Kể lại mấy chuyện gần đây mình mới nhớ ra những tật xấu của Linh. Lắm khi bạn bè mình cũng phải bó tay khi nghe Linh nói những câu ngô nghê và không có một dấu hiệu gì là nó được phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi. Kiểu như: “Em nhặt được một cái kẹo anh ạ! Em có nên ăn nó không?”; “Anh không biết thì thôi, con Tê giác khi xuống nước thì thành con… Hà mã” @@, rồi cả những kiến thức Địa lý siêu đẳng như: “Hạ Long ở Hải Phòng”, “Cù Lao Chàm ở gần mũi Cà Mau”. Mình chẳng hiểu đi học em tiếp thu được cái gì mà đầu óc em lắm khi như một đứa trẻ lên 8. Đôi khi mình cũng buồn. Chơi với thằng Hoàng, nó học giỏi sẵn rồi. Vi nhà Hoàng cũng thuộc nhóm con gái thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng Hoàng cũng thủ thỉ với mình rằng chẳng hiểu sao mình lại yêu được một người con gái như Linh. Hình như đầu Linh bị mất đi một số nơ ron thần kinh nào đó nhận biết hiểm nguy và hậu quả thì phải. Em cứ thích gì là làm luôn, chẳng cần suy nghĩ trước sau gì hết. Chẳng biết hồi em bé có bị ngã đập đầu xuống đất không mà lại thiết sót nhiều đến vậy. =( Thôi lảm nhảm nhiều. Quay lại truyện.
Sau khi mình khỏe lại thì điều đầu tiên Linh muốn là chạy khắp khu chợ đồ gốm, vừa kết hợp việc tìm người và tranh thủ ngắm nghía vài thứ em thích. Nào là cốc đổi màu khi có nước nóng, một cái đĩa có miệng sâu để thả đàn vịt nhựa vào bơi. Chọn đi chọn lại, cuối cùng Linh lấy đôi cốc đổi màu.
– Cho em 150 nghìn nhé. – Linh nhìn mình với đôi mắt tròn xoe.
– Giá đấy đã mặc cả chưa thế? Sợ vào trung tâm đi chợ đêm chỉ 20 nghìn một cái.
– Rồi mà, họ bảo là đồ xịn với lại là một đôi nên đã giảm.
– Sao cơ, em bảo bọn mình là một đôi à? Thế thì cái giá đó đũng là dành cho một đôi rồi. – Mình càu nhàu.
– Nhưng em đã lỡ bảo người ta khắc tên hai đứa lên cốc rồi.
– Thôi, thế là xong!
Đến nước này thì bó tay toàn tập rồi. Tại mình chủ quan để dân buôn bán lợi dụng sự ngây ngô của Linh mà trục lợi. Em vui nhưng chủ ki ốt còn vui hơn nữa khi đẩy đi một món hàng ế sưng mồm. Linh vui ra mặt còn mình thì vừa tiếc tiền, vừa lo thối ruột khi nghĩ tới viễn cảnh phải gõ cửa từng nhà để tìm cho ra được người quen mà Linh muốn tìm. Lúc này mình tự dưng nhớ da diết căn nhà của Dũng, không sạch sẽ lắm nhưng ít ra nó cũng tạo cho mình cái cảm giác vừa giống nhà, vừa giống cả nhà nghỉ.
– Em này, nếu không tìm thấy thì mình quay lại nhà Dũng nhé. Như thế là tốt nhất vào lúc này đấy.
Linh im lặng một hồi rồi đáp.
– Nếu không có thì tốt nhất em sẽ về nhà của em
– Nhưng bố em đang ở đây mà.
– Đằng nào chả phải gặp một lần. Ít ra như thế còn tốt hơn là cứ phải lo nơm nớp bị bắt quả tang khi đi cùng nhau như thế này.
Phải, đó là hiện thực lúc này của mình và Linh. Cứ mãi như này sao được, Linh còn chưa đến 18 tuổi và còn vẫn đang đi học nữa. Cứ nghỉ dài ngày như không ổn một tí nào. Mà dù có tìm được bác giúp việc kia thì sẽ thế nào đây? Ở lại ăn bám suốt ngày được chắc? Mà có gì đảm bảo bác ấy sẽ cưng chiều Linh như mình vẫn hay làm? Về nhà của Linh ư? Mình không muốn gặp bố Linh nhưng không thể phủ nhận là mình rất thích ngôi nhà đó. Nhớ lại những ngày trước đây sao lại đẹp thế không biết chứ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Vậy cứ để đi hỏi thử xem sao em nhé. Sau đó sẽ xem thế nào. Nhưng công nhận là anh rất thích cái nhà nghỉ đấy.
– Nhà nghỉ nào, em đã bao giờ vào nhà nghỉ với anh đâu?
– Chắc không, nhiều lần nữa là đằng khác. Anh còn nhìn em tắm sau cửa kính nữa cơ
– Còn lâu đi! Ở đâu và lúc nào?
– Em còn tự nguyện nữa cơ, rồi sau đó bọn mình còn cùng chơi bao nhiêu trò. Vui và thích lắm.
– Bệnh hoạn biến thái! Anh mà còn nói nữa thì em tát cho gãy răng đấy.
– Ơ, thế những lúc đó ở nhà em vui thế còn gì nữa. Đối với anh thì cái nhà đó đến là nghỉ thì gọi là nhà nghỉ thì có gì sai.
– Sợ cái cách anh diễn đạt thế. Từ này về sau thì tránh xa em ra.
Nhưng mình mặc kệ, mình nắm tay Linh đi ra khỏi khu chợ mặc cho em dù nhăn nhó, giãy giụa. Ra khỏi khu mua bán đó thì trước mặt bọn mình là một ngã ba. Mình chỉ tay về bên trái, Linh thì bên phải và hai đứa phải thì xem đứa nào chơi “rắn săn mồi” cắn phải đuôi trước thì phải đi theo ý người thắng. Linh thua nhưng lật bàn chạy thẳng về hướng bên phải. Ừ thì cuối cùng hướng nào cũng phải đi nên mình lại nhường em như mọi lần. Không phải mình sợ Linh nổi giận mà răm rắp làm theo ý em, chỉ đơn giản là riêng việc Linh chơi với một đứa có hoàn cảnh không sáng sủa lắm như mình cũng đã là thiệt thòi đối với em rồi. Nhớ lại một lần hai đứa đi ăn gà 99 mà cứ nhường nhau đủ kiểu mà thấy gái xinh đi với trai nghèo đúng là chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi… đất đen.
Hướng bên phải hình như là một sự lựa chọn hợp lý. Khu dân cư mọc lên san sát nhau, đông người qua lại là một lợi thế có thể giúp cho việc tìm người trở nên dễ dàng hơn. Hai đứa chia nhau ra hỏi và vấn đề ở đây là mình không thể hình dung được nhan sắc của bác giúp việc thông qua sự mô tả của Linh. Nếu có giấy bút ở đây thì mình đã không ngần ngại phác thảo ra chân dung dưới sự mô tả của Linh, và cho em thấy khả năng diễn đạt của em tệ đến mức nào. Có cảm tưởng Linh mô tả mèo với sư tử chẳng khác gì nhau và thật tội nghiệp cho ai tin vào những gì Linh nói. Điều bấu víu duy nhất là bác ấy tên là Trà, một cách tên chứng tỏ lòng yêu mến làng gốm xứ và cũng là tên chung của vài con người khác ở đây.
Trong lúc đi nhờ vả người ở đây thì mình mới biết họ cũng có một đức tính khác nữa là ai cũng có khả năng trở thành diễn viên hài.
– Cô chỉ biết bà Ấm con ông Chén thôi chứ Trà thì cô chịu. Hay cháu thử xem qua bộ uống trà này xem, đẹp lắm đấy nhé!
– Trà con tôi nó mới có mấy tuổi, thế cô cậu tìm nó để làm gì? Không phải tính mối lái nó sang Trung Quốc cho thẳng già nào chứ? Mặt non choẹt thế kia mà vô học, mất dậy!
1 tiếng đồng hồ trôi qua, đi nát cả khu rồi mà vẫn không tìm được nhân vật Trà đâu cả. Đang đi thì Linh đứng lại nhìn chằm chằm xuống bờ ao trông sạch hơn cả nước mà mình vẫn tắm. Chẳng lẽ bác Trà mà em đang tìm lại ở dưới đấy?
– Em tìm gì ở dưới đó vậy?
– Không có gì? Chỉ là em nghĩ là ở dưới đấy có cá và em không biết mình có nên thò tay xuống dưới nghịch không?
– Đừng dở hơi đi, rét như hắt nước vào mặt thế này thì cá cũng bị sổ mũi đấy.
– Kệ em đi, anh mà nói nữa là em nhảy xuống đấy. Nghĩ đến việc gặp lại bố mà chỉ muốn đứng ở đấy suốt.
Linh cười, nhưng trông em gượng gạo lắm. Mặt em tái đi vì lạnh. Mình đưa tay vuốt nhẹ má em mỉm cười
– Trời lạnh lắm, nếu không có anh thì em phải tự chăm sóc mình đấy.
– Hưng dở hơi. Tự nhiên lại nói vậy là sao?
– Anh dở hơi á? Thế có thấy ai như em không, đứng trước ao làng và tự hỏi là ở dưới có cá không nữa.
Em cười và quay trở lại ngã ba lúc đầu. Ừ nhỉ, tại sao mình lại nói như thế? Mình cũng không biết, cứ như có cái gì đó điều khiển bắt mình nói. Nhưng đúng là Linh phải tự chăm sóc bản thân nếu không có mình là tốt nhất.
Lúc này đã gần 12 trưa, ai cũng chui vào quán xá nào đó ăn với uống cùng đôi tay đầy đất. Trở lại ngã ba mà hai đứa chẳng biết đi đâu, thôi đành đi về hướng bên trái mà lúc trước mình chỉ. Trước khi đi, mình với Linh có mang đồ ăn sẵn theo nên việc đầu tiên là phải tìm một chỗ ngồi nghĩ đã. Khi đi qua một ngôi chùa có khuôn viện rộng và đẹp liền chỉ trỏ kéo nhau vào xem. Trong đây lại còn có cả ghế đá. Linh tí tả tí tởn lượn lờ một vòng khắp nơi, tự nhiên như ruồi. Hóa ra là em đi hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Một ni cô chỉ cho là gian phía sau, bên phải lối đi chính. Lúc này thì mình ngồi ở ghế đá nghỉ một sau cả sáng vác theo hai cái bị to đùng. Vừa đặt mông xuống chưa được giãn cái lưng cho đỡ mỏi thì giật mình khi nghe tiếng Linh hét thất thanh kèm theo tiếng chó sủa.
– Cứu em với Hưng ơi, em bị chó cắn rồi!!!!!!!!
Nhưng đến khi mình xuống gian dưới thì Linh lại không cho mình vào
– Đứng im, anh không được vào! Em chưa mặc quần đâu!
Hóa ra là trước cửa nhà vệ sinh có xích một con chó ta to kếch xù. Có lẽ khi đi vào không để ý, lúc đang ở trong đó thì con chó mới xông vào và thành ra như thế này đây. Mình cười khúc khích khi thầy Linh ra sức giữ cái cửa từ bên trong, còn con chó ra sức cào cửa bên ngoài.
– Ở yên đấy, để anh dụ nó đi.
Nhưng dụ bằng cách nào thì mình cũng chưa nghĩ ra. Mình chạy lại ghế đá, lấy gói dăm bông ra để dụ nó xem thế nào. Lúc này có một ni cô từ trong điện chùa chạy xuống. May quá, con chó thấy chủ nên thôi gầm gừ, nhưng Linh vẫn chưa dám ra. Ni cô phải vào tận trong để đưa Linh ra ngoài mà cứ tủm tỉm cười. Trông mặt Linh tái mét như tàu lá chuối.
– May nhé, suýt nữa vừa bị cắn mà vẫn không kịp mặc quần.
– Anh còn đùa được à?
Hai đứa cảm ơn ni cô về sự can thiệp đúng lúc. Ni cô này tuy mặc áo chùa nhưng vẫn để tóc nên Linh cứ ngạc nhiên mãi.
– Sao sư thầy vẫn còn tóc ạ? – Nghe em hỏi ngô nghê làm mình vừa buồn cười, vừa xấu hổ.
Mình liền giải thích là có những người ở chùa nhưng vẫn để tóc chứ không thoát tục. Ni cô gật đầu đồng ý khi mình nói thế, tuy nhiên Linh càng lúc càng chơi khó.
– Thế có nghĩa là sư thầy vẫn được ăn thịt phải không ạ?
Đến đây thì mình chịu chết, chẳng biết phải nói thế nào nữa. Trước khi bị cầm chồi đuổi ra khỏi cái sân đẹp đẽ này mình liền hướng sang một câu chuyện khác. Mình hỏi ni cô là có được ngồi đây ăn uống và nghỉ ngơi không. Nhất là ăn bánh mì dăm bông với pa tê ngay trong sân chùa. Ni cô bảo là chỉ giữ vệ sinh là được, may quá.
– Lần sau thì không biết thì đừng hỏi linh tinh nhé. Đi với em anh xấu hổ quá.
– Không biết thì phải hỏi chứ. Chẳng qua là không giống như những gì em nghĩ thôi.
– Biết thế để chó săm cho em một vết vào mông có phải đỡ nói linh tinh không
– Đau lắm, với lại anh như thế thì chẳng giống mông bánh dầy nữa đâu. – Linh cười.
– Đùa, em nghiêm chỉnh một tí được không. Đang ở trong chùa đấy, em muốn làm ô nhiễm bầu không khí ở đây à.
– Xí, không nghe thấy là không biết, là không có tội. Với lại những gi em nói là chân thật chứ có gian dối đâu.
Đúng là hết lời với em, vừa trẻ con mà cũng trẻ trâu không chịu được.
Lâu rồi mới có một bữa trưa vừa ngon và khung cảnh cũng đẹp đẽ như thế này. Tuy rằng rét run cầm cập nhưng vẫn thích vì chỉ có hai đứa là dở hơi ngồi ở đây. Tàn bữa, vẫn còn dăm bông thừa, Linh hỏi mình rằng thế chó ở đây có phải ăn chay không để còn cho nó một miếng.
– Có đấy, em sẽ làm nó bị phạt nếu cho ăn đấy.
– Hay quá, phải trả thù mới được. Cho ăn xong thì gọi sư thầy xuống quật vào mông nó.
Linh làm thật và con chó ăn thật. @.@ Buồn cười nhất là cái bát sứt đựng cơm của con chó chỉ có cơm và rau thật. Căng da bụng thì trùng da mắt. Hai đứa luyên thuyên một lúc rồi lăn đùng ra ngủ. Linh ngồi dựa vào thành ghế, còn mình gối đầu trên lòng em. Đó thật sự là một cuộc đấu tranh mệt mỏi, để đạt được điều đó thì mình đã phải giả bộ vẫn còn chóng mặt, nếu không có gì mềm mềm để gối thì máu không lên được não. Linh lưỡng lự một lúc rồi đồng ý nhưng chỉ là một lúc thôi. Thế mà hai đứa lại ngủ quên mất từ 1 giờ cho đến tận 3 giờ chiều. Chỉ khi tỉnh dậy khi tiếng còi xe bus vang lên và một đoàn khách du lịch đang dán mắt vào hai đứa khi tham quan chùa.
Ni cô buộc phải ra đánh thức hai đứa và yêu cầu giữ ý tứ một chút. Xấu hổ quá, mình với Linh rối rít xin lỗi. Giống như mọi lần, Linh lại đổ tại cho mình và lần này là đúng. Hôm nay vui quá, hai đứa mải chơi quên cả chuyện quan trọng nhất. Đến giờ phải về rồi mà vẫn chưa tìm thấy Bác Trà con ông Tách hay con ông Bình ông Ấm nào cả. Có lẽ dù ở lại đây cũng không tìm thấy đâu. Mình quay sang Linh nói.
– Không tìm thấy đâu, về nhà nhé em. Đâu cũng được.
– Ừ, về nhà thôi. Em đáp và có lẽ chấp nhận với thực tế.
Khi đi về xe bus vẫn đông nhưng hai đứa leo tót lên hàng đầu đứng nên thoải mái hơn nhiều. Phải công nhận rằng thà Linh quay lại nhà Dũng còn hơn là ở lại Bát Tràng. Có lẽ Linh cũng nghĩ vậy, nếu không có mình thì ai nấu mì cho em ăn, ai xông vào cứu em khỏi bị chó cắn như lúc nãy cùng nhiều điều khác nữa. Linh nắm chặt tay mình, chao ôi, đường về sau mà ngắn thế này.