Edit: Linhmun1505
Cô nói: “Có kết quả không?”
Chu Như Diệu rốt cuộc gấp cuốn sổ lại, ngẩng đầu, “Có.”
Cố Chi Hành “Ân” một tiếng, ngồi xuống, có chút không để ý, ngồi thưởng thức bình xịt miệng màu bạc trong tay.
“Tôi từ trong mộng tỉnh lại cũng không nhớ được nhiều lắm, nhưng căn cứ vào những điều tôi đã ghi vào sổ, không thành vấn đề. Trong tiểu thuyết, cậu là nam chủ cường hào đầy thủ đoạn, Lý Hàn Sơn là nam thứ vẻ ngoài ôn hoà nhưng lại có rễ tình đâm sâu cố chấp. Cuối cùng các cậu không ai không đứt tay gãy chân.” Chu Như Diệu chốt hạ, ” Làm cấp C của nữ chủ.”
Cố Chi Hành động tác dừng lại, nhướn mày, “Giải thích.”
“Tôi tự phân tích ra được.” Chu Như Diệu thở dài, “Cấp C chính là không tiếp xúc liền không có vấn đề gì, cấp B là tiếp xúc để giải trừ nguy cơ, cấp A là cho dù cậu không tiếp xúc hay không cuối cùng cũng đều bởi vì nữ chủ mà tranh đấu cùng Lý Hàn Sơn. Cấp S tất nhiên chính là Lý Hàn Sơn, chú định cùng cậu ngươi chết ta sống.”
“Tôi không hiểu.” Mặt Cố Chi Hành đạm bạc, ngữ khí thuần tuý nghi hoặc, “Hắn thích ai liên quan gì đến tôi.”
Chu Như Diệu ý vị tâm tường nhìn cô, làm ra vẻ thần bí, “Bố cục là như thế này. Tôi đã mơ thấy nữ chính trọng sinh, người này cuối cùng chọn Lý Hàn Sơn, kết quả sau khi kết hôn lại không hạnh phúc. Vì thế cô ta trọng sinh trở về muốn chọn cậu, thời điểm theo đuổi cậu lại kích thích Lý Hàn Sơn, cậu đã bị———–”
Chu Như Diệu lại móc cuốn sổ ra lần nữa, nhanh chóng lật trang, bắt đầu dùng thanh âm diễn cảm đọc lên: “Sống lại một đời, cô nhất định phải thoát khỏi Lý Hàn Sơn, lựa chọn Cố Chi Hành người mà nhìn qua giống như lạnh nhạt âm u thật ra lại là một tiểu cẩu lang chân thành nhiệt liệt. Nhưng không ngờ được rằng trong quá trình theo đuổi, rõ ràng là không liên quan đến Lý Hàn Sơn, vậy mà hắn(LHS) lại hắc hoá thành một cái bệnh kiều! Ma trảo của hắn cô vô pháp chạy thoát, nhưng cuối cùng cô cũng biết người mà mọi người cứ nghĩ là quân tử ôn thuận như ngọc hoá ra chỉ là một bộ mặt giả tạo, bên trong lại cất giấu một linh hồn hung ác nham hiểm! Cứu mạng, cô muốn tiểu cẩu lang chứ không phải chó điên! p/s: 1v1 hành trình theo đuổi vợ yêu chỉ có ngọt không ngược!”
Cố Chi Hành: “………”
Cố Chi Hành trầm mặc thật lâu, “Không ngờ Lý Hàn Sơn là loại người này.”
Chu Như Diệu cũng trầm mặc thật lâu, “Cậu không phải cũng là loại người này?”
Cố Chi Hành:”……..”
Hôm sau, sau những ngày nóng bức mùa hè rốt cuộc cũng nghêng đón thời tiết mát mẻ —— nhiều mây, trời âm u, gió lớn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nhưng không khí oi bức vẫn vẫn làm cho toàn bộ trường học đều chìm trong hơi thở uể oải, trên dưới học sinh đều có chút bức bối cùng mệt mỏi.
8 rưỡi sáng, trường học đã sớm quy định thời gian tập đọc, nhưng nhìn chung khắp các khu dạy học, tiếng đọc sách đều là hữu khí vô lực.
Cố Chi Hành hôm nay muốn thoát khỏi giám sát của giáo viên tuần tra, bởi vì cô bị bắt phải trực nhật ——- quét tước bồn hoa.
Nhưng mà vận khí không tốt lắm, bởi vì Lý Hàn Sơn bị phân trực nhật cùng cô, cùng nhau quét tước.
Từ trước đến nay, Cố Chi Hành là một tay cao thủ, lúc giáo viên đến kiểm tra, cô thành thật vùi đầu quét quét. Giáo viên vừa đi, cô liền bắt đầu phát ngốc.
Nhưng Lý Hàn Sơn không phải.
Hắn nắm lấy cây chổi, cúi đầu quét tàn thuốc cùng bùn đất trên bồn hoa xuống.
Cố Chi Hành nhớ tới đoạn đối thoại cùng Chu Như Diệu tối qua, liền chống cây chổi, mắt đen đạm bạc nhìn chằm chằm xem kỹ Lý Hàn Sơn.
Nửa phút sau, Lý Hàn Sơn ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với cô.
Hắn mỉm cười, mắt đen cong cong, “Cố đồng học, có việc gì sao?”
Cố Chi Hành trầm ngâm vài giây, tầm mắt dời đi, không nói chuyện.
Lý Hàn Sơn dường như cũng không ngại, tiếp tục dọn dẹp, lưng vẫn như cũ thẳng tắp.
Cố Chi Hành như đang suy tư điều gì, lại đi qua, tiện tay hái một bông hoa đưa cho Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn hơi nhíu nhíu mày, trên mặt vẫn treo một nụ cười, “Gì vậy?”
Cố Chi Hành: “Hoa rất hợp với cậu.”
Lý Hàn Sơn nhìn qua, Cố Chi Hành khoé miệng cong cong, đôi mắt đen ẩn dấu ý cười kỳ quái, khiến cho khí chất kiệt ngạo trên người hắn lại tăng thêm điểm khiêu khích.
Ngón tay Lý Hàn Sơn khẽ nhúc nhích, tiếp nhận hoa, “Cảm ơn, hoa rất đẹp.” Hắn thản nhiên cắm bông hoa lên túi áo đồng phục, bông hoa mềm mại xinh đẹp giờ phút này phẳng phất như trời sinh đã thuộc về nơi đó, làm tôn lên khuôn mặt phong độ nhẹ nhàng của hắn.
Cố Chi Hành nhướn mày, tựa hồ cảm thấy không thú vị, xoay người rời đi.
Lý Hàn Sơn mắt đen quét đến bông hoa, duỗi tay khẽ cầm lấy, chăm chú nhìn vài giây.
Theo sau, hắn xoa nắn vài cái rồi ném vào bồn hoa, mắt đen không hề có một tia phập phồng.
Bông hoa vừa nãy còn diễm lệ nằm trên túi áo thiếu niên, giờ lẻ loi rơi rụng nơi đó, những cánh hoa trắng tinh nhuốm một ít bùn đất.
Bên kia, Cố Chi Hành kéo theo cây chổi tìm được Chu Như Diệu.
Cô ngáp liên hồi, “Tôi đã quan sát Lý Hàn Sơn.”
Chu Như Diệu đang ở trong WC ‘xả nước’: “…………..?”
Cố Chi Hành: “Người này được, có thể làm bạn.”
Cái gì mà linh hồn nham hiểm cố chấp, thử một chút, là như vậy a?
Tác giả có lời muốn nói:
A Hành logic lên: Hắn là loại người này – trong tiểu thuyết ta cũng là loại người này – nhưng ta không phải loại người này – hắn khẳng định cũng không phải loại người này.
Chu Như Diệu logic lên: Chờ ta đi WC xong lại nói, hảo huynh đệ.