Đêm hôm đó, Chu Dật Ninh chìm trong mộng cảnh kiếp trước của mình ~
Kiếp nào đó, hắn đã từng vội vã tìm về đồi chè, sau đó lại quay ngược lại kinh thành để tìm kiếm nàng. Ròng rã mấy mươi năm, ngày gặp lại, kẻ trong lao tù, người ngoài cửa ngục…
Ai nói hắn có thê hiền tử quý?
Hắn chưa từng động vào thê tử. Nàng ta có người thương trong lòng, mà hắn cũng ấp ủ bóng hình của Hoa Tịch Tuyết cả đời… Còn đứa con sao? Trong một phút kìm lòng không đặng, nàng ta đã trót mang thai của tình lang. Vì để giữ mối quan hệ của Đàm quốc và Đông Linh, hắn đã nhận đó là con trai của mình.
A Tuyết…
Bốn năm sau, hắn lìa đời trong buồn đau vô hạn. Trên đường đến cầu Nại Hà, hắn đã gặp quan Ti Mệnh.
“Ngươi muốn dùng hết phúc đức cả đời để đổi một cơ hội sống lại cho Hoa Tịch Tuyết?”
Hắn gật đầu.
“Được thôi… Tấm chân tình này của ngươi thật đáng quý trọng, ngay cả sự vị tha đối với thê tử cũng khiến bản quan khâm phục. Có điều, nghịch thiên cải mệnh vốn là chuyện không nên. Hoa Tịch Tuyết có thể làm lại cuộc đời hay không, còn phải phụ thuộc vào việc ngươi có chấp nhận cái giá phải trả này hay không…”
Hắn tiếp tục gật đầu.
“Vĩnh viễn xóa tên trên đá Tam Sinh. Đời đời kiếp kiếp cô độc vĩnh viễn. Có duyên không phận.”
Hắn sửng sốt, nhưng rồi cũng gật đầu. Vì nàng, chút khổ sở này có là gì đâu.
Ti Mệnh đột nhiên nở nụ cười. “Quả là người chung tình trọn nghĩa. Bản quan càng nể ngươi hơn hẳn. Bao năm qua ngươi chưa từng gây ra chuyện ác, thậm chí còn vì nàng ta mà khổ sở mấy phen… Thôi vậy, rút ngắn lại, chỉ vĩnh viễn xóa tên trên đá Tam Sinh thôi, cả đời ngươi không thể thành thân được nữa, ngươi hiểu chứ?”
Chu Dật Ninh quỳ xuống, lạy quan Ti Mệnh ba lần. Cuối cùng cũng được như ý nguyện.
…
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“A Tuyết… thật may quá. Kiếp này, nàng không phạm vào sai lầm như kiếp trước.”
Là quan Ti Mệnh đã sửa lại sổ sách, đồng ý để hắn và nàng cùng có được hạnh phúc.
Chỉ cần hoàng triều không rơi vào tay hai mẫu tử Tường Lam Trưởng công chúa, chỉ cần người đăng cơ không phải là Trường An Thân vương hiền lành quá đỗi, hắn đều có cách để xoay chuyển vận mệnh này.
Đêm hôm đó, Chu Dật Ninh lẻn vào cung, trình lên cho Thái hậu xem những tú nữ có thể tin tưởng.
Thái hậu lần giở từng trang sách, nở nụ cười, “Điều kiện để trao đổi với ai gia là gì?”
“Mấy tháng nữa, Bảo Thân vương của Đông Linh sẽ đến đây. Chỉ cần Thái hậu đồng ý, thần sẽ phái người giúp Thái hậu xuất cung.”
Thái hậu gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Giao dịch kết thúc.
Chu Dật Ninh cố nhịn cười. Tuy rằng kiếp trước, hắn không có nhiều thời điểm tiếp xúc với hậu cung, nhưng từng nghe nói qua gian tình của vị Thái hậu này. Nàng ta hơn hắn có năm sáu tuổi, lại bao che cho A Tuyết mấy năm qua, nói trắng ra, Thái hậu chính là người có thể hỗ trợ hắn trong kế hoạch sắp tới một cách tốt nhất.
Vốn dĩ hắn còn định âm thầm nuôi dưỡng thế lực để minh tranh ám đấu với thế lực của Trưởng công chúa một phen, nào ngờ, mới có ngày sau khi tuyển tú kết thúc, A Tuyết của hắn… nàng dám tới Túy Hồng lầu chơi đùa, thậm chí còn dẫn cả một đám tiểu thư khuê các (gọi là tiểu thư vì tuy là phi tần, họ cũng đâu có được sủng hạnh) tới đó!!! Chơi đùa thỏa thích thì lại trêu chọc người khác, không có hắn ở đó, nàng đừng hòng thoát được móng vuốt của bọn sắc lang.
Phải… Hắn thừa nhận bản thân hắn có một chút lòng lang dạ sói. Áo của nàng bị bung hết cả, thân thể trắng nõn nà lại sực nức hương thơm. Có trời mới biết hắn cố gắng tiết chế đến mức nào… Hạ thân sôi sùng sục, tim đập thình thịch không ngừng nghỉ. Hắn tung màn xe, dõi mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài, không thèm đếm xỉa tới người ngọc đang giả vờ say ngủ trong xe nữa. Thật là… bây giờ chưa phải lúc chân chính để nếm đồ mặn.
Nàng cứ như vậy, thỏa thích chơi đùa, nghịch ngợm không ngừng nghỉ, bảo hắn làm sao yên tâm cho được? Kiếp trước, nàng ích kỷ, sợ chết, không biết yêu thương. Kiếp này, nàng lại khiến hắn muốn che chở cả đời…
Cách che chở và bảo vệ nàng tốt nhất, thành toàn giấc mộng của nàng, chính là hắn trở thành phi tử.
Đêm hôm đó, sau khi nhận được thư mật của hắn, suýt chút nữa thì Thái hậu cười đến mức phát ngất. Nàng ta rất thích tưởng tượng. Dáng vẻ của hắn mà thành phi tử thì… thì… thì đúng là nín lặng!
…
Sau buổi tuyển tú, tú nữ Châu Trữ trở thành Thục phi, đứng đầu lục cung, được ban quyền quản lý cả một cung đình rộng lớn.
Chu Dật Ninh đóng chặt cửa cung, vứt hết váy áo lẫn trang sức xuống dưới đất, bôi đi lớp phấn son dày cộp, sau đó nhìn đống sách sổ trên bàn rồi nổi lửa giận. A Tuyết, nàng giỏi lắm! Biết ta nhàn rỗi, nàng kiếm việc cho ta làm đó hả?!
Để đền bù cho việc hắn phải bận rộn xử lý cung quyền, nàng qua ngủ cùng hắn một đêm. Chu Dật Ninh khiếp hãi khi phải mặc bộ váy ngủ mỏng như tơ, nhìn thấu hết cả bắp thịt cuồn cuộn. Hắn lập mưu kế, đốt hương hoa thật nồng, trong hương có tẩm thuốc ngủ. Mượn cớ thay y phục, hắn thành công trong việc bế nàng lên giường, còn bản thân thì trốn ra hoa viên luyện công.
…
“Đêm nay trăng tròn, thần thiếp muốn cùng bệ hạ uống rượu thưởng hoa dưới trăng.”
Viết ra được câu này, hắn phải kiềm chế cơn buồn nôn mấy lần.
Bên lương đình, gió mát trăng thanh. Nàng nhấp một ngụm rượu, hỏi hắn một câu bâng quơ, “Không biết Thục phi có từng gặp được tri kỷ của cuộc đời mình hay chưa?”
Kỳ quái… Mọi ngày, câu nào của nàng cũng khiến người ta nín lặng, sao hôm nay lại dịu dàng, sâu xa như vậy?
“Trẫm có một bằng hữu. Tuy rằng cách biệt gần mười năm, đối với trẫm mà nói, vị bằng hữu đó chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim của trẫm… Hắn rất nghịch ngợm, lúc nào cũng coi trẫm thấp hơn hắn; bù lại, hắn hiểu trẫm…
Nhớ lúc nhỏ, những ngày không có phụ hoàng bên cạnh, trẫm cũng từng lén khóc vì lời trêu chọc của vài đứa trẻ con. Hắn xuất hiện, thay trẫm giáo huấn bọn họ. Nhờ có hắn, trẫm mới mạnh mẽ lên từng ngày…
Mỗi khi đồi chè xanh lá, hắn sẽ trở lại bên trẫm, hát cho trẫm nghe những bài dân ca, kể cho trẫm nghe những câu chuyện mà trên đường đi hắn đã thấy. Những lúc ấy, trẫm từng nghĩ, nếu hắn có thể vĩnh viễn ở cạnh trẫm thì tốt biết bao…”
Trong giây lát, ly rượu trong tay Chu Dật Ninh buông lỏng, vài giọt sóng sánh rơi nhẹ lên bàn.
“Vì vậy, mỗi đêm trăng tròn, trẫm sẽ đến lương đình này, uống chút trà, thưởng chút hoa, ngắm vầng trăng vàng óng giữa trời… Hắn là Hằng Nga, trẫm là Hậu Nghệ. Hậu Nghệ thương nhớ Hằng Nga, cũng giống như trẫm chờ đợi hắn từng ngày từng ngày vậy…”
Lại là Hằng Nga và Hậu Nghệ… Nàng còn dám nói hắn là nữ nhân trên cung trăng, quá đáng lắm mà!
Một hồi sau, hắn bế thốc nàng lên. Hương rượu thơm nồng quyện với khí tức nam nhân của hắn khiến nàng say đắm, nhưng nàng lại lầm tưởng rằng mình đã say. Hắn không phủ nhận, hắn thích mùi hương thanh tân của lá trà năm xưa, mùi hương ấy vẫn luôn in đậm trên y phục của hắn…
…
Một câu “Chắc cho!” của nàng, dẫn tới một loạt những rắc rối liên quan tới Tường Lam Trưởng công chúa và con gái bà ta. Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn cùng rất nhiều người minh tranh ám đấu, dùng thế lực của bản thân, tiêu diệt tận gốc kẻ thù, ép Hà Dĩnh Mai đến phát điên, vĩnh viễn không còn mơ tưởng đến ngôi Hậu nữa.
Còn A Tuyết của hắn thì ngày càng xinh đẹp, nhưng lại chẳng hiền thục chút nào. Vui thì nhảy cẫng lên, buồn sẽ khóc oa oa, giận sẽ nổi đom đóm mắt, thỉnh thoảng còn rất thích trêu chọc người khác, tùy hứng đến mức khiến hắn đau đầu.
Hắn phải “chỉnh” nàng thôi ~~~
…
Thời gian trôi nhanh. A Tuyết ngoan ngoãn hơn trước. Nàng thích rúc đầu vào ngực hắn rồi ngủ. Lắm lúc hắn vỗ trán kêu trời. Nàng ngốc tới mức không biết phân biệt đâu là nam nhân, đâu là nữ nhân. Ôm người ta ngủ no nê, hại người ta đói mà không dám ăn gì.
Ngày hôm nọ, hắn cởi hết y phục nữ nhân, trang sức đâu đó xong xuôi, xõa tóc đen ra, mặc tẩm y vào trắng rồi lên giường, định bụng ngủ một giấc thật say. Bất thình lình, nàng từ đâu xồng xộc xông vào, hất tung cả tấm màn sa.
Cả hai đỏ bừng hết cả mặt. Nàng trơ mắt ra. Hắn chớp thời cơ, ôm lấy nàng vào lòng. Nàng hít hà mùi hương trên người hắn, sau đó mới ngờ ngợ nhận ra người quen quê cũ.
“Nàng biết không? Ta đợi nàng hơn mười năm ròng.”
“Người ngọc của ta, nàng làm ta giận lắm, nàng có biết không?”
Hai gò má nàng ửng đỏ như hai quả táo chín. Nàng đấm hắn một cái, giận dỗi, “Trương thúc nói chàng phải đi học, chàng liền bỏ mặc ta sáu năm dài. Nếu chàng không phải Chu Dật Ninh, chàng có biết là ta sẽ…”
Hắn nghiến răng, nói, “Nếu thật sự có chuyện đó, nàng cứ thử xem thì biết. Ta không ngại làm Hằng Nga, dĩ nhiên không ngại làm Mã Văn Tài!”
Ngay sau đó, hắn đã được thỏa mãn sau nhiều năm thanh tịnh.
Thân thể mềm mại của nàng nằm dài trên khối thịt cường tráng của hắn. Mơn trớn lớp da nóng bỏng, hơi thở của nàng bắt đầu mê say. Hắn lật người, đặt nàng xuống dưới, xé rách y phục của nàng. Nàng ôm lấy cổ hắn. Môi hai người chạm nhau. Hắn gồng người lên thật mạnh, khuôn mặt của nàng thỏa mãn vô cùng.
Dường như phát tiết hết những gì chịu đựng trong mấy năm qua, hắn đến một lần lại thêm một lần, báo hại nàng thở dốc đến mức tưởng như sắp chết. Mồ hôi vã ra như tắm. Màn sa thấp thoáng lay động. Đám cung nhân ở ngoài cảm thán, “Thục phi thật có phúc, nhận vinh sủng lâu thế này… ước chừng cũng một canh giờ rồi đấy!”
…
Sau khi đệ đệ tỉnh lại, nàng cũng đường đường chính chính trở thành Hiền Liên Công chúa. Trông thấy tỷ muội của nàng hạnh phúc, rất nhiều lần, hắn muốn sắm đồ sính lễ để lấy nàng về, dùng kiệu tám người khiêng, để nàng được mặc y phục tân nương lộng lẫy, nhưng rồi nhớ tới lời quan Ti Mệnh từng nói, hắn lại kìm nén nỗi đau, phớt lờ cái gọi là lễ nghi, danh chính ngôn thuận có một thê tử.
Phụ mẫu hắn đau lòng muốn chết. Hắn cố gắng thuyết phục họ, chỉ cần con của hắn và công chúa mang họ Chu là được. Phụ thân hắn không đồng ý cho tên của nàng đặt trong từ đường. Do đó, sau khi chết đi, cùng lắm nàng chỉ được thờ ở hoàng cung mà thôi.
Thấy hắn kiên quyết như vậy, phụ mẫu hắn cũng đành buông tay. Công chúa mà, mấy ai có thể cản đường của nàng, xông lên làm tiểu thiếp tỳ nữ?
Phủ Công chúa rất rộng. Mỗi lần tới, hắn trèo vào khuê phòng, ăn sạch nàng, sau đó dày mặt ở lại nửa tháng. Nàng luôn thắc mắc, hắn yêu nàng như vậy, vì sao lại không mang sính lễ đến hỏi cưới nàng?
Hắn từng cầu xin Hoàng thượng (Đàm Quân), trăm ngàn vạn lần, Hoàng thượng đừng ban hôn cho hắn và công chúa. Mỗi người có số phận của riêng mình. Sau khi nghe xong câu chuyện hắn kể, ngay cả Hoàng thượng cũng sững sờ.
“Dật Ninh, huynh nhất định phải mang hạnh phúc đến cho tỷ tỷ. Nếu không, người huynh đệ này sẽ ban hôn tỷ ấy cho người khác. Bao năm qua… tỷ ấy đã quá vất vả.”
Ở cùng A Tuyết một thời gian khá lâu, rốt cuộc thì nàng cũng mang thai đứa con của hắn.
Dân gian nghị luận, hoàng cung nghị luận. Bá quan văn võ tấu trình nhiều đến mức không sao đếm xuể. Hắn cố gắng tìm mọi cách để nàng không phải nghe những lời chói tai ấy, thậm chí giận đến mức đánh một tên quan Ngự sử bầm tím mặt, sau đó bị phạt nửa năm bổng lộc.
…
Ngày A Tuyết sinh con, lòng hắn như lửa đốt. Lời đồn sớm đã bị hắn và Hoàng thượng dập tắt, nhưng hắn vẫn rất sợ, sợ nàng biết một chút nào đó rồi lại nghĩ quẩn…
Một đôi long phượng thai ra đời. Hắn cười đến mức ngoác mồm, như điên như dại. Ai bảo không thành thân thì không hạnh phúc? Ai bảo không có thê tử thì đời này chán ngán? Hắn không có thê tử, cả đời không thành thân, bù lại, hắn có người hắn yêu nhất, hắn và nàng có những đứa con, nàng vĩnh viễn là thê tử trong lòng của hắn.
Có một ngày, nàng kể cho hắn nghe về chuyện kiếp trước. Hóa ra, trong lúc vượt ải hạ sinh, nàng đã nhớ lại tất cả. Hắn cười, kiếp này đã mãn nguyện rồi, nhớ tới kiếp trước làm chi ưu sầu? Nàng chun mũi đáp lại, kiếp trước không yêu, kiếp này yêu chàng, kiếp trước gặp chàng rồi chết, kiếp này gặp chàng lại có bảo bảo đáng yêu, thiếp thật hạnh phúc!
Hắn biết, trong lòng nàng còn khúc mắc về việc thành thân. Có lẽ nàng biết hắn có nỗi khổ riêng, cho nên suốt khoảng thời gian sau đó, nàng chưa từng hỏi hắn một lần nào.
Chu Dật Ninh dọn tới phủ Công chúa, sống tới suốt đời. Thừa tướng không có phu nhân, công chúa không có phò mã. Hai người ân ái mặn nồng, bên nhau sớm chiều, tựa như đôi uyên ương vĩnh viễn không rời…
…
Mấy mươi năm sau, khoảnh khắc trước lúc lìa đời, hắn đã trả lời khúc mắc ở trong lòng nàng.
Trên đường về lại hoàng tuyền, quan Ti Mệnh vẫn đứng đó đợi hắn. Ông ấy nói, “Đã mãn nguyện rồi chứ?”
Hắn gật đầu.
“Chu Dật Ninh, đi đi. Qua khỏi chiếc cầu này, ngươi sẽ thấy một điều bất ngờ.”
Tấm chân tình cảm động trời xanh. Cho dù là nghịch thiên chuyển mệnh, cho dù là quay ngược thời gian, tên của hắn và nàng vẫn đứng song song nhau trên đá Tam Sinh.
Hắn nở nụ cười, mấy giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má. Chu Dật Ninh quay sang Ti Mệnh, nói, “Nếu ta đi trước, ta sẽ quên mất nàng, chi bằng đợi người ở đây vậy.”
Ngày nàng xuống hoàng tuyền, nắm chặt tay hắn, bước đi qua cầu Nại Hà, nở nụ cười rạng rỡ…