1 giờ chiều hôm đó mình với Linh đi ra bến xe Lương Yên mua vé lên thẳng Lạng Sơn. Thằng Dũng sẽ bất ngờ lắm đây, có khi trào nước mắt không cầm được ấy chứ. Trước đấy mình với Linh tranh thủ đi ăn vài món hai đứa thích trước khi đi. Từ lúc hai đứa quyết định đi trốn thì tạm thời vẫn mọi chuyện vẫn ổn. Chưa ai gọi cho mình cả, mới có hơn 2 tiếng đồng hồ chứ mấy. Linh không mang điện thoại nên thoát khỏi bố rồi.
Vừa lên xe Linh đã thiu thiu ngủ ngay, mình bảo em dựa vào mình mà ngủ. Còn mình thì ngồi đợi thằng Dũng gọi lại. Gọi cho nó thì busy, trong khi mình còn chẳng biết nơi nó đóng quân chính xác là ở quả núi nào. Gần 15 phút sau Dũng mới gọi lại, nó thở hổn hiển ở đầu dây bên kia.
– Đợi tao lâu không, mãi mới tưới xong ruộng rau. Mệt bã cả người.
– Ơ thế mày phải ra đồng thật à? – Mình phá lên cười.
– Ừ, ở đây tự sản tự tiêu. Sang tháng còn phải vào chuồng lợn cho ăn với quét dọn nữa cơ.
– Thích thế cơ mà, thế chỗ mày đóng quân là ở đâu trên Lạng Sơn thế.
– Chỗ tao ngay đường cái, hỏi ai cũng biết mà mày hỏi để làm gì? Lên tiếp trợ cho tao à?
– Ừ, tao với Linh đang lên chỗ mày mà.
– Mày trêu tao đấy à, có biết mấy đêm tao gác nhìn ra cánh đồng mà chỉ biết gạt nước mắt thôi không?
– Cứ đợi đấy rồi biết!
– Được rồi, để xem mày bốc phét giỏi thế nào, cứ lên đây. Mà này, mấy hôm nữa cũng là sinh nhật tao đấy.
– Vậy à, 3 tiếng nữa bọn tao đến, mày tắm rửa sạch sẽ đi để còn đón tiếp.
– Thấy cái mặt của mày đã rồi tắm táp sau nhé. Tao cúp máy đây, đơn vị ra kiểm tra rồi. Cứ thế nhé, mày mà đùa tao thì thề rằng thù này phải trả. Mà anh lên thật cho em nhờ anh nhé.
Có cho tiền thì Dũng cũng không tin là mình lên thật với nó đâu. Dù chắc như đinh đóng cột là mình đang đùa nhưng giọng nói của Dũng vẫn có gì đấy muốn điều đó thành sự thật. Được rồi, tao sẽ lên cười vào cái mặt đang đội mũ cối của mày và đá đít mày bạn của tao ạ.
Mình chưa bao giờ lên Lạng Sơn nên cũng háo hức lắm, nhưng khi độ cao dần dần nhích lên, những đoạn cua nghiêng hết cỡ cũng là lúc mình chóng mặt và buồn nôn. Nhìn qua Linh mà nghĩ mình ngu quá, đánh một giấc như em thì có phải là tốt không. Nhưng tất cả quá đã muộn. Xe lại vừa vào cua nghiêng hẳn về bên trái, mình nôn mất thôi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Cho cháu xuống xe với! – Mình hét lên.
– Buồn nôn à, bình tĩnh, mày xuống đưa cho em nó cái túi ni lông! – Bác tài vừa lái vừa đáp.
Anh phụ xe vừa đưa thì ngày lập tức mình trào hết cả những gì vừa mới ăn cùng Linh ra. Giá mà cho ra bằng hết thì thoải mái hơn, nhưng cố lắm cũng không được. Khi xe đi qua một đồi đã bị đốt làm nương rẫy, mình mở cửa sổ, vứt thành qua sau khi hát bài “Huệ ơi, huệ ơi”. Vẫn khó chịu quá nhưng biết phải làm sao.
Lúc này thì Linh cũng đã tỉnh ngủ, chưa biết điều gì xảy ra nhưng khi mình quay sang thì em nhăn nhó.
– Trời ơi anh vừa nôn đấy à, mùi khó chịu quá!
– Ừ, anh không quen đường đồi núi.
– Nhưng em có làm sao đâu.
– Đó là chuyện của em chứ, với lại em ngồi trong thì chắc là đỡ hơn đấy.
– Nói láo kìa, con trai gì mà kém tắm, đi xe mà cũng say lên say xuống.
Nhìn Linh vênh váo mà chỉ muốn cắn cho một cái, thôi không cắn cũng được nhưng phải véo chứ. Em uốn éo né cái véo má của mình nhưng sao mà tránh được. Thấy hai đứa vui vẻ hơi quá cỡ nên hai bác trung niên, trông có vẻ là cựu chiến binh hắng giọng khó chịu. Thế là mình với Linh im re, không nghĩ đấy là cái phòng khách hôm nữa nếu không dễ bị ném xuống xe luôn quá.
Hơn 2 tiếng sau thì sẽ đến Lạng Sơn, xe dừng lại ngay khu đô villa đang xây dựng dang dở. May quá, đúng là hai bác kia đến thăm đồng đội cũ trên đây thật, mà đúng ngay chỗ thằng bạn mình. Thế là thành ra chỉ việc đi theo hai bác ấy là đến chỗ Dũng thôi.
Dọc đường hai bác bắt chuyện và hài lòng khi biết là bọn mình từ Hà Nội lên chơi. Bác trông nhiều tuổi hơn bảo là thấy hai đứa tự nhiên động chạm vào nhau như thế bác ngứa mắt suýt nữa đã ra bợp tai mình và mắng Linh một trận về tội không đứng đắn rồi.
– Mà đồng chí nữ kia tôi hết sức phê bình nhé. Đi đâu thì cũng đừng mặc quần ngắn thế kia, làm các đồng chí khác không tập trung được đâu. Trời thì lạnh chứ có phải hè nóng bức gì…
Linh ngượng nghịu cười nhận lỗi vì cái tội lúc nào cũng chỉ thích mặc quần short với legging bên trong. Tuy hơi lạnh nhưng em bảo thế thì mình thoải mái leo chèo được.
– Mà đồng chí nam kia thế này thì cũng không được. Đồng chí đã là đàn ông thì phải mang nặng vác nhiều là đúng, chứ ai lại để đồng chí nữ kia đeo ba lô như thế.
– Đúng rồi, Anh phải đeo cả hai chứ. – Linh reo lên rồi cởi ba lô ra.
– Dạ, cháu đeo thì cũng được thôi nhưng còn chỗ nào mà đeo đâu ạ.
– Đeo lên phía trước đồng chí ấy. Ngày trước mình khỏe lắm nhé, vác cả ba lô cho đồng đội mà chĩa súng bắn quân địch đoàng đoàng.
Thôi thế là sung sướng cái thân này rồi, đã vậy Linh cũng chẳng hẹp hòi gì để mình thể hiện cái chất đàn ông cả. Mình hỏi là còn xa không, thì bác bảo rằng khoàng 20, 30 phút nữa chứ mấy. Mình tính gọi xe ôm đi vào nhưng hai bác gàn bảo là có chân thì phải đi, tội gì mà mất tiền lại vừa được rèn luyện sức khỏe. Và thế là hành trình lê lết đến đơn vị Dũng chẳng khác gì là một cuộc hành quân.
– Mệt không anh? – Linh hỏi
– Không, bình thường. – Mình nói ẩu, ai bảo cứ thích sĩ diện, đang muốn nằm ngay trận rồi đấy.
– Vậy thì đi tiếp thôi, hôm nay em mới biết Hưng khỏe như nào nhé. Tết này em sẽ xin việc cho anh ở một chỗ bán đào quất tha hồ mà kiếm tiền.
Trông mắt Linh sáng lên khi nghĩ đến viễn cảnh đó mà có biết rằng mình rã rời thế nào đâu. Đã vậy còn vừa “huệ” một bài to đùng nữa. Cuối cùng thì cũng đến nơi, mà thằng nào đang đứng gác trước cổng nom quen quá.
– Dũng ơi! Dũng. – Mình với Linh hét lên.
Dũng giật mình, mắt láo liên hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây mãi sau mới thấy hai đứa. Dũng dường như chết lặng khi thấy đúng là mình với Linh lên tận đây thăm nó. Dũng tuy vẫn đứng nghiêm gác theo kiểu nhà binh nhưng nó cũng không kiềm được nữa, lớn giọng đáp lại.
– Tao ở đây Hưng ơi! Anh ở đây Linh ơi!
Linh chạy đến trước, còn mình thì lết từng bước thôi, mệt lắm rồi. Trời ạ, thằng Dũng sụt sịt kìa, lần đầu tiên mình mới thấy nó như thế này đấy. Mày thua cược rồi nhé Dũng, hôm nay tao sẽ cho mày cháy túi luôn.
– Mà sao bạn cháu lại đứng gác buồn cười thế nhỉ. Đứng ở ngay giữa đường thế kia? – Mình quay sang hai bác cựu chiến binh.
– Đồng chí đó đang bị kỉ luật rồi. Có lẽ phải đứng ít nhất là 5 tiếng đồng hồ.
Mình cảm ơn hai bác rồi tiến đến chỗ Dũng, đúng là nó bị kỉ luật thật, Linh cứ nắm lấy bắp tay nó mà chẳng thấy gọi là phản ứng nào.
– Thằng kia ra đây tao bảo. Chỉ tại gọi điện cho mày mà tao bị cắt cơm và bị phạt đứng thế này đấy. Lúc đấy mà mày nói dối tao thì thề rằng dù có phải đào ngũ tao cũng phải về tính sổ với mày. – Dũng cười.
– Mấy bữa không gặp mà trông ra dáng phết đấy. – Mình vỗ vai nó.
– Đau! Thằng chó này! Sao vợ chồng bọn mày giống nhau thế, gặp là vỗ vai với vỗ chân. Có biết là mấy hôm tập luyện tao đang mỏi nhừ cả người không!
– Linh ơi, nhặt sỏi ném nó đi, bây giờ nó mà chạy ra khỏi vị trí thì nó sẽ đứng đến đêm luôn em ạ. – Mình trêu Dũng.
– Không, em sẽ cù lách anh ấy cho đến chết thì thôi!
– Hai đứa bọn mày cút đi cho tao. Ặc! Linh, anh xin em đấy! Dũng hốt hoảng khi Linh sấn lại gần.
Bọn mình chỉ buông tha khi có một anh ra vẻ là cấp trên của Dũng hỏi bọn mình mấy câu, rỗi việc hay sao mà lại trêu bộ đội thế.
– Bọn em là bạn nó ạ! Bọn em tiện đường nên qua thăm nó.
Anh này mình với Linh một lượt rồi gật gù bảo Dũng lúc khác tiếp tục chịu kỉ luật sau, bây giờ dẫn bạn vào đi thăm đơn vị một vòng đã
– May nhé, cuối cùng thì mày cũng được giải thoát.
– May cái con khỉ. Thế tại sao mà tao lại bị như thế này. Mà hôm nay ăn nhầm cái gì à, tự nhiên lại mò lên đây làm gì. Yêu tao à?
– Mày thì con Bin nó yêu. Tao lên đây có chuyện thật mà, dài lắm!
Dũng dẫn mình vào thăm đơn vị nó và mình phát hiện ra một điều. Nhập ngũ bây giờ ăn rất sướng chứ không chỉ là cơm với đậu chan nước mắm như mình nghĩ. Chỉ ngặt nỗi là vì ở quân đội ít con gái lượn qua lượn lại nên gần như khi mình với Linh bước vào thì cả đơn vị ra đón tiếp. Ai cũng cười, huýt sáo, niềm nở nhưng là với Linh chứ không phải là mình.
– Đấy, mày thấy đi bộ đội khổ chưa. Lâu ngày bọn tao không gặp được gái nên hễ có em nào đến chơi là như một lũ rồ dấy. Đảm bảo khi về em Linh tha hồ mà có quà nhé.
Dũng nói trúng phóc. Khi về phòng nó ở thì anh bộ đội nào cũng đối đãi mình với Linh cứ như là khách quý. Thậm chí cả phòng khác cũng kéo sang xin số điện thoại của Linh. Mà em không mang chứ nếu không thì mình có mà tức nổ đom đóm mắt.
Mình với Linh vui lắm, hai đứa cười nói mãi cho đến khi tới bữa trưa thì thôi. Linh vui hơn cả vì lâu rồi em mới được ăn bữa cơm đông vui đến như thế. Ôi, khoảng trống trong em nhiều lúc mình cũng chẳng lấp đầy được, chỉ tự nhủ là phải cố gắng hơn nữa thôi. Mình nhìn quanh và thấy ai cũng ghen tị khi nghe Dũng giới thiệu Linh là bạn gái mình. Điều đó khiến mình nhận ra là thằng Hưng này may mắn đến thế nào. Giả sử như mà mình nhát gan, không dám trốn đi cùng em thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ có được Linh. Mình cũng sợ lắm chứ, nhưng chính Linh đã thổi vào mình một ngọt lửa quyết tâm đấy. Em còn sợ mát anh nhiều hơn phải không Linh? Anh cảm ơn em rất nhiều.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là mẹ Gấu con gọi cho mình, có lẽ mẹ đã linh cảm hay biết được chuyện gì rồi. Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ tự bảo vệ và giành lấy tình yêu của mình rồi về với mẹ.
Chiều tối là lúc Dũng ra tập diễu hành trước khi nghỉ ngơi, giờ này bọn mình cũng phải đi về chứ không được ở lại. Khi Dũng nghe hết câu chuyện của mình với Linh cùng lý do có mặt ở đây thì nó gật gù, vỗ vai nói những lời khi nói.
– Chia buồn nhé, thế là mày khiến mọi việc phiền phức hơn đấy. Nếu là tao thì tao sẽ không dám làm như mày đâu.
Mình cười khi thấy sự nghiêm túc của Dũng hiện lên khuôn mặt.
– Đơn giản là vì bọn tao không chịu được cái cảnh phải chia tay nên buộc phải như thế thôi.
– Bố mẹ mày giờ này chắc biết rồi phải không?
– Tao vừa nói chuyện xong nhưng bảo là tao cần đi du lịch vì vừa bị Linh bỏ. Phải thế thì lần sau dẫn Linh về mẹ tao mới không đuổi em đi
– Vậy thì giữ cho chặt vào, nếu không thì mày sẽ tốn công, tốn cơm nuôi vợ thằng khác đấy.
– Mày không nói gì tử tế hơn à thằng kia?
– Có, nếu như mày có đi chơi gái thì tuyệt đối không được rủ đứa nào đâu đấy. Việc mà đến tai Linh thì mày sẽ giống tao thôi. – Dũng rú lên cười sau đó chép miệng đầy chua chát.
Mình vẫn chưa nói cho nó biết trước khi đi Hà có gọi cho mình. Mình, Linh đã có một giao kèo với Linh là đến lúc thì mới cho Dũng biết. Phải rồi, dù có biết thì Dũng có thay đổi được điều gì đâu.
Đúng như Dũng nói, khi ra về Linh được tặng bao nhiêu quà, nào là cam, quýt, bánh kẹo, bánh chưng và cả thư tình làm quen nữa chứ. Bọn mình tìm một quán cơm vừa ăn vừa đọc thư và thơ tình của các chú bộ độ mà cứ bò lăn ra cười. Đa phần đứa nào cũng khuyên Linh bỏ mình vì nhìn mặt mình đểu lắm. Sau đây mình xin được chính một đoạn thơ trong đó ra.
Tôi gặp em trong một lần em tới thăm
Mắt em buồn mam mác vì đi với người em không yêu
Em có biết là lòng tôi cũng rạo rực
Đã bao đêm tôi thức với trăng với sao để chờ em
Em nói rằng bạn trai em người thành phố
Nhưng chữ chung tình chỉ có mình tôi mới cho em được
…
– Đúng là vì gái thì thằng nào cũng văn thơ thánh thót được.
– Và con xinh nữa thì sao mà chịu được. Em sẽ giữ lại tất cả những gì mà các anh ấy tặng cho em
– Nhưng em sẽ không phúc đáp lại đâu
– Đó là việc của em, thế là đi trốn mà có người giúp đỡ rồi. Mừng quá, mừng quá.
Tôi hôm đó mình với Linh bắt xe vào trong thành phố Lạng Sơn tìm chỗ ngủ. Dũng có gọi điện chỉ cho mình chỗ rẻ và cách mặc cả với những ai thách giá. Lại một lần nữa Linh với mình ngủ chung phòng. Đêm ở Lạng Sơn lạnh thấu xương. Hai đứa không ngủ được nên mang rất nhiều câu chuyện về gia đình, bạn bè ra kể cho nhau nghe. Kể hết không giấu giếm gì cả.
Đôi khi làm một chuyến xa nhà, bỏ mặc tất cả mọi thứ như thế này là một điều cần làm. Nó yên bình và chẳng bị cuốn vào guồng quay điên loạn như ở thành phố. Linh cứ ngọ nguậy trong vòng tay mình. Mình gầy quá, chẳng thể thừa chút hơi ấm nào giúp em bớt lạnh. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu nhưng mình vẫn cuộn tròn trong chăn, Linh cũng vậy. Hai đứa chẳng khác gì hai con heo ngủ ngày. Lâu rồi mình mới dậy muộn như thế, thời gian như ngừng trôi và mọi khoảnh khắc đẹp nhất đang tụ hội ngay ở đây.
Hàng ngày đến gần trưa mình và Linh mới dậy, hai đứa còn trêu nhau chán rồi mới tranh nhau vào nhà tắm. Ai vào sau thì ở ngoài phá đám bằng cách cứ tắt rồi bật, bật rồi lại tắc cái đèn màu vàng bên trong. Xong xuôi thì lang thang trong thành phố ăn mây món đặc sản của Lạng Sơn, rồi đi dạo xung quanh hít thở cái không khí lạnh đến từ núi rừng trước khi lên đơn vị chơi với Dũng. Chiều tối lại về nhà nghỉ ra ngoài lan can ngắm cảnh và thưởng thức hạt dẻ nong ngon hơn ở Hà Nội nhiều. Nhưng buổi tối là vui hơn cả, mình với Linh cùng đắp chung cái chăn và kể lại những gì đã diễn ra trong ngày hôm đó, những điều buồn cười nhất
Đến Chủ Nhật, Dũng xin phép cấp trên ra ngoài để đưa hai đứa lên cửa khẩu chơi. Xin xỏ mái thì mới được và nói chung lên đấy chỉ là đổi gió thôi chứ không vui như những gì mình với Linh hay làm. Vừa đặt chân xuống cửa khẩu Tân Thanh thì ba đứa bị bao vây bởi những người buôn bán mặt hàng tình yêu. Từ ông già cho đến cô bé 11 tuổi, ai cũng chào hàng thứ thuốc làm bạn gái thích, rồi đủ kiểu đồ chơi mà chỉ hai người mới dùng. Mình với Dũng cứ cười nắc nẻ còn Linh đỏ mặt, bẽn lẽn rúc đầu sau lưng mình.
– Được, để tao mua một liều thuốc tình yêu tặng cho hai bạn trẻ. – Dũng cười và nhận vài cái tát cảnh cảo của Linh.
Hôm đấy ba đứa góp tiền ăn một bữa cơm Tàu, cũng ngon nhưng toàn đồ xào nên chóng ngán. Nói chung là thích cơm thịt kho hay gà rang theo kiểu mình hơn. Mấy đứa định qua biên giới gọi là đi nước ngoài là như thế nào nhưng bị chặn lại vì Linh không có chưng minh thư. Thành ra đứa nào cũng chọn viên đá to nhất rồi ném hết cỡ sang nước bạn. Một sức mạnh chân thật còn hơn vạn cái like trên facebook ấy chứ.
Ngày qua ngày cứ thế lặp lại mà không biết chán. Nếu như những ai có liên quan với mình và Linh đều chấp nhận mặc kệ và lãng quên hai đứa, thì đó cũng là một cái kết có hậu cho câu chuyện của bọn mình. Nhưng không, cuối cùng thì điều gì đến thì cũng đến vào buổi sáng hôm nay. Số điện thoại của Linh gọi đến máy mình và vấn đề ở đây là em không mang theo máy.
– Chắc là bố em đấy, em nghe đi.
– Không biết bố nói gì. Bố em nhiều lúc chiều em lắm, nhưng cũng lì lợm nhất quyết không bỏ qua quyền lợi của mình đâu. Bố muốn em học để mai sau quản lý thay bố, đó là quyền lợi mà bố em sẽ đấu tranh đến cùng. – Linh chầm chậm nói.