– Bối Nhĩ! Bối Nhĩ, cô không sao chứ? – Đặng Bành nhìn Lý Bối Nhĩ ngồi xổm bên đường khóc không thành tiếng mà không hiểu mình đã làm sai điều gì.
– Tôi không sao. – Lý Bối Nhĩ xua tay, – Thật ngại quá!
– Cô không sao thật chứ?
– Tôi không sao thật mà. – Cô vẫn gục đầu vào đầu gối buồn bã nói với anh, – Kim Na đang đợi anh ở đường phía đối diện đấy. Anh mau đi đi. Có chuyện gì thì hai người cứ bình tĩnh giải quyết nhé.
– Haizzz… – Đặng Bành đành thở dài một tiếng để lộ vẻ vô cùng lo lắng và bối rối.
Ánh mặt trời gay gắt đã biến mất. Gió cũng bắt đầu nổi lên và những hạt mưa đang rơi xuống, quất vào mặt người đi đường. Những chiếc cần gạt nước ô tô được bật lên, người đi xe đạp gắng tăng tốc thật nhanh như để cố đuổi đến xem một vở kịch rất hay vậy. Chỉ có hai người họ vẫn đứng thẫn thờ bên đường. Dường như mọi thứ trên thế giới này biến đổi đều chẳng hề liên quan gì đến họ.
– Để anh bảo lái xe đưa em về nhé? – Đặng Bành hỏi Bối Nhĩ.
– Không cần đâu. Anh đi lo việc của anh đi. Em đứng đây một lát đã.
– Mưa rồi. Để dính nước mưa sẽ ốm đấy.
– Vâng. – Lời nói dịu dàng của anh khiến Bối Nhĩ cảm thấy ấm áp hơn. Bao nhiêu năm nay, ngoài Lý Bối Lỗi ra, chẳng có ai quan tâm đến cô như thế. Và cũng đã lâu lắm rồi, cô không cảm nhận được tình cảm ấm áp này. Thực ra, cô chẳng đòi hỏi gì nhiều, có lúc chỉ cần một câu nói, một ánh mắt quan tâm hay một cái ôm nhè nhẹ là cô đã vui lắm rồi.
Thế nhưng những thứ đó lại trở nên quá xa xỉ đối với cô. Nghĩ đến những điều đó, trái tim cô như bị ai đó giằng xé, xé đến mức cả người cô trở nên đau đớn.
Bất chợt có một chiếc túi ni lông màu đỏ bên đường bị gió thổi cuốn bay lên đầu cô như thể cuối cũng đã tìm được chỗ nghỉ lại. Cô tức giận đưa tay lên giật mạnh nó rồi ném xuống đất. Đặng Bành thẫn thờ nhìn cô. Cô đã khóc sưng đỏ cả hai mắt, đôi mắt như hai quả anh đào ương ương. Bỗng như sực nhớ ra điều gì đó nên cô lại tiếp tục cúi đầu xuống.
– Vậy anh đi trước. Em cũng đừng ngồi ở đây lâu quá! – Anh dặn dò Bối Nhĩ.
– Vâng. Em biết rồi. – Cô đáp lại.
Anh không nói gì thêm mà xoay người, cúi nhặt chiếc túi ni lông bị cô ném bỏ vào thùng rác bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Đặng Bành… – Bỗng cô bật gọi.
– Gì vậy?
– Cái đó… có gì cứ bình tĩnh nói, anh đừng làm gì nhé.
Anh nhìn cô ngạc nhiên như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nào thốt lên lời.
Bên trong tòa nhà đó, mẹ Lý Bối Nhĩ đang ngồi trên ghế trong phòng họp để nghe Giám đốc sáng tạo tiếp tục thuyết trình ý tưởng của anh ta.
– Hay để hôm khác chúng ta sẽ thảo luận tiếp? – Giám đốc sáng tạọ đề nghị.
– Không cần đâu, – Bà xua tay, – Anh cứ tiếp tục đi.
– Vậy được, chúng ta sẽ tiếp tục. Theo thị hiếu của mùa này, tôi thấy màu xanh phù hợp với biển quảng cáo của chúng ta hơn… Bà nghe mà lòng chỉ nghĩ đến cô con gái. Bà cảm thấy cô đã khôn lớn, vóc dáng cao ráo và cũng rất xinh, cao quý như một nàng công chúa vậy. Đây đúng là điều bà khát khao được thấy. Nhưng tại sao ánh mắt con gái nhìn bà lại lạnh lùng như người xa lạ. Thậm chí, bà cũng không biết rốt cuộc con gái bà đang nghĩ gì? Trong phút chốc, bà cảm thấy chưa bao giờ kiệt sức như vậy. Bà bắt đầu cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc bao năm nay bà bôn ba bên ngoài để đổi lấy cái gì? Gia đình ư? Nó vẫn còn đó nhưng nó còn ấm cúng không? Những câu hỏi này giống như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim bà.
– Tổng giám đốc Hách… Tổng giám đốc Hách… – Giám đã sáng tạo gọi bà. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ đồn về phía bà chờ đợi bà đưa ra quyết định.
– À… Gì cơ?
– Bà thấy đề nghị này thế nào?
– Đề nghị ư? Ừ! Chúng ta sẽ giải quyết đề nghị này sau. – Bà day day hai bên thái dương, chống tay lên cố làm ra vẻ mình không quá kiệt sức, – Cô gái… cô gái vừa vào đây… có
vị nào quen cô gái đó không?
Tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau. Họ đã làm việc với người phụ nữ này bao nhiều năm những họ chưa từng thấy bà để mất phong thái như ngày hôm nay bao giờ.
– Anh có con chưa? – Đi từ phòng họp ra, bỗng nhiên bà Hách Huệ Tử nhìn Giám đốc sáng tạo đi bên cạnh rồi hỏi.
Câu hỏi này đã khiến cho Giám đốc sáng tạo vô cùng kinh ngạc. Từ trước tới giờ, người đàn bà này đều giao việc trên điện thoại, bà rất ít khi xuất hiện trong các buổi họp và bà cũng luôn giữ thái độ cực kỳ nghiêm túc chứ chưa từng nói chuyện phiếm với mọi người bao giờ.
– Thưa Tổng giám đốc Hách, chưa ạ.
– Vậy à! Nuôi dạy một đứa con thật không dễ dàng chút nào. – Bà bồi hồi, đôi mắt bà lộ ra vẻ hiền dịu.
– Vâng ạ. – Giám đốc sáng tạo gật đầu. Anh ta muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại sợ mình nói lỡ lời sẽ không hay. Bà Hách Huệ Tử là khách hàng lớn của công ty quảng cáo của họ mấy năm nay, anh ta không muốn vì mình lỡ lời mà làm ảnh hưởng gì đến lợi ích của công ty nên anh ta đã chọn giải pháp yên lặng.
– Phó tổng giám đốc Đặng của các anh, anh ta… – Bà đang định nói thì dừng lại…
– Tổng giám đốc Hách, bà muốn nói gì ạ?
– Ồ! Không có gì. – Bà bất giác vân vê vành tai sau mái tóc ngắn của mình, – Dự án quảng cáo lần này trông cậy cả vào anh đấy.
– Bà cứ yên tâm. Tôi sẽ không để bà thất vọng đâu ạ.
– Cảm ơn anh. – Bà cười nhìn anh ta gật đầu rồi ngẩng đầu bước vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại kèm theo tiếng “tinh tinh”, anh ta thầm thở dài một tiếng.
Lý Bối Nhĩ ngồi bên phía hàng rào trên đường nhìn Đặng Bành đi xa dần. Cô cứ nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi bóng anh chỉ còn là một đốm đen, cô mới đứng lên đi men theo con đường dài vô tận. Chợt có điện thoại của anh Lý Bối Lỗi gọi tới, cuộc gọi đó như một quả bom ném vào lòng cô. Cô không nghe máy bởi cô biết anh gọi là vì việc gì. Dưới làn mưa phùn lún phún bay, cô như một đứa trẻ không nhà để về, cứ lang thang khắp các ngóc ngách của thành phố. Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng có khái niệm dựa dẫm vào ai, thậm chí ngay cả khi cô yêu điên cuồng một người, cô cũng chưa từng mong có thể dựa dẫm vào người đó. Phải chăng do bản thân có có cá tính thích sự độc lập, tách biệt nên mới khiến tình yêu của cô không đau đớn ngay cả khi nó đã kết thúc. Cô thường nghĩ như vậy. Nhưng hôm nay, chính thời khắc gặp mẹ mình, cô mới cảm thấy thực ra mình yếu đuối đến nhường nào. Cô cảm thấy mình kiệt sức, thậm chí cô còn muốn gục đầu vào vai mẹ mình hoặc là như đứa trẻ nũng nịu nắm tay mẹ. Nhưng cô không chắc mẹ có đồng ý để cô làm như vậy không?
Hàng loạt những ý nghĩ vẩn vơ hòa dưới làn mưa phùn đang tràn ngập trong đầu cô, khiến cô bất giác bước đến cổng Đài truyền hình mà không hiểu tại sao mình lại đến đây. Cô đi vào cầu dành cho người đi bộ trước cổng Đài truyền hình để trú mưa… Nói là trú mưa nhưng thực ra là cô muốn gặp ai đó.
– Cô ơi, cô có mua đĩa phim không? – Một người đàn ông trung tuổi trong bộ đồ bẩn thỉu giơ một tệp đĩa phim ra trước mặt khiến cô giật mình.
– Hả! – Cô giật mình lùi lại phía sau.
– Cô đừng sợ! Tôi không phải là người xấu đâu. – Anh ta giải thích rồi lại chìa tệp đĩa phim ra trước mặt cô. Đôi tay cầm đĩa thô kệch, những móng tay dài dính đầy bùn đất như thể chúng được sơn một lớp sơn móng tay màu đen vậy.
– Tôi không mua đâu. Anh mau mang chúng đi đi.
– Cộ cứ xem đã rồi hãy nói. Cô xem này. Có rất nhiều thứ hay đấy. – Anh ta vừa nói vừa rút một cái đĩa phim trong tệp đĩa đó ra cười tủm tỉm vung vẩy trước mặt cô.
Cô giật mình thét lên khiến tệp đĩa phim trên tay anh ta rơi xuống đất và bị ngấm hết nước mưa.
– Chắc anh Dã Tốt cũng đi mời người khác mua đĩa phim như thế này. – Cô thầm nghĩ trong làn mưa. Sự hối hận và cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trái tim cô khiến cô vô cũng khó chịu.
– Á! – Cô chạy vào trong mưa và thét lớn để xả hết những nỗi hỏang sợ và cảm giác lo lắng đã đè nén trái tim cô bấy lâu nay…
– Tại sao em không nghe điện thoại? – Cô vừa bước vào nhà, anh Lý Bối Lỗi liền hỏi.
– Em không nghe thấy.
– Không thể nào.
– Em không nghe thấy thật mà.
– Em lúc nào cũng như vậy.
-…
– Em đi đâu thế?
– Em đi dạo.
– Em nói dối.
Cô không nói gì, mặc nguyên bộ đồ ướt sũng ngồi xuống thảm cầm điều khiển ti vi chuyển lung tung các kênh, dáng vẻ đờ đẫn. Anh Lý Bối Lỗi đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm ra bỏ lên đầu cô.
– Em lau đi. – Thấy cô ngồi yên không động đậy gì, anh đành tự “ra tay”. Chiếc khăn tắm trên đầu cô như một con sâu trắng khổng lồ.
Cô chỉ vào chương trình văn nghệ tổng hợp tẻ nhạt trên ti vi rồi lớn tiếng nói với anh Lý Bối Lỗi:
– Anh nhìn cổ cô dẫn chương trình kìa.
– Sao cơ?
– Cô ấy đeo mấy sợi dây chuyền liền.
Lý Bối Lỗi đang mải nghĩ nên chẳng để ý gì đến chương trình ti vi trước mặt:
– Dây chuyền gì chứ? Đó là nếp nhăn.
Lý Bối Nhĩ cười phá lên:
– Ha ha! Ai bảo là không phải nào?
Anh bực mình ném chiếc khăn tắm lên người cô:
– Em tự đi mà kiểm tra.
Cô đón lấy chiếc khăn tắm và tiện tay khoác nó lên cổ mình rồi lấy đầu khăn lau mắt, không ngờ càng lau thì nước mắt càng chảy ra nhiều.
– Em không sao chứ? – Lý Bối Lỗi ngồi xuống bên cạnh nhìn cô.
– Em không sao. Vừa rồi nước mưa làm ướt mắt em đấy mà.
– Xì! Em thì có thể làm được gì chứ?
Cô rút chiếc khăn tắm ra rồi chùm lên người anh:
– Ai cần anh quan tâm?
Anh gõ gõ vào trán cô, cười nói:
– Em bỏ xuống đi.
Cô luôn nghĩ rằng, may mà có anh Lý Bối Lỗi luôn ở bên cô. Hồi trước, cô thích ngồi một mình, ăn cơm một mình, đi học một mình hoặc là ngồi trong phòng khách xem phim một mình… nhưng giờ thì không phải như thế nữa. Giờ cô luôn mong có người ở bên cạnh, dù không nói chuyện gì, chỉ cần lặng im ngồi bên cô thôi, điều đó sẽ khiến cho cô có cảm giác mình không phải cô đơn lạc lõng một mình trong thế giới này. Cô cũng chẳng biết mình bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Là từ khi cô bắt đầu yêu Tỉnh Điền hay là từ ngày Dã Tốt vì cô mà phấn đấu quên mình? Cô không biết nữa.
Khách mời của chương trình Văn nghệ tổng hợp trên ti vi đó lại là Tỉnh Điền. Lý Bối Nhĩ kéo chiếc khăn tắm xuống hết kiên nhẫn nói:
– Sao anh ta lại có mặt ở đó chứ?
– Chưa hết đâu. – Lý Bối Lỗi buông một câu.
– Anh nói thế là ý gì?
– Ngày kia, khách mời của Đài truyền hình là một diễn viên. Em đoán xem đó là ai?
– Tỉnh Điền ư?
– Ừ.
– Đồ chết tiệt! – Lý Bối Nhĩ bực mình ném chiếc khăn tắm.xuống đất rồi đứng dậy di vào phòng thay quần áo.
– Em không muốn gặp lại anh ta một lần nữa sao? – Lý Bối Lỗi vẫn ngồi trên thảm nói vọng vào phòng cô.
– Gặp ai cơ? Tỉnh Điền á?
– Đúng vậy. Còn có thể là ai nữa chứ?
– Mặc xác anh ta. – Cô hét lên sau cánh cửa phòng, – Tốt nhất là đừng bao giờ để em gặp lại anh ta.
– Em vẫn chưa quên được anh ta sao?
– Anh nói chuyện khác đi. – Giọng cô hết kiên nhẫn.
– Ờ! – Anh nhặt chiếc điều khiển ti vi bị Lý Bối Nhĩ ném xuống đất lên và bắt chước cô chuyển linh tinh các kênh, – Mẹ về rồi đấy. Em biết chưa?
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng mở ra, một tay cô đóng cúc áo, một tay vẫy với ra ngoài.
– Mẹ về nhà rồi ư?
– Chưa. Mẹ gọi điện nói là tối nay sẽ bay về… – Chưa đợi anh nói hết câu, cô lập tức quay về phòng và đóng sập cửa lại khiến cho chú chó đang mơ màng bỗng bật dậy sủa gâu gâu mấy tiếng.
Cô nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà suy nghĩ:
– Có lẽ nào mọi người đều chưa từng để ý đến bản thân?
Trước đây, những người trong trái tim cô vẫn thường dùng những lớp giấy kẹo đẹp nhiều màu sắc để lừa cô. Như thế, mặc dù hương vị kẹo bên trong là đắng nhưng lớp giấy kẹo đẹp vẫn làm cho người ta khát khao mong đợi. Còn bây giờ, ngay cả lớp giấy kẹo bên ngoài cũng bị bớt đi, chỉ còn lại lớp nhân bên trong là những tổn thương và sự phản bội khiến cho cô đau đớn đến tận xương tủy. Đến giờ, cô vẫn còn nhớ về những lời thề nguyền ngọt ngào của Tỉnh Điền…
Bối Nhĩ, anh nguyện đem tính mạng của mình để đổi lấy nụ cười của em.
Bối Nhĩ, sau này hãy để cho anh được chăm sóc em đời đời kiếp kiếp nhé.
Bối Nhĩ, em có biết cái gì đang bay bay trong không trung kia không? Không, đó không phải là những bông hoa tuyết mà đó là những viên kim cương mà anh cầu xin ông trời ban cho anh. Những viên kim cương sáng lấp lánh là tấm lòng chân thành của anh dành cho em. Em có thấy chúng không?
Bối Nhĩ, em lấy anh nhé?
…
– Ha ha ha… – Lý Bối Nhĩ nằm trên giường cười lớn. – Quả không hổ danh là một diễn viên.
Liệu bây giờ anh ta còn nhớ những lời thề hồi đó nữa không? Quên rồi ư? Cô chợt cảm nhận được kết cục bi thương nhất của tình yêu chính là đây. Một người thì không thể nào quên được những kí ức xa xưa nhưng người kia thì đã sớm quên từ lâu rồi. Cô trở mình trên giường, nằm co quắp. Mưa bên ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh nắng lại ùa vào phòng cô. Dường như những đồ vật nhỏ trong phòng lại trở nên ấm áp hơn, nhưng chỉ có cô là vẫn cảm thấy cơ thể mình lạnh giá.
– Không biết bây giờ Kim Na thế nào rồi? – Cô nghĩ ngợi lung tung, chẳng ngờ nghĩ mãi nghĩ mãi trong đầu cô lại xuất hiện khuôn mặt của Đặng Bành. Thực ra, trong kí ức của cô, dáng vẻ của anh ta sáng nay thật mơ hồ, nhưng nụ cười lại thật ấm áp. Nó ấm áp đến mức khiến người ta khó có thể quên được.
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, cô nghe thấy tiếng anh Bối Lỗi đang chạy “uỵch uỵch uỵch” xuống nhà. Một lát sau, anh lại chạy “uỵch uỵch uỵch” lên:
– Bối Nhĩ, em xuống mở cửa đi.
– Sao anh không mở?
– Đó là Âu Dương San San.
– Sao lại là chị ấy? – Cô vẫn nằm im chẳng thèm nhúc nhích.
– Trời ơi! Anh sợ cô ấy lắm!
– Có gì ghê gớm đâu. Cô ngồi dậy đáp lại.
– Chỉ cần anh không phải gặp cô ấy thì em bắt anh làm gì cũng được. – Lý Bối Nhĩ mở cửa phòng nhìn bộ dạng co rúm như chuột gặp mèo của anh mà không nhịn được cười. – Ha ha, em biết cách trị anh rồi nhé.
Dứt lời, anh Lý Bối Lỗi chui tọt vào phòng mình, bộ dạng sợ hãi còn hơn cả kẻ trộm trông thấy cảnh sát.
– Chị đến bắt người à? – Lý Bối Nhĩ để Âu Dương San San bước vào rồi cười nói với cô ta.
– Em nói gì thế? Bắt ai cơ?
Cô cười phá lên, kéo tay Âu Dương San San thì thầm bên tai cô ta một câu:
– Kẻ trộm ở trên nhà ấy.
Ai ngờ Âu Dương San San bỗng kinh hãi hét lên:
– Trời ơi, Bối Nhĩ, nhà em có trộm…
– Ở đâu? Ở đâu? – Lý Bối Lỗi cầm gậy đánh bóng chày chạy ra, – Kẻ trộm ở đâu?
Lý Bối Nhĩ gập mình ôm bụng cười nắc nẻ, thở không ra hơi:
– Chính… Chính anh chị làm cho kẻ trộm… kẻ trộm không sợ hãi bỏ chạy thì cũng sọ chết khiếp rồi.
– Lý Bối Nhĩ! – Anh Lý Bối Lỗi quát ầm lên, – Em thật là quá đáng!
– Sao anh lại quát em? Em có hô lên đâu. – Cô trừng mắt nhìn anh tỏ rõ nỗi bực tức.
– Tại em, tại em. Tại em chưa nghe rõ. – Âu Dương San San vội giải thích, – Em xin lỗi. Em xin lỗi thầy Lý.
– Không sao. Khì khì! – Lý Bối Lỗi xua tay, tỏ thái độ rộng lượng.
– Hì hì, hì hì… – Âu Dương San San cúi đầu cười ngại ngùng, bộ dạng của cô ấy lúc này đúng là vui mừng khôn xiết. Lý Bối Lỗi đứng ở cửa phòng mình không biết nên bước vào hay bước ra. Bầu không khí bỗng có chốc lạ kì.
Lý Bối Nhĩ chứng kiến tất cả những gì do cô tạo ra mà thấy mừng thầm trong lòng, nhưng cô cũng chẳng có ý giải quyết “hậu quả” do mình gây ra gì cả.
– Cái đó… Anh Lý Bối Lỗi mở miệng trước, – Âu Dương… San San, cô đến tìm tôi ư?
– Dạ? – Âu Dương San San ngây người ra và cố gắng xua tay phủ nhận điều đó, – Không, không, không ạ. Em đến tìm Bối Nhĩ thầy ạ. Hì hì, em đến tìm Bối Nhĩ ạ.
– Ồ! Vậy… hai người nói chuyện đi. Tôi còn có việc nên không tiếp cô được.
– Thầy cứ làm việc đi ạ. Có Bối Nhĩ nói chuyện với em là được rồi ạ. Hì hì hì. Thầy cứ làm việc đi ạ.
Cánh cửa phòng Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng khép lại, khi ấy Âu Dương San San mới thở phào nhẹ nhõm như thể cô ta vừa tình cờ gặp một minh tinh nào đó vậy.
– Hết rồi ư? – Lý Bối Nhĩ ngả người trên chiếc ghế trúc trong phòng khách liếc mắt nhìn cô ta.
– Căng thẳng quá! Chị căng thẳng chết đi được! – Âu Dương San San ôm lấy ngực với bộ dạng khá căng thẳng.
– Anh Lý Bối Lỗi có sức hấp dẫn lớn đến thế ư?
– Em không hiểu được đâu.
Cô lắc đầu cười nói:
– Chị đừng nói nữa. Thực ra, em cũng không hiểu đâu.
– Đừng nói về chuyện của chị nữa. – Âu Dương San San lấy một đống đĩa lậu trong ba lô khoác trên vai xuống trải đầy ra nền nhà, – Đây, thứ em cần đây.
Cô đứng dậy cầm một chiếc đĩa phim giơ ra dưới ánh mặt trời để xem, bất chợt việc vừa xảy ra dưới chân cầu dành cho người đi bộ hồi nãy bỗng hiện ra trong đầu cô:
– Á… Cô vứt chiếc đĩa phim xuống đất, mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
– Em sao thế? – Âu Dương San San nhìn cô khó hiểu.
– Chị mang hết đi, mang hết đi. – Cô bỗng bật dậy khỏi ghế, quỳ xuống nền nhà rồi cố gắng dùng hai tay gạt hết đống đĩa lậu lấp lánh dưới ánh nắng ra xa. – Chị mau mang chúng đi đi.
Âu Dương San San ngồi xuống thẫn thờ nhìn cô, mặt lộ đầy vẻ nghi hoặc. Ánh nắng ban mai bên ngoài xuyên qua cửa kính phòng khách chiếu lên mặt cô, vô tình vẽ lên mặt cô một đường viền mơ hồ. Chính là đường viền này. Nó cực kì giống với anh Lý Bối Lỗi năm đó, Âu Dương San San nghĩ, dòng suy nghĩ của cô bỗng bay trở về năm năm trước…
Đó là kì nghỉ hè năm lớp mười hai, Âu Dương San San đến trường đại học nơi mẹ cô dạy để chơi. Khi đi qua phòng dạy nhạc, tiếng đàn dương cầm đã thu hút sự chú ý của cô. Cô đi tìm và phát hiện ra bên chiếc đàn dương cầm trong phòng dạy nhạc có hai anh chị đang ngồi đó. Người con trai nghiêng đầu nhìn những ngón tay của cô gái và nhẹ nhàng nói:
– Không phải như vậy đâu. Hai tay phải có lực, cổ tay phải giữ yên. – Cô gái gật đầu, tiếp tục đánh đàn cho đến khi người con trai nở nụ cười hài lòng. Sau đó, ngón tay hai người cùng vuốt trên phím đàn. Họ nhìn nhau cười và tiếng đàn dương cầm lại ngân lên… Những đầu ngón tay từ từ xoay chuyển như các tinh linh nhảy múa trong gió uyển chuyển và thanh thoát, thật rung động lòng người. Ánh mặt trời soi qua kính cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt họ một màu tím nhạt. Cô nhìn họ giống như kẻ mất hồn. Cô đã tìm ra được hương vị của tình yêu ở trong phòng dạy nhạc này. Và cũng chính từ giây phút đó, cô bắt đầu yêu âm nhạc, yêu tiếng đàn dương cầm và yêu luôn cả Lý Bối Lỗi.
Âu Dương San San nhớ lại sự việc năm đó, bỗng cô bật hỏi một câu:
– Bối Nhĩ, em đã từng thật sự yêu một ai đó chưa?