———————————-
Thi đấu bắt đầu.
Hai người chơi, không chú ý nhiều quy củ như vậy, Thẩm Vu Quy ôm bóng nhìn Phí Nam Thành chắn ở trước mặt, mặc dù anh đã cong eo vẫn cao hơn một ít so với người bình thường. Anh đứng ở chỗ đó giống như là một tòa núi lớn, ngăn trở bước chân cô. Nhưng Thẩm Vu Quy lại cong môi lên, tỏa ra một nụ cười tà khí.
Phần lớn người nước ngoài lớn lên đều cường tráng, cho nên khi đối mặt Phí Nam Thành, cô không mảy may lo sợ. Vợt bóng trên mặt đất, soái khí chuyển bóng, tính toán bằng sự linh hoạt của mình vòng qua Phí Nam Thành, nhưng anh lại dùng tốc độ cực nhanh xoay người, đi lên theo, thừa dịp cô không chú ý một cái liền duỗi tay tấn công mạnh mẽ, đoạt mất bóng khỏi cô, sau đó lưu loát ném vào rổ một cái, trúng.
Thẩm Vu Quy:??
Thời điểm thi đấu, Phí Nam Thành đều truyền bóng cho cô, nhưng bản thân cô cũng không có đường hoàng được như thế. Cô còn tưởng rằng gia hỏa này chơi bóng rổ chẳng ra gì, không nghĩ tới thế nhưng lại là cao thủ!
Ý thức được điều này, Thẩm Vu Quy cứng nhắc mở miệng, gặp được đối thủ trên sân bóng khiến cô cảm giác tế bào toàn thân đều hưng phấn. Cô nhìn về phía Phí Nam Thành, từ từ mở miệng: “Phí tiên sinh, tôi muốn chơi nghiêm túc nha~”
Trong giọng nói mang theo mát lạnh nhè nhẹ, làm Phí Nam Thành nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì, Thẩm Vu Quy đã hùng hổ chuyển bóng đi lên.
Đôi mắt cô gái như phát ra ánh sáng, hai tay chụp phủi bóng rổ, bộ dáng kia làm anh như thấy được tư thế hiên ngang oai hùng của Tiểu Ô ở trên sân bóng.
Hóa ra, con gái thật sự có thể chơi bóng rổ tốt như vậy. Không biết vì cái gì, giờ khắc này, Phí Nam Thành cảm giác chỗ ngực như đang tràn ngập một ít cảm xúc phức tạp khó lòng giải thích, chua xót, vui mừng, còn có tưởng niệm.
Anh áp xuống rung động trong lòng, vọt đi lên.
Hai người đều là cao thủ đánh bóng rổ, ngươi tới tôi đi, vô cùng vui vẻ.
Qua mười phút, Thẩm Vu Quy đã đổ mồ hôi đầm đìa, cô xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn Phí Nam Thành, lại thấy gò má anh chỉ hồng nhuận một ít, thế nhưng liền hô hấp cũng chưa tăng thêm……
Cô yên lặng cảm thán, thể lực của phụ nữ cuối cùng cũng không có biện pháp so sánh với thể lực của đàn ông!
Nhưng cô cũng không nhận thua, háo thắng tranh cường trong xương cốt trào ra khiến cô vắt hết óc nghĩ làm sao có thể đuổi theo tỷ số của anh.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, nhìn về phía Phí Nam Thành phía sau hô lớn: “Trần Tử Phàm, sao cậu lại tới đây?”
Dứt lời, Phí Nam Thành theo bản năng quay đầu.
Chính là lúc này!
Thẩm Vu Quy chuyển bóng, vòng qua người Phí Nam Thành, nhưng anh rất nhanh chóng phục hồi tinh thần, duỗi tay cản. Thẩm Vu Quy tính toán xoay người tránh né cái chặn lại này, nhưng không nghĩ tới cô không cẩn thận một cái, chân trái bị Phí Nam Thành ngáng, cả người mất đi khống chế, thẳng tắp ngã về hướng bên cạnh.
Phí Nam Thành nhăn mày lại, cơ hồ ngay khi cô ngã xuống liền vươn tay muốn bắt lấy eo cô, lại bị bóng rổ vướng một chân, kết quả thành động tác hai người nhất trí ngã trên mặt đất!
“Phanh!”
Thẩm Vu Quy được Phí Nam Thành ôm, chật vật té lăn trên đất.
Toàn thân cô đều đè ở trên người anh, thật trùng hợp, môi cô thẳng tắp đặt phía trên môi anh ……
Ầm ầm ầm……
Thẩm Vu Quy mở to hai mắt nhìn, cảm giác tất cả âm thanh chung quanh đều biến mất, toàn thế giới chỉ còn lại có âm thanh trái tim cô đập.
Trước mắt người đàn ông này đang bị chính bản thân cô đè nặng, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh, tròng mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, còn có bờ môi của anh thật lạnh, thật mỏng, thật mềm…… Trên người anh cũng lộ ra một cổ hơi thở dương cương dễ ngửi……
—————o0o————-