15 years old. January
“ Đến đây…. Đến đây…” Hai cánh tay quen thuộc kia vẫy vẫy.
── đến đây.
“ Chuyện gì thế ạ?”
“Đến đây, đến chỗ thầy, có thứ tốt tặng cho em…” Ý cười cong cong bên khóe miệng kia trở nên sâu hơn ở thời khắc rèm cửa sổ đóng lại, trong phòng trở nên quỷ dị dưới ánh đèn u ám. “Đến chỗ thầy…”
“ Chuyện gì thế? Thầy thật kỳ quái…”
***
15 years old. February.
“Tới kìa!”
“ Nhìn xem, đó đó!”
Tiếng chụm đầu ghé tai liên tục không ngừng.
“Thật đẹp!”
“ Nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt…”
“ Bộ dạng thật tuyệt!”
“Một thằng như vậy có cái đó không nhỉ? Ha ha ha!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“ Suỵt! Nói nhỏ thôi! Lỡ như bị nghe thấy, không khéo nó sẽ giết mày đấy!”
“ Giết à? Hai cánh tay ốm yếu kia thực sự có sức sao?”
“ Đừng bị nó nghe được!”
Thiếu niên được hai nhân viên công tác xã hội dìu đỡ, chậm rãi ra khỏi bệnh viện.
***
18 years old
“ Bác sĩ, tôi cảm thấy bệnh của tôi lại càng chuyển biến xấu, trong đầu tôi đôi khi sẽ xuất hiện ảo ảnh, một cô gái trang điểm đậm mang giày cao gót, nhịp bước đi đường của cô ta vô cùng đẹp, giống như một người mẫu đi về phía sân khấu mở rộng, còn nữa, tên của cô ta là “Lương Tử”…”
“ Nói cho tôi biết thêm chút đi!” Bác sĩ nói.
“ Lương Tử là một cô gái rất biết giở trò xấu, thích tân thời, thích sửa soạn, tôi ấn tượng chính là, Lương Tử mặc áo sơmi nữ, váy da ngắn cùng giày cao gót đen. Đúng, đối với tôi, ý nghĩa của giày cao gót rất phong phú, tôi thích giày cao gót của phụ nữ, tôi cảm thấy đó là kết tinh của vẻ đẹp tràn ngập nữ tính.”
Cảnh tượng đã qua, chỗ tụ hội, đám người lui tới, bóng dáng vội vàng.
Ánh nắng chiếu trên cao, vì sao áo cô gái này lại không bị mồ hôi thấm dính?
Có lẽ sẽ có, ai đó nói như vậy, âm thanh kia vô cùng sắc bén.
Mở mắt, tôi ngồi trên ghế dựa trong phòng chuẩn trị khoa thần kinh, ánh mặt trời chiếu bên ngoài không dính đến mình.
Ve kêu, ve kêu phía ngoài phảng phất như tượng trưng cho sự khôi phục sinh thái.
“ Bác sĩ, đây là ảo tưởng của tôi hay Lương Tử thật sự “sống” trong cơ thể tôi?”
Bác sĩ không trả lời, chỉ viết trên bệnh án.
“ Nhắc tới giày cao gót, tôi cảm thấy chân phụ nữ mang giày cao gót là đẹp nhất, có đôi khi tôi sẽ trộm nhìn chân phụ nữ, nhìn chiếc giầy họ mang, tôi phát hiện giày cao gót của một nhà tâm lý giống như đôi tôi thấy lúc dạo qua nhà ga Đài Bắc lần trước. Tiếng gót giày cao gót gõ trên sàn nhà, tựa như khoảnh khắc ngón tay đánh đàn ấn xuống phím đàn, là một loại khoái cảm! Đó là… Tôi có thể cảm thấy thần kinh tôi chăm chú vì nó, cổ họng tôi khô khốc, thân thể tôi như muốn bay lên không trung, thở dốc trong khoảng không đế giầy và gót giầy.” Bác sĩ cũng gấp rút viết. “Đường cong mắt cá chân sẽ không lộ ra hết, tiếng giẫm xuống phù hợp như súng vang quét qua đêm tối, làm mạch suy nghĩ vỡ đoạn…”
Bác sĩ gật đầu. Nhưng đây không phải đồng ý, cũng không phải phủ định, chỉ là đơn thuần để tôi nói tiếp.
“ Nói đến giày cao gót, lại làm tôi nhớ tới dương cầm, tôi đã lâu không đàn rồi, có người nói thành quả là một phần thiên tài cộng thêm chín mươi chín phần cố gắng, tôi từ chối cho ý kiến.” Bác sĩ uống một ngụm trà. “Lúc trước toàn tâm nỗ lực chỉ để tìm một điểm tựa cuộc sống, đánh đàn dương cầm, để tôi chôn cất hồi ức bản thân.”
Bác sĩ tiếp tục viết bệnh án.
Tôi lại tiếp tục nói. “Đến bây giờ tôi vẫn mơ hồ nhớ được giai điệu “Liebestraum”(1).” Khẽ ngâm nhẹ một đoạn ngắn cho bác sĩ nghe. “Nhưng theo độ linh hoạt của ngón tay tôi bây giờ, có lẽ sẽ đàn sai đủ chỗ, có lẽ còn đàn không đến được nốt cuối cùng, nhưng tôi không oán hận bất cứ ai, trên thực tế tôi phải oán hận, tôi có lý do oán hận, nhưng tôi chọn đặt ở trong lòng. Bản nhạc này không giống phong cách Liszt chút nào, không hoa lệ, cũng không có kỹ thuật rung động lòng người, thật giống như Chopin (2), ý thơ tràn ngập yên tĩnh, trữ tình, ưu mỹ, tôi từng thấy bài nhạc của Liszt bị bình luận là “phù phiếm, ưu mỹ, lại trống rỗng”, thật giống con người tôi…”
Bác sĩ dừng bút lại. “Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu lại chọn bản nhạc này? Bản nhạc này hẳn rất nổi danh, nhạc nổi danh thì dễ bị bắt ra chỗ đàn sai. Đúng là nếu bắt được cái “thần” của nó thì quả thật có thể đạt cao điểm, nhưng thao tác kỹ thuật nhạc Liszt vẫn quá khó đối với một cậu bé, cậu tại sao còn phải bí quá hóa liều?”
“ Đây không phải bí quá hóa liều! Có lẽ tôi nên chọn “For Elise”(3), Liebestraum đối với một học sinh cấp hai mà nói quả thật là quá phiêu lưu, nhưng tôi có cảm giác đặc biệt đối với ý nghĩa trên mặt chữ của nó, tôi cảm thấy ngoại trừ có thể khống chế kỹ thuật của nó, tôi còn cảm nhận được không khí của những người yêu nhau, dương cầm không phải đều như vậy sao? Một nốt đại diện cho một câu, Liebestraum, tình yêu vô hạn, chỉ cần em có thể yêu, em sẽ yêu không thay đổi… Dù kết quả thi đấu cuối cùng không phải là tốt…”
Bác sĩ tiếp tục viết. Tôi đợi bác sĩ hỏi vấn đề kế tiếp, bằng không cũng không biết phải nói cái gì với bác sĩ.
“ Nói thêm một chút nữa về cái cảm giác… Gọi là “Lương Tử”…” Bác sĩ dừng bút, nói.
“ Lương Tử… Tôi cảm thấy… Thân thể tôi chắc sẽ không bị người ngoài hành tinh xâm nhập chứ?”
“ Không khéo đó chính là ma quỷ!” Bác sĩ cười nói.
“ Tôi không phải tín đồ Phật giáo như ông, tôi không tin cái thứ quái lực loạn thần.” Tôi cũng cười. “Có đôi khi cảm thấy Lương Tử giống như bia đỡ đạn cho tôi, cô ta mang cảm xúc không thoải mái của tôi.” Tôi thấy bác sĩ viết. “Khi tôi giết thầy Dư Thanh, khi tôi mất đi tay phải, khi tôi vì yêu mà dần hận đàn ông, tôi cảm thấy, là Lương Tử giúp tôi gánh vác tội lỗi của tôi…”
“ Vậy rốt cuộc là ảo tưởng hay thật sự có một người tồn tại, cậu có thể suy nghĩ nhiều hơn.” Bác sĩ nói.
“ Dường như… Dùng chung thân thể với người khác như vậy, cảm giác đó thật đáng sợ…” Tôi nhắm mắt lại. “ Tôi sẽ không từ đó mà biến mất chứ?” Bác sĩ nói sẽ không, tôi mở to mắt. “Lương Tử hiện giờ không làm ra chuyện gì không thỏa đáng với tôi, ít nhất cuộc sống sẽ không bị cô ta cản trở, dù cảm thấy bất an, nhưng cũng có thể quen được.”
“ Loại kinh nghiệm này của cậu rất đặc biệt.” Bác sĩ viết. “Cậu có thể thử viết ra, viết cũng là một kiểu điều trị.”
Nhưng tôi từ chối đề nghị của bác sĩ.
“ Được, tôi giúp cậu kê đơn.” Tôi biết cuộc nói chuyện này sắp kết thúc.
“ Bác sĩ, ông phải thêm thuốc sao? Tôi còn phải uống mấy viên thuốc này bao lâu nữa?”
“ Phần lớn vấn đề hiện tại của cậu là xảy ra do kích thích tố trong não, đến khi cậu qua thời kì phát triển, thể chất ổn định lại, đại bộ phận có thể bắt đầu giảm lượng.”
“ Tôi đã 18 tuổi, tôi không phải trẻ con!”
Bác sĩ không trả lời, trong một mảnh im lặng, phảng phất như chỉ có âm thanh ngón tay bác sĩ ấn chuột.
Tôi còn rất nhiều ảo tưởng về Lương Tử, Lương Tử mang giày cao gót đủ loại kiểu dáng, Lương Tử dựa vào bên dương cầm, Lương Tử mang đai an toàn nhỏ xinh xắn, Lương Tử liếm làn môi đỏ mọng kia… Lương Tử mang sức hấp dẫn tính dục gợi cảm, từ ngón tay, làn môi, ánh mắt… Phảng phất như mình bị cám dỗ… Lương Tử xoay mở thân thể theo nhạc khúc… Ngực của nàng, mông của nàng, còn muốn bắt chẹt định nghĩa khêu gợi hơn cả người mẫu…
“ Bác sĩ, trong não tôi có thể mọc ra thứ kỳ quái gì làm tôi biến thành như vậy hay không?” Tôi đánh vỡ trầm lặng, bác sĩ đưa đơn chuẩn trị lại. “Ví dụ như khối u bất thường chèn ép kích thích tố nội tiết?”
“ Không có quá nhiều khả năng, nếu não cậu mọc ra thứ gì đó, cậu sẽ không ngồi ở chỗ này.” Bác sĩ vẫn rất nghiêm túc trả lời.
“ Lần này cũng là hai tuần sao?”
“ Đúng, hai tuần. Lần sau gặp lại!”
Tôi ra khỏi phòng khám, trên ghế dựa bên ngoài còn mấy người đang đợi, đèn số thứ tự tiếp theo sáng lên. Tôi ngẩng đầu đi về phía bàn tính tiền. Tôi biết nơi này có rất nhiều người bệnh ở lại ban đêm, rất nhiều bác sĩ, rất nhiều nhà tâm lý, rất nhiều nhân viên hành chính. Tôi chỉ là một khách qua đường ở trong này.
Mùa hè sắp sửa kết thúc, dù nắng nóng vẫn đốt bỏng da người. Gần đầu thu vẫn trông thấy một mặt trời to lớn.
Nắng gắt đầu thu.
Đến lúc đó, màn trời sẽ bị nhuộm thành màu vỏ quýt. Mây sẽ xếp hàng như vẩy cá. Trong không khí oi bức sẽ mang thêm một chút mát mẻ, tôi sẽ cố gắng làm việc như bình thường, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ, tôi sẽ gặp bác sĩ đúng hạn, tôi sẽ tích cực tìm một người đàn ông làm bạn trai…
Đột ngột đi qua cửa kính thủy tinh, tôi thấy bóng của tôi, một cô gái mặc áo sơmi màu kem, váy da nâu, giày cao gót đen, thoa son môi, tóc gợn sóng màu hạt dẻ…
Tôi hoảng sợ. Đây là tôi sao?
“ Lương Tử”
Giữa chớp mắt, cái tên này xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi không phải phụ nữ, tôi không phải phụ nữ.
Tôi không phải phụ nữ ——
“ Tất cả đàn ông đều đáng chết!”
Âm thanh kia nói rõ ràng, mà tôi cũng biết nàng là ai…
Mồ hôi lạnh dính ướt đẫm lưng tôi, tôi có thể cảm thấy cánh tay nàng chậm rãi khoác lên vai tôi, phảng phất như còn mang mùi nước hoa hóa học, từ từ, từ từ… Mà tôi lại không có cách đẩy nàng ta ra…
“ Xin lỗi!” Đột ngột, một cô bé đụng tôi, tôi bây giờ mới một lần nữa thấy cái bóng trong kính thủy tinh là một người áo sơmi tay ngắn cùng quần dài màu xám, vẻ mặt hoảng sợ. Hơi thở của tôi phảng phất như bị tháo cạn, trong đầu rầm rầm căng ra, thần kinh còn chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì.
“ Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Người phụ nữ dắt tay cô bé, cửa kính chiếu ra bóng tôi vẫn đang đứng ngốc.
“ Anh lớn ơi, xin lỗi!” Tiếng nói trẻ con của cô bé.
“ Không sao… Tôi không sao…” Họ nắm tay rời khỏi, trong tủ kính bày ra ma-nơ-canh mặc áo T-shit rực rỡ gấm hoa dùng ren tô điểm.
Tại sao lại đáng chết? Tôi một lần nữa nhìn tôi trong tủ kính, gương mặt kia, sinh trưởng mười tám năm, nhưng tôi một chút cũng không nhận biết…
***
19 years old.
Hơi lạnh máy điều hòa vận chuyển trong phòng.
Nghe CD nhạc, hắn chải tóc, ánh mắt xám mịt không chút tinh thần nhìn cái bóng trái ngược với hắn.
Giai điệu Liebestraum của Liszt du dương trong không khí, mặt trời bên ngoài sắp phải ngủ say dưới đường chân trời.
Hắn để lược xuống, nhìn mình trong gương, đó là một gương mặt trung tính. Tóc hơi dài, nhưng hắn không muốn cắt. Một nam sinh để tóc dài rất kỳ quái phải không? Nhưng hắn cũng không để tâm đến ánh mắt của người khác. Trên bàn có báo vừa mới tiện tay mua, hắn mở báo ra, tin tức đầu đề chính là chuyện cảnh sát phá tan tập đoàn mại *** Nhân xà.
Kỹ thuật cấp cao ẩn giấu trong tiếng nhạc, tay nghề của hắn còn chưa thể được như trong tiếng nhạc, ngọt ngào như thở dài, mới đầu rất ngọt ngào yên tĩnh, dần trở nên nhiệt tình hưng phấn, giống như gợn sóng phập phồng, mang ý thơ, hắn đàn không ra được, tay của hắn không có tâm trạng tình yêu.
“ Giết sạch tất cả đàn ông!”
Giọng nói kia sắc bén rõ ràng.
Trong chậu sứ có tiếng nước nhỏ, hắn chậm rãi vuốt mặt kính lạnh lẽo, hình ảnh trong kính hắn rất quen thuộc.
Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, hắn chậm rãi vuốt mặt kính lạnh lẽo, hình ảnh trong kính hắn rất xa lạ.
Hắn hồi tưởng chuyện xảy ra vừa rồi, lướt nhanh như phim chuyển, bỗng nhiên, hình ảnh ngừng lại, mặt kính dừng ở giữa thang máy bốn phía đều là gương…
Chiếu rọi lẫn nhau kéo dài vô tận, gương trong gương, gương trong gương trong gương, gương trong gương trong gương…
Hắn chậm rãi chờ thang máy đi lên, âm thanh máy móc vận chuyển trong vắng lặng. Hắn không thấy phần cuối của gương.
Thang máy ngừng ở lầu mười, mở cửa, hắn bước ra.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng vẻ, ấn chuông điện, hắn đi vào nhà bạn học đại học của hắn.
Mở cửa một cái, hắn liền nghe tiếng cười ha hả. Có mùi rượu cùng mùi khói thuốc, bạn học đại học của hắn cùng hai người bạn gọi hắn vào cửa. Hắn như một người lạ, xâm nhập thành lũy này.
Màn hình TV chiếu ra nữ nhân vật chính AV (4) liên tục rên rỉ, hắn cau mày.
“ Sao lại thế?”
Bạn học hắn cười nói, để giúp vui thôi!
“ Sao lại thế? Gọi tôi đến chỉ vì chuyện nhàm chán như vậy sao?”
Hắn mơ hồ cảm thấy sự bất thường trong ánh mắt người bạn của bạn học hắn, họ cũng như bạn học hắn, ánh mắt dại ra, trên mặt đầy mụn trứng cá, cái hắn nghĩ đến đầu tiên chính là “thuốc phiện”.
Nếu người cũng đã đến đông đủ, muốn gọi gái thật đến không? Bạn học hắn hỏi, những người bạn kia cũng đều nói được.
“ Rốt cuộc là sao? Cậu không phải nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi trao đổi sao? Hiện tại là sao?” Hắn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi không gian này.
Cậu quá căng thẳng, qua đây hút mấy cái, cam đoan giúp cậu thả lỏng! Bạn học hắn thờ ơ nói.
Hắn đẩy bạn học ra, chạy ra ngoài cánh cửa.
Hắn ấn ấn thang máy, lại trước sau không có hồi đáp.
Hắn lại ấn ấn nút hướng xuống, đèn mới sáng lên.
Hắn bỏ bạn học lại phía sau, vào trong thang máy lập tức ấn nút đóng cửa.
Không khí trong thang máy oi bức, hắn trông thấy cô gái kia ở trong gương —— cái bóng “Lương Tử”, Lương Tử vẻ mặt châm biếm, ánh mắt tự tin làm hắn không thể nhìn thẳng nàng.
—— cậu cứ chạy trối chết như vậy sao?
Trong mặt gương bên kia là một chàng trai khuôn mặt hoảng sợ, hắn bị lạc hướng ở trong đó, thang máy chậm rãi hạ xuống, hắn ở trong gương mở to hai mắt nhìn, nhưng chung quy không thấy được đầu cuối cùng trong hai mặt kính. Thế giới trong gương, không gian trong gương, hắn điên cuồng ấn nút mở cửa, điên cuồng ấn nút của mỗi tầng lầu, nhưng thang máy chưa đến tầng trệt thì không ngừng đi xuống.
Đột ngột, một âm thanh cực đại, thang máy ngừng lại.
Thang máy mở ra ở tầng năm, đi vào là một cô gái tóc gợn sóng nâu dài, mặc áo sơmi màu kem, váy da đen, đồng thời cũng mang giày cao gót, giày cao gót màu đen đầu nhọn.
Thời gian đến tầng trệt phảng phất như bị kéo ra vô hạn, dường như không thể thấy phía cuối của cái gương kia, không gian giữa hai mặt gương, đó rốt cuộc… Là gì…?
Lại một âm thanh cực đại, thang máy dừng ở tầng trệt, cô gái đi ra ngoài. Hắn vội vàng chặn cửa trước khi nó đóng lại, rốt cuộc rời khỏi cao ốc.
Hồi tưởng kết thúc, hắn nhìn mình trong gương, cảm giác trở về hiện thực thật tốt, hắn cầm lấy lược, lại tiếp tục chải đầu, có tóc bị vướng trên lược, hắn nhẹ phủi xuống, bàn tay cầm lược chậm rãi đong đưa, tóc cũng chậm rãi trở nên chỉnh tề, nhưng hắn dường như quên, hắn vì cái gì mà chải tóc.
Vì một chút nữa phải đi gặp người đàn ông đó. Giọng nói sắc bén kia thay hắn nói ra đáp án.
Phải đi gay bar câu đàn ông, không người đàn ông nào lại từ chối hắn, không người đàn ông nào lại từ chối yêu cầu của hắn, chỉ cần hắn mỉm cười với đàn ông, kích thích tố mang tính kích động liền trộn trong đó, hắn ném ra mồi, sẽ câu lên một đống đàn ông muốn cởi y phục hắn. Bất quá, dáng người hắn hết sức mảnh khảnh, cũng có người không thích cảm giác âm nhu nồng nặc vị son phấn. Whatever.
Ve kêu càng lúc càng điên cuồng, phảng phất như kéo dài vô tận.
***
22 years old.
Chạy băng băng trong hẻm tối như con thoi, tình yêu bị mang đi cùng nụ cười ở bên vành tai châm biếm, muốn cho hắn tổn thương triệt để, làm cho hắn đau đớn triệt để. Đôi mắt to sáng ngời hoảng sợ chớp chớp, mồ hôi ướt đẫm vành mắt, thành phố vạn ác phảng phất như muốn đẩy hắn vào cõi chết tham lam.
Người đuổi theo phía sau cướp đi cái túi của hắn.
Hắn dừng bước, mắt trừng lớn nhìn kẻ đã chạy xa kia.
Bị rớt lại một mình ở đầu đường. Hắn sờ ví tiền, di động, cùng chìa khóa trong túi áo, túi xách chỉ có một đôi giày cao gót lấy danh mua cho bạn gái. Hắn là một đồng tính luyến ái nam, hắn biết từ bề ngoài của hắn liền nhìn ra được.
Bị bỏ lại một mình ở đầu đường. Hắn gọi di động cho bạn trai ở gần đây của hắn, đối phương đồng ý cho hắn ở lại nhà một đêm.
Đối phương thấy hắn, không khỏi cười cười, em bộ dạng như một kẻ lang thang nghèo túng!
Hắn cũng miễn cưỡng kéo khóe miệng một chút.
“ Cám ơn…”
Hiện tại ngay lúc thu chuyển mùa, hắn kéo chặt chăn đơn, sau lưng có ngực bạn trai hắn. Hắn xê dịch thân thể, không hy vọng có bất cứ tiếp xúc nào với đối phương, đối phương lại càng ôm chặt thân thể hắn, cầm tay hắn, trên người hắn có hương dầu gội hoa hồng. Em thơm quá —— bạn trai hắn ở bên cổ ngửi tóc hắn.
Quyến rũ đấy!
—— Tử Minh, em không phải thích anh nhất sao? Em không phải rất mong đợi anh làm chuyện này với em sao?
Người lớn là ô uế, hắn nghĩ như vậy, người lớn là bẩn thỉu.
Đừng bắt lấy tay tôi, đừng đẩy tôi, đừng cởi quần áo tôi!
Người lớn là ô uế, hắn nghĩ như vậy, người lớn là bẩn thỉu, các người đều cùng một giuộc.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Anh yêu em…”
“ Đừng yêu em.” Hắn đột ngột bắt lấy tay bạn trai, ánh mắt kiên định nhìn đối phương. “Nếu anh thật sự yêu em, hậu quả sẽ rất bi thảm, ở cùng em, cần phải vô cùng can đảm.”
Bạn trai hắn cười muốn hôn môi hắn, hắn lấy tay ngăn cản.
“ Tuấn Diệp, em không phải đang nói đùa với anh! Chúng ta chia tay đi!”
****
Bây giờ là mùa đông, mà cái “hắn” thường hay xuất hiện này, đã 25 tuổi…
****
(1) Liebestraum (Love dream hay Dream of Love) là một bản piano solo của nhà soạn nhạc Hungari Franz Liszt sáng tác năm 1850.
(2) Frédéric François Chopin (1810–1849) là một nhà soạn nhạc người Ba Lan.
(3) Bagatelle số 25 thuộc La thứ (WoO 59 và Bia 515) cho đàn piano, thường được biết dưới tên gọi “Für Elise” (For Elise), là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven. Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn bagaten, nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).
(4) “AV” là viết tắt theo Anh văn của phim người lớn (adult video).