. Giọng của cô nghe rắn đanh như đang bực bội nhưng vẫn phảng phất sự run rẩy ở đâu đó.
“Không phải…” Phong lắc đầu và cũng không có ý định giải thích, cậu vốn tự biết đó là lỗi của cậu mà. Nếu có trách, nên trách người nào đó đã ép buộc cậu phải lựa chọn một là tình mẫu tử hai là tình yêu. Cậu vốn luôn muốn có cả hai nhưng hình như chuyện đó là không thể xảy ra thì phải,
“Vậy… tại sao?” Tiên lại lên tiếng hỏi nhưng cô chưa nói xong đã bị Phong ngắt lời:
“Xin lỗi, đó cũng chỉ là cách biểu hiện đơn giản nhất của tình yêu. Cậu không thích nó? Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau… Tôi nghĩ mình nên về thôi!”
Phong nói một lèo chẳng đầu chẳng cuối rồi cau mày khi nghĩ đến việc mình phải dứt khoát rời đi. Nhìn lại cô lần cuối, cũng chẳng nói câu tạm biệt, Phong chậm rãi quay người và khởi động xe máy. Cậu biết, nếu còn ở lại, nếu còn đứng ở đó, nếu còn nhìn cô ấy khóc, cậu sẽ không đủ can đảm để bước đi như bây giờ và cậu sẽ làm hại cô ấy. Vì vậy nên đi càng nhanh càng tốt dù cho trái tim cậu đang nhói lên như bị bao nhiêu mũi kim đâm vào. Một vết thương không phải chỉ cần băng vào là lành, nó là một vết thương mới, chồng chéo lên vết thương cũ khiến nó đau hơn, đau âm ỉ và có lẽ cậu sẽ không còn dám đợi nó lành rồi lại tự chém cho mình thêm một vết thương nữa. Hai là quá đủ rồi…
Tiên cứ đứng như vậy, đứng như trời trồng, rốt cuộc là vì sao? Vì sao cô không thể hiểu được hành động của Phong, vì sao Phong nói yêu cô nhưng vẫn phải chia tay với cô? Vì sao cậu lại bỏ cô ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Nhưng hơn hết vì sao ngoài những giọt nước mắt khóc vì mất nụ hôn đầu đời này cô chẳng cảm thấy gì nữa? Tại sao cô không buồn như những cô gái vừa mất đi một mối tình đẹp? Rốt cuộc là tại sao cô chỉ có một chút hụt hẫng mà không hề có cảm giác gì khác? Rốt cuộc từ trước đến giờ cô có coi Phong là một người bạn trai không? Hay đơn thuần chỉ là một người bạn mà tại sao cô không buồn? Tiên tự hỏi mình nhưng cô cũng chẳng cần ai trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, cô thẫn thờ bước trên con đường đang tối dần, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ không bao giờ có hồi kết.
~~~~~
*NOTE: Cho tớ xin một phút nha các nàng… (Nếu mọi người có cóp truyện này sang trang wep khác cứ cóp cả cái nè cho tớ nhé. Quảng cáo tí fic mới ý mà, hi hi.)
Cảm ơn mọi người đã đi cùng anh nhất định làm em yêu anh suốt một năm qua (Cơ mà vẫn chưa đến 1000k view *tham quá*) nhưng cũng cảm ơn mọi người đã đã dành tình cảm cho fic đầu tay của tớ dù nó còn rất rất rất nhiều lỗ hổng và sai xót. Vì câu chuyện này đã đến hồi kết nên tớ muốn mọi người nhớ tớ: Bằng cách nghĩ đến fic mới của tớ dù tớ vẫn còn trong thời gian hoàn thiện và ém hàng. Tớ sẽ đăng nó sớm vì vậy mong mọi người sẽ yêu thích nó vì nó thật sự là câu chuyện tớ tâm đắc và dành nhiều chất xám đến nhất. Tất nhiên, nhân vật chính vẫn sẽ là một cô gái bí ẩn, đẹp lạnh lùng (mẫu người tớ thích ^^) và có rất nhiều hành động… khác người (Hoàng Anh chưa thể bằng cô ấy được!) Vì vậy mọi người hãy đợi cùng tớ nhé. Trong thời gian đợi mọi người có thể thỏa sức bay bổng với nhiều câu chuyện khác nhưng hãy để một chút trí nhớ đến câu chuyện sắp ra đời này nhé, thank cả nhà ạ! À cái tên tạm thời của nó là: Nô lệ tình yêu (Tại nó được hình thành từ bài hát cùng tên nên lấy luôn vì thấy nó khá là hợp!)
Và đây là một đoạn summary ạ, mong mọi người sẽ thích nó.
__Tôi không yêu em từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác đầu tiên tôi dành cho em là tôi ghét em. Tôi ghét cái dáng đi hờ hững, cái giọng nói nhàn nhạt và bộ đồ màu đen em đang mặc. Tôi ghét cái khuôn mặt lúc nào cũng chỉ có một sắc thái biểu cảm của em. Nói chung, với ấn tượng đầu tiên, tôi ghét mọi thứ thuộc về em.
Nhưng em luôn xuất hiện trong đời tôi vào lúc tôi đau thương lạc lõng nhất. Em không an ủi tôi, em không cùng khóc cùng cười với tôi. Lúc nào cũng vậy, em ném cho tôi cái nụ cười khinh khỉnh cùng những câu nói cụt ngủn nhưng đầy sức sát thương. Tôi ghét em vô cùng và từ lúc nào đó, tôi ngỡ như mình đang yêu một người con gái khác.
Cô ấy đẹp, cô ấy thanh cao quí phái, cô ấy là niềm ngưỡng mộ đối với mọi người nhưng đối với tôi cô ấy sao mà sao xa xôi quá, sao mà trống rỗng quá, sao mà giả tạo quá.
Còn em, em chỉ có một bộ mặt hững hờ nhưng dường như em không bao giờ dấu một cảm xúc khác bên trong của vẻ mặt đó. Em đúng là một tảng băng từ bên trong ra bên ngoài. Một tảng băng bí ẩn, lạnh lùng nhưng lại trót yêu một người con trai khác. Tôi ghét nhìn thấy em khi em ngồi đăm chiêu suy nghĩ vì những lúc đó, em đang nghĩ đến anh ta. Người con trai mà em trót trao bao nhiêu tình cảm. Tôi ghét em, tôi hận em vô cùng nhưng tự bao giờ, tôi cảm thấy mình cần em, mình cần tảng băng đó biết bao.
Và vì em là nữ hoàng nên tôi nguyện làm nô lệ của em, để được bên em, được chăm sóc cho em và được yêu em cả đời.
Nhưng với quá khứ bí ẩn và sự ngăn cản từ mọi phía như vậy, em có thể đón nhận tôi không? Và tôi có đủ dũng cảm để chấp nhận quá khứ của em không? Tôi không trả lời được. Tôi chỉ có thể trả lời được một điều: Tôi yêu em…__