Chuẩn bị ăn trưa, bí thư chi bộ thôn họ Quốc dẫn theo mấy tay dân binh khỏe mạnh lăm lăm gậy và dây thừng trong tay tiến vào xưởng. Bí thư Quốc đứng bên ngoài nhà ăn, hai tay chống nạnh, nộ khí xung thiên hét lớn:
– Mau vào trong lôi ả làm chuyện chồn cáo đó ra đây!
Mặt Quốc Trung Lương đỏ rần, lắp bắp:
– Bố…, bỏ qua đi…
– Đồ bất lực! Mày thì được cái tích sự gì? – Bí thư Quốc chửi con trai rồi ra lệnh cho bọn dân binh. – Chúng mày đi đi!
Mấy tay dân binh nhìn nhau, nét mặt biểu lộ sự bối rối.
Bí thư Quốc nối giận hét:
– Nhìn cái gì? Đi mau, có chuyện gì tao gánh!
Phần lớn công nhân ngắn hạn chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ đứng yên nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, nhóm của Mạch Điện lại reo hò cổ vũ. Tôi thu người thật nhỏ lại ẩn trong đám đông, chẳng dám xuất đầu lộ diện.
Mấy tay dân binh cầm gậy định đi vào nhà ăn.
Gã bảnh trai Giang Đại Điền ưỡn ngực đứng ngay trước cửa, quát lớn:
– Các người định làm gì? Ở đây còn có phép tắc nào không hả?
– Mày là thằng nào? Tao tìm con dâu của tao, mày có cản được không? – Bí thư Quốc xông lên, xẵng giọng đầy ngang ngược rồi quay sang phía mấy tay dân binh ra lệnh. – Đi vào trong bắt nó ra đây!
Giang Đại Điền hai tay cầm hai con dao giơ lên, đứng choán lấy cửa, hét:
– Để tao xem chúng mày có đứa nào dám bước qua cánh cửa này?
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Trước tiên là đập thằng oắt con này một trận cho tao! – Bí thư Quốc ra lệnh.
Mấy tay dân binh giơ gậy xông lên.
Bí thư chi bộ xưởng đã xuất hiện, quát lớn:
– Giữa thanh thiên bạch nhật, định làm trò thổ phỉ ở đây sao?
– Ông đang đánh rắm đấy à? – Bí thư Quốc nói.
– Té ra là ông! – Bí thư chi bộ xưởng nói – Đây là xí nghiệp nhà nước, không phải là một mẫu ba đất nhà ông. Hãy tìm một chiếc bao chứa bông gói cái uy phong của ông lại cho rồi!
– Xí nghiệp nhà nước cái quái gì, chỉ là một ổ điếm thôi! – Bí thư Quốc nói.
– Cút! Ông mà còn làm loạn nữa, tôi gọi điện lên huyện ngay lập tức! – Bí thư xưởng nói.
– Ông đã làm tôi sợ khiến lưỡi tôi đổ mồ hôi rồi đấy! Bí thư Quốc quát – Trước tiên là bắt thằng già thối tha này lại cho tao!
Tôn Hòa Đấu dẫn theo mấy tay bảo vệ ôm súng nhào đến, đứng nghiêm, kéo cơ bẩm súng, hét:
– Thằng nào dám động đến một sợi lông của bí thư, tao bắn nát óc thằng ấy ra!
Phương Bích Ngọc bước ra từ phía sau lưng Giang Đại Điền, nói:
– Một mình tôi làm chuyện này, một mình tôi chịu! Đi thôi!
Có ai đó nói to:
– Phương Bích Ngọc giỏi võ nghệ, đánh cho bốn thằng ấy chổng vó lên đi!
– Cô làm đẹp lắm! – Bí thư Quốc lạnh lùng nói.
– Đã làm rồi! – Phương Bích Ngọc trả lời cũng lạnh lùng chẳng kém.
– Phương Bích Ngọc! – Quốc Trung Lương kêu lên – Em cùng về với tôi đi, chúng ta sẽ kết hôn sống cùng nhau!
– Anh đã muộn quá rồi, – Phương Bích Ngọc nói. – Tôi đã ngủ với người ta!
Quốc Trung Lương òa lên khóc nức nở, vừa khóc vừa vung nắm đấm lên đấm vào đầu mình.
– Đồ vô tích sự! – Bí thư Quốc quát lớn – Đánh chết nó di, đánh chết nó tao sẽ tìm cho mày một con vợ khác!
– Bố! Con… không thể…
– Mày không phải là giống của tao, – Bí thư Quốc nói. – Nếu biết sớm mày vô tích sự thế này, khi mới đẻ ra tao đã vứt vào hố phân cho mày chết luôn.
Phương Bích Ngọc tiến đến gần Quốc Trung Lương, nói:
– Quốc Trung Lương! Anh hãy đánh tôi đi!
Quốc Trung Lương ôm đầu ngồi bệt xuống đất khóc như một đứa trẻ. Bí thư Quốc giật một chiếc gậy từ tay một dân binh đánh thẳng vào lưng Phương Bích Ngọc. Cô ấy chẳng kêu lấy một tiếng, lảo đảo rồi ngã soài ra đất.
Bí thư Quốc vứt gậy rồi hổn hển bỏ đi.
Quốc Trung Lương cũng bị mấy tay dân binh lôi đi.
Rất nhiều người bình phẩm rằng, gã thanh niên cao lớn ấy đúng là một kẻ bất lực.
Giang Đại Điền đỡ Phương Bích Ngọc dậy, kêu lên:
– Lý Chí Cao! Lý Chí Cao chạy đi đâu rồi?
° ° °
Tôi chạy đi tìm Lý Chí Cao.
Anh ta đang ngồi ôm đầu khóc trong một lùm lau lách cạnh đống bông số 18, Tôn Hồng Hoa đứng sát bên cạnh đang dùng những câu nói hết sức dịu dàng để khuyên nhủ anh ta. Trong tay cô ta là một chiếc khăn tay, đôi mắt đỏ hoe, hình như cô ta cũng vừa khóc xong.
– Lý Chí Cao! Tại sao anh lại trốn? – Tôi hét lớn. – Phương Bích Ngọc bị bố chồng đánh chết rồi!
Tôn Hồng Hoa trừng mắt nhìn tôi, nói:
– Mày bắng nhắng cái gì thế? Không thấy anh ấy đang khóc à?
– Khóc cái con mẹ các người! – Tôi chửi – Khóc cái gì chứ, bị đánh đâu mà khóc?
– Lòng anh ấy còn đau hơn cả bị đánh ấy chứ – Tôn Hồng Hoa vừa nói vừa cầm khăn tay lau nước mắt cho Lý Chí Cao. Anh ta hất tay Tôn Hồng Hoa ra, sụt sịt hỏi tôi. – Người anh em, Phương Bích Ngọc ra sao rồi?
– Anh vẫn còn quan tâm đến cô ấy ư? Bị nhà họ Quốc đánh gãy lưng rồi!
Lý Chí Cao đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngây ngây chẳng khác người bị bệnh thần kinh. Đứng ngây hồi lâu nước mắt bắt đầu túa ra chảy tràn xuống má. Anh ta đưa tay tát mạnh vào mặt mình, vừa đánh vừa gào lên:
– Tôi là đồ khốn kiếp! Tôi là đồ khốn kiếp!
Tôn Hồng Hoa ôm lấy vai anh ta, khóc nức nở khuyên nhủ:
– Đừng đánh nữa, đừng tự sỉ vả mình nữa!
Anh ta đẩy Tôn Hồng Hoa ra, gào to:
– Đừng ngăn cản tôi! Đừng ngăn cản tôi! Tôi là hảo hán, hảo hán đã làm thì tự chịu trách nhiệm. Tôi phải đi tìm Quốc Trung Lương báo thù cho Phương Bích Ngọc?
Tôn Hồng Hoa nhào đến ôm vai anh ta, nước mắt nước mũi lòng thòng kêu lên:
– Không được đâu! Anh không được đi… Bọn họ đông lắm, lại có dây thừng, có gậy… Anh chỉ là một thư sinh, làm sao chống chọi được với họ…
Mái tóc Lý Chí Cao rối bời, xõa xuống che cá trán, giãy giụa như điên cuồng nhưng không hiểu vì sao lại không thể thoát được vòng tay của Tôn Hồng Hoa, lại bị cô ta kéo dần về phía cái giếng. Vừa chứng kiến được một chuyện vui, bây giờ lại thấy một chuyện vui mới, những công nhân ngắn hạn đổ dồn vế phía cái giếng.
Hình như Lý Chí Cao được tiếp thêm dũng khí, không chỉ đá thân múa tay mà còn há miệng ra cắn vào tay Tôn Hồng Hoa. Cô ta kêu lên:
– Anh cắn đi! Đồ hưng dữ! Cứ cắn đi! Có cắn chết, tôi cũng chằng buông anh ra đâu…
Giang Đại Điền dùng sống dao lạnh ngắt gõ lên đầu Tôn Hồng Hoa, chế giễu:
– Tiểu thư! Thả tay ra, để cho anh ta đi. Anh ta nên đi!
Tôn Hồng Hoa bị sống dao lạnh ngắt làm cho rụt cổ lại, hai cánh tay tự nhiên lỏng ra. Lý Chí Cao đứng yên thộn mặt, trông chẳng khác nào một chú gà vừa thất bại sau một trận quyết đấu nói:
– Lý Chí Cao này quả thực không xứng với cô ấy. Phương Bích Ngọc! Tôi chết đi rồi, em nên lấy ai thì cứ lấy người ấy nhé!
Nói xong thì chạy đến bên giếng, hét to như đang tuyên thệ:
– Bố ơi! Mẹ ơi! Từ nay con không còn thấy mặt bố mẹ được nữa rồi!
Giang Đại Điền chụp lấy tay Lý Chí Cao, nói:
– Thằng ranh này, mày đừng coi thường tao thế. Mày có nhảy xuống thì chúng tao cũng vớt mày lên, mày thì chẳng việc gì nhưng chúng tao lại có việc để làm, lại phải vét giếng. Muốn chết thì quá dễ, nào nhảy lầu, nào cho điện giật, lấy dao cắt cổ, nhưng đừng bao giờ nhảy giếng. Toàn xưởng mấy trăm người vẫn cần đến nước của cái giếng này!
Tôn Hồng Hoa ra vẻ chân thành và vô tư ôm lấy Lý Chí Cao, nói:
– Anh nhảy xuống giếng em sẽ nhảy theo, dù gì thì em cũng là người của anh rồi!
Câu bộc lộ cuối cùng này của Tôn Hồng Hoa khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị, chẳng hiểu gì cả.
° ° °
Lý Chí Cao Và Tôn Hồng Hoa đồng thời được điều động đi đơn vị khác. Lý Chí Cao đến tổ thông tin tuyên truyền của công xã, Tôn Hồng Hoa được điếu về Hội Liên hiệp phụ nữ công xã.
Ngày ấy, Phương Bích Ngọc trốn trong ổ trên tầng ba của mình khóc sướt mướt, lại còn đấm liên tục vào tường. Tôi đem chăn chiếu chuyển lên chỗ ngủ mà Lý Chí Cao đã bỏ lại, nơi đây vốn là chỗ của tôi. Nhìn lên những dấu vết trên tường mà Lý Chí Cao để lại, nghe tiếng Phương Bích Ngọc khóc tấm tức, nước mắt tôi trào ra chảy xuống miệng mặn chát.
Tôi gõ vào tường, giọng tôi sao mà khô chát:
– Phương Bích Ngọc! Chị đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…
Từ phía dưới, chú tôi đang gọi, gọi đúng tên cúng cơm của tôi. Tôi quệt nước mắt và bò từ tầng ba xuống. Vừa bò xuống đất chưa kịp đứng vững, trước mặt các công nhân ngắn hạn, tôi đã nhận của chú một bạt tai trời giáng.
– Tại sao chú lại đánh tôi? – Tôi gào lên giận dữ.
– Mày làm liên lạc chuyên truyền tin tức cho Phương Bích Ngọc và Lý Chí Cao nên bí thư Quốc đã sửa đổi thành phần gia đình từ trung nông thành trung nông lớp trên rồi! – Chú tôi giận dữ nói.
Ngay cả một câu tôi cũng không thể hé miệng được, lại tiếp tục nhận một cú bạt tai nữa của chú. Mắt tôi hoa lên trong mờ mờ ảo ảo, tôi thấy chú tôi men theo tường rời khỏi phòng như một con chuột.