Trần Diệp ngẩn người nhìn Đàm Giám bỗng nhiên ngã xuống trước mặt hắn – đầu của anh nghoẹo ở vai mình, thân thể mềm nhũn không chút phản ứng, Trần Diệp hoài nghi liệu trong rượu có cho thuốc mê? Thuốc ngủ cũng không có hiệu quả nhanh như vậy nha!
Kỳ thật tửu lượng của Đàm Giám không được coi là khá, nhưng mà cũng không phải người không uống được, tối thiểu thì bình thường uống năm ba chén cũng ứng phó được. vấn đề là hắn không uống được rượu hỗn hợp – đã có lịch sử kiểm chứng. năm đó Đàm Giám 5 tuổi bị cha mẹ đùa giỡn nhấp cho một hớp toái ti tửu, kết quả là anh cười ngây ngô cả buổi tối, ngủ mê một ngày một đêm, bố mẹ của anh sợ đến mức còn cho là con của họ cứ như vậy biến thành ngu ngốc rồi, thiếu chút nữa ly hôn.
Đương nhiên Đàm Giám không nhớ đoạn ký ức kia, ba mẹ anh cũng không nhắc đến, vì thế anh vô tri vô giác sống 28năm, bị một ly của Trần Diệp đạp ngã.
Kiều Tấn Vi không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trần Diệp đang nói chuyện với Đàm Giám sau đó Đàm Giám đột nhiên lăn ra ngủ… Hắn không thấy dược Đàm Giám uống chén rượu kia rồi mới anh dũng hi sinh nên hắn thấy rất buồn bực, đang êm đẹp tự dưng sao lại gục vậy?
Đàm Giám đang mê mang, theo lý thuyết đây là một cơ hội tốt, khó có dịp Đàm Giám rơi vào trạng thái không phòng bị như vậy, không làm chút gì đó có phải là rất có lỗi với chính mình không? Nhưng mà… Đàm Giám nghĩ với tính cách của Đàm Giám, dùng cách gạo nấu thành cơm là vô dụng, nói rằng tình một đêm chơi đùa thoải mái một chút ư… trừ phi hắn chuẩn bị tinh thần từ nay về sau không còn cơ hội gặp mặt Đàm Giám lần nữa. tên kia sau khi tỉnh lại nếu phát hiện mình thật sự bị cái gì đó rồi, chỉ sợ một câu cũng không thèm nói, mặc quần áo tử tế rồi đi, mà chính mình thì sao, chỉ sợ đời này đừng mơ đến gần anh trong vòng ba thước.
Hơn nữa, với tính cách và điều kiện của hắn, thật sự không cần làm trò thừa dịp đối phương say rượu bất tỉnh trộm làm thịt, nếu nói muốn giải quyết nhu cầu bản thân, vẫy tay một cái là có cả một hàng. Đàm Giám ư…. Nhìn thế nào cũng không thấy đạt tới trình độ khuynh quốc khuynh thành khiến người ta muốn phạm tội, sao phải khổ mà mang danh “tội phạm cưỡng ***” trên lưng?
Kiều Tấn Vi chỉ thấy Đàm Giám hơi cau mày, một đôi tay giơ ở giữa không trung, không biết là muốn nâng Đàm Giám dậy hay là nhân thể đè xuống… cuối cùng hắn hô đứng lên, vứt lại cho Kiều Tấn Vi một câu: “Tôi đưa người này về.” sau đó liền cõng Đàm Giám lên lưng rồi đi.
Kiều Tấn Vi hơi trợn mắt há mồm. nghìn năm có có dịp Đàm Giám phát thiện tâm nha! Có bao giờ hắn chủ động đưa người về nhà đâu… nếu như đối phương không phải cùng hắn lên giường.
Lúc Trần Diệp đưa Đàm Giám về nhà đã là mười giờ đêm rồi, kỳ thật không tính là muộn, đối với Trần Diệp mà nói, lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu.
Hạ Tiểu Xuyên mở cửa, nhìn thấy Trần Diệp sắc mặt cứng đờ, lập tức mở miệng: “Anh tới đây làm gì? Không phải tôi nói anh…” Nói được nửa câu đột nhiên nhìn thấy Đàm Giám trong tay Trần Diệp, sắc mặt đại biến. “Bà mẹ nó! Trần Diệp, anh làm gì Đàm Giám rồi hả?”
Cậu đưa tay muốn cướp Đàm Giám từ trong tay Trần Diệp, thân thể Trần Diệp lại nghiêng sang một bên, thừa cơ chui vào nhà, một cước đá lên giữ cửa, sau đó nói: “Anh của cậu đã hôn mê.”
Hạ Tiểu Xuyên trừng to mắt.
“Tôi đưa hắn tới Somewhere, cùng nhau xem chút phim, anh của cậu không chịu được kích thích, thoải mái ngất đi thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên kêu sợ hãi: “Làm sao có thể?”
Trần Diệp đặt Đàm Giám trên ghế salon, sau đó quay đầu lại cười nhạo Hạ Tiểu Xuyên: “Cậu cũng biết là không thể à? Cậu không nghĩ như vậy đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hạ Tiểu Xuyên mắng to: “Đ**! Chẳng lẽ mày không làm gì cái gì đó? Rốt cục Đàm Giám làm sao vậy?”
“Cậu không tự nhìn lại mình đi” Trần Diệp vuốt vuốt bả vai. “Hắn uống một ly ác ma chi hôn rồi thành cái dạng này.”
Hạ Tiểu Xuyên bán tín bán nghi bước qua, nhìn thấy mặt Đàm Giám hồng hồng, trên người xác thực có mùi rượu, lại kiểm tra một hồi, không phát hiện trên người anh có dấu vết mập mờ gì, lúc này mới yên lòng: “Vậy thì cảm ơn anh đã đưa anh ấy về nhà. Không cần ở lại uống trà, anh tự mở cửa về đi.”
Trần Diệp cười tà: “Tôi đây có thể lo lắng, tình hình Đàm Giám như vậy, chưa biết chừng cậu sẽ làm gì anh ấy… tôi muốn ở lại trông coi.
Hạ Tiểu Xuyên giận dữ: “***! Ở đây không có chỗ cho anh nói, nhanh cút cho tôi!”
Đàm Giám đột nhiên nấc, vô ý thức cười ngây ngô một tiếng, trở mình lại chìm dần vào giấc ngủ, thiếu chút nữa rơi xuống khỏi salon.
Trầm mặc ngắn ngủi.
“Tôi nghe thấy tiếng cậu nuốt nước miếng rồi.” Trần Diệp nói
“Nói láo! Là anh nuốt chứ?” Hạ Tiểu Xuyên hận không thể biến Trần Diệp thành một cuộc giấy vệ sinh, vứt từ cửa sổ ra mới tốt! Đàm Giám chưa từng uống say trước mặt cậu, cư nhiên lại bị Trần Diệp đánh gục… thằng khốn này sao còn chưa đi?
“Tư thế kia của anh cậu cũng khó chịu, tôi nói chúng ta vẫn nên đưa anh lên giường đi?” Trần Diệp nói xong liền chuẩn bị tới đỡ Đàm Giám, Hạ Tiểu Xuyên đoạt trước một bước giơ tay ra bảo vê: “Không cần anh quan tâm!”
Trần Diệp bị gạt ra, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, mắng: “Cái đệt! Cậu có cần làm quá không vậy? Muốn “làm” anh cậu tôi đã sớm “làm”, cậu đề phòng tôi như vậy làm gì… cậu có bệnh à?”
“vậy cũng khó nói” Hạ Tiểu Xuyên lạnh lùng trả lời một câu. “biết đâu anh ngại Somewhere nhiều người thì sao?”
Lần đầu tiên Trần Diệp phát giác nhân cách của mình thì ra đã ti tiện đến mức này rồi…… Bà mẹ nó!
Cuối cùng hai người vẫn đỡ Đàm Giám lên giường, về vấn đề có muốn cởi quần áo để tắm cho anh hay không, hai bên lại cãi nhau to một phen, Hạ Tiểu Xuyên giật chăn, mền che tren người Đàm Giám, sau đó chỉ vào Trần Diệp: “Tại sao anh còn chưa đi? Đây cũng không phải nhà của anh!”
Trần Diệp miễn cưỡng nói: “Tôi mạn phép không đi, đã vào được, nào có chuyện dễ dàng bị cậu đuổi đi vậy!”
Hạ Tiểu Xuyên cả giận nói: “Sao anh lại vô sỉ như vậy?”
Trần Diệp nói: “Ngược lại tôi thấy hôm nay mình đủ quân tử rồi, cậu là thứ gì tốt?”
“Đàm Giám hắn trêu chọc anh chõ nào chứ? Anh muốn chơi, còn nhiều người chơi với anh… anh cũng từng nói Đàm Giám như vậy không lọt nổi vào mắt xanh của anh, tội gì anh phải đến quấn anh ấy?”
“Tôi đổi khẩu vị, giờ thích loại khó chịu thế này, được chưa?”
“Bà mẹ nó! Đừng dùng khốn nạn như vậy! Anh cho rằng ngoại trừ việc nằm trên giường anh mà buông thả, những dư vị còn lại đều khó chịu hay sao?”
“Tôi nghĩ một ngày nào đó anh của cậu thực sự bạo phát, chỉ sợ so với cậu thì biểu hiện trên giường càng đặc sắc.”
“…”
Hạ Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi – ngàn vạn lần không nên nha, lúc trước sao lại túm phải tên lưu manh này, đuổi cũng không đi, phòng cũng không phòng được! Cậu không tin mị lực của Đàm Giám lại lớn như vậy, nói thẳng ra, Trần Diệp chỉ là đụng phải người không thèm đếm xỉa đến hắn, tính cách hâm dở phát tác, cho nên mới quấn quít chặt lấy Đàm Giám như vậy?
Người như vậy, hoặc là đừng đụng, đụng phải cũng đừng động chân tình. Hạ Tiểu Xuyên không quan tâm, cậu và Trần Diệp đều là người lão luyện, lên giường thì nói lời yêu đương, nếu không hợp thì phất tay bye bye, không ai bị tổn thương. Nhưng là tính tình của Đàm Giám, Hạ Tiểu Xuyên ở với anh năm năm sao lại không biết chứ? Với người không quan tâm cho đến giờ Đàm Giám liếc mắt cũng không thèm liếc, nhưng chỉ cần bước vào lòng của anh, anh sẽ quan tâm đối đãi. Những năm này Đàm Giám đối với mình thế nào Hạ Tiểu Xuyên hiểu rõ, chính mình kỳ thật là một nhóc con bị bố mẹ vứt bỏ, năm đó Đàm Giám nói nuôi mình đến khi tốt nghiệp đại học cũng chỉ là hiệp nghị trên miệng, đến khi không kiên nhẫn được nữa buông tay cũng không có lỗi với người nào… Lôi nhiều phiền toái đến cho Đàm Giám như vậy, anh cũng không thực sự muốn đuổi mình đi, trước kia cậu cũng nghĩ nếu Đàm Giám quen bạn gái thì sao, chế cũng không nghĩ đến anh bị đàn ông quấn lấy thì như thế nào.
Trần Diệp này, tâm tư háo thắng, cuồng vọng tự đại, lúc theo đuổi một người thủ đoạn nào cũng dùng được, dỗ ngon dỗ ngọt, hùng hồn dịu dàng, có được rồi sẽ chẳng thèm ngó tới. Hạ Tiểu Xuyên càng nghĩ càng tức, loại người này có tư cách gì ở đây cắn càn muốn nhúng chàm Đàm Giám? Đừng có mơ!
Trần Diệp từ toilet đi ra, ngông nghênh tự rót một chén trà uống, ngồi xuống bên giường Đàm Giám, cùng Hạ Tiểu Xuyên chiếm tất cả chỗ trống.
“Này.” Hắn nhàm chán mở miệng. “Cậu cầm tinh con gì?”
Hạ Tiểu Xuyên hung tợn nói: “ông đây cầm tinh con nhện đấy.”
“Đệt! Cậu có thể đừng kẹp thương đeo gậy như vậy được không?” Trần Diệp nhíu mày lại. “Đã nhìn ra, nhện góa phụ đenđúng không? Khó trách đầu tóc trên người cậu đều mang độc!”
“Tất nhiên! Trần Diệp, tôi không ngại nói cho anh biết, ông đây từ năm Đàm Giám5 tuổi đã thích Đàm Giám rồi, anh đến từ đâu thì cút về đấy đi!”
“Ơ… đã đan lưới được ba năm rồi à?” Trần Diệp cười lạnh. “Nhưng đối với tính nhẫn nại của cậu… cậu có thể thất bại đủ đấy, nhân vật chính không đan lưới, cứ tạp nham ngược lại lại dính với nhau. Tôi không có kiên nhẫn đan lưới, bất quá đã đan thì dĩ nhiên sẽ đan đúng chỗ…” ánh mắt của hắn nheo lại, ngữ điệu trở nên âm trầm. “Tiểu tử, cậu còn non lắm, loại đàn ông như Đàm Giám không phải kiểu sẽ bị người cảm động, cậu yên lặng yêu thương hắn mười năm tám năm, hắn sẽ coi cậu như em trai. Muốn có được hắn phải ra tay độc ác, cậu hiểu chưa?”
“Đàm Giám mắt có bị mù cũng không thích anh! Anh tỉnh lại đi!”
“Nhưng tôi không nghĩ như vâyh.” Trần Diệp lười biếng vén tóc trên trán, trong mắt lóe lên hàn quang tức thì. “Lòng anh ta dù có lạnh thì cũng là người, là người thì có thất tình lục dục. Tôi đánh gãy đường lui của anh ta, bỏ đủ tiền vốn tiêu phí cho anh ta. Hạ Tiểu Xuyên, tôi là hạng người gì cậu cũng phải biết chứ?”
Hạ Tiểu Xuyên lạnh người môt chút.
“Dù cậu có là nhện góa phụ đen tôi cũng độc hơn cậu trăm lần.”
Hạ Tiểu Xuyên nói không ra lời, Trần Diệp chưa bao giờ nói lời ngoan độc với ai như vậy. cậu biết Trần Diệp, đùa rất tốt, ở lại cũng được, biểu hiện bên ngoài cà lơ phất phơ thực chất bên trong thanh cao tự phụ, thật đúng là chưa thấy hắn đặc biệt nghiêm túc so đo cái gì bao giờ.
Đàm giám là ngoài ý muốn chứ?
Mà ngoài ý muốn, cho tới giờ cũng không tránh khỏi, vậy nên không cách nào ngăn cản.
Sau khi Đàm Giám tỉnh lại vẫn cảm thấy chóng mặt, huyệt thái dương vẫn đau nhức. anh chậm rãi mở to mắt, thấy trần nhà bóng trắng, trong ý thức muốn xuống giường đi vệ sinh lại đột nhiên cảm giác được size giường lúc bình thường coi như không nhỏ sao đột nhiên chật chội đi như vậy?
Ánh mắt từ từ chuyển động, liếc sang trái, một người nằm
Ánh mắt liếc sang phải, lại là một người.
Đàm Giám nghĩ chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ? Không ai sáng sớm lại gặp quang cảnh thế này chứ? Anh nhớ rõ tối qua bị ly ác ma chi hôn của Trần Diệp đánh gục, sau tỉnh lại ở trên giường mình không thể nghi ngờ là một chuyện tốt, nhưng trên giường đồng thời thừa ra hai người, lại là ác mộng chứ?
Bất quá nhìn hai người kia quần áo chỉnh tề, Đàm Giám kiềm chế xúc động muốn nhảy dựng lên đuổi người, cố sức ngồi dậy, đánh thức hai người kia.
“Đàm Giám anh đã tỉnh?” Hạ Tiểu Xuyên còn chưa tỉnh hẳn, vừa dụi mắt vừa ngáp một cái. “Mấy giờ rồi?”
Mí mắt Trần Diệp bỗng nhúc nhích, chưa thức dậy hẳn,
Mí mắt Đàm Giám nháy liên tục, bà mẹ nó! Đây là chuyện gì vậy?
Vì cái gì hai người kia đều ngủ trên giường của mình…. Cũng đều là bộ dáng thoải mái?
Trên bàn cơm bày ra bánh mì nướng cùng sữa tươi, Đàm Giám vẫn đang đau đầu, rượu cồn, say rượu, còn có hai cái tai họa.
“Tôi sợ hắn nửa đêm đánh lén anh, thật sự lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ngủ cạnh anh an toàn hơn.” Hạ Tiểu Xuyên giải thích nói.
“hừ hừ, thật đúng là nói toạc tâm sự của tôi.” Trần Diệp cười lanh, “khó trách cậu sống chết muốn đuổi tôi về, bằng không thì tối qua không biết ai còn làm ra chuyện gì.”
Đàm giám trầm mặc không nói, sắc mặt đen như đáy nồi.
“Đệt! anh đừng có đi ăn cắp lại hô to bắt trộm! tôi ở phòng này đã năm năm, muốn làm gì còn phải chờ đến giờ sao? Thu hồi sắc tâm của anh lại, ăn xong thì cút cho tôi!”
“Chủ nhân chưa lên tiếng, cậu trachsm óc cái gì? Điểm sắc tâm này của tôi làm sao? Cậu không làm gì… nói dễ nghe một chút, cậu có cái lá gan đây sao?
Gân xanh trên trán Đàm Giám nhảy loạn.
“Ngươi —— “
“Ngươi —— “
Mắt thấy hai người lại muốn nhảy dựng lên, Đàm Giám vỗ bàn một cái, cả phòng yên tĩnh.
“Hạ Tiểu Xuyên, ăn xong thì đi học cho tôi! Không phải cậu nói từ nay về sau không trốn học nữa sao? Đàm Giám chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên. “Nếu học kỳ này cậu bị lưu ban, khai trừ hay gì đó, sau này cậu tự lo cho mình đi!”
Hạ Tiểu Xuyên hận liếc nhìn Trần Diệp, không nói gì.
“Còn cậu nữa, Trần Diệp.” Anh quay đầu nhìn về phía Trần Diệp. “Có phải cậu nhất định phải chơi tiếp, đến khi tôi chịu phụng bồi cậu mới chịu dừng tay?”
Trần diệp có chút kinh dị, nhưng mà vẫn gật đầu.
“Được lắm.” Đàm Giám nhấc môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng. “Đợi đến khi cậu tốt nghiệp đại học.”
Trần Diệp nhếch lông mày
“đợi cậu tốt nghiệp, chính thức trưởng thành. Có lẽ cậu sẽ ở lại thành phố này, cso lẽ cậu sẽ cao chạy xa bay, đến lúc đó cậu mà còn tiếp tục kiên trì tôi sẽ đáp ứng cậu. Ít nhất đối thủ là người trưởng thành, so với việc chơi với một tiểu tử chân không vững, tôi còn có chút hứng thú.”
“***! Anh cho rằng ông đây là ai?”
Thần sắc Đàm Giám không thay đổi, trên mặt Hạ Tiểu Xuyên lộ ra vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng, Trần Diệp đã nói tiếp.
“Chẳng phải là sáu tháng sao? Đàm Giám, chúng ta cứ chờ xem!”
“Cho đến sáu tháng sau, anh sẽ không đến quấy rối Đàm Giám chứ?” Hạ Tiểu Xuyên liền vội hỏi, trong nội tâm tính toán chiêu này của Đàm Giám cũng coi như lợi hại, bên tám lạng người nửa cân. Sáu tháng sau, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra!
“Đầu óc cậu bị xi măng dán vào rồi sao?” Trần Diệp dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc mà nhìn Hạ Tiểu Xuyên, “đương nhiên tôi muốn trong sáu tháng này cua được anh trai cậu.”
Mùi thuốc súng lại bắt đầu tràn ngập trong không khí… thời khắc đang hết sức căng thẳng, thanh âm không mang chút cảm tình của Đàm Giám truyền đến: “Ăn xong điểm tâm thì cút hết cho tôi.”
“…”
“…”
Sáu tháng…
Trần diệp cùng Hạ Tiểu Xuyên trao đổi một ánh mắt uy hiếp.
Nhóc con, mi đợi đến lúc bị nốc ao đi!