Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng mắt kính, ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Nhưng cô cứ yên tâm đi, con của cô chỉ mới bị giai đoạn đầu, nếu như trị liệu kịp thời chắc là có thể bảo đảm được.”
‘Ôi…’ – Trong nháy mắt, gánh nặng trong lòng Tiêu Khả Nghiên cuối cùng đã rơi xuống đất. Phải biết rằng mới vừa nãy, khi cô nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc kia của bác sĩ, cô thiếu chút nữa không thở được. nhưng giờ thì tạm ổn rồi. Tuy nói rằng có thể trị liệu tốt, nhưng cô cũng nghĩ sẽ có nhiều trường hợp giống như mình, con bị bệnh chi có mẹ gánh vác. Cô và họ có đôi chút đồng cảm.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi: “Thưa bác sĩ, trị liệu có gặp phiền toái gì hay không? Nếu thế con của tôi có phải chịu đựng đau đớn gì hay không?”
“Ha ha, cô gái à, cô phải biết rằng loại bệnh nào cũng đều sẽ mang đến cho con người ta ít nhiều đau đớn. Nhưng cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng để cháu bé không phải chịu nhiều đau đớn. Về phần của cô, trước tiên xin cô hãy đi nộp năm vạn tệ làm tiền thế chấp để cho bé nằm viện nhé.”
Năm vạn tệ sao?
“Được. Được ạ. Bác sĩ, phiền ông trước tiên hãy trị liệu cho con của tôi đã, xin hỏi phí trị liệu về sau đại khái khoảng bao nhiêu?”
“Phí nằm viện, hơn nữa còn có phí giải phẫu cùng phí trị liệu hậu phẫu, đại khái cũng trên dưới khoảng một trăm vạn tệ.”
Một trăm vạn nhân dân tệ? Trời ạ. Con số này đối với một gia đình chỉ sống nhờ vào tiền lương thì quả thực là một con số trên trời, huống chi cô, một người trẻ tuổi vừa mới chân ướt chân ráo bước vào xã hội này, số tiền đó phải kiếm đâu ra trong khoảng thời gian ngắn như thế này cơ chứ.
Đành vậy, Tiêu Khả Nghiên dù lòng đau như cắt nhưng cô vẫn đi nộp năm vạn nhân dân tệ để thế chấp cho tiền nằm viện. Quả thực, số tiền mà cả nhà tích góp đã nhanh chóng tiêu dùng hết. Cha Tiêu cũng đã mượn một ít tiền để trang trải. Tuy vậy nhưng bọn họ cũng mới chỉ góp được khoảng mười vạn mà thôi, căn bản là họ không đủ khả năng để lấp nổi một lỗ hổng lớn đến thế này được.
Cô nhìn đứa con bé bỏng đang nằm trên giường bệnh với hơi thở thoi thóp, sắc mặt tái nhợt, Tiêu Khả Nghiên không cầm được nước mắt. Đã nhiều ngày trôi qua, không chỉ có sinh mệnh nhỏ này chịu đựng sự tra tấn, mà còn có người mẹ của nó là cô đây cũng chịu cảnh như thế. Chỉ mới một thời gian ngắn thôi nhưng cô đã gầy rộc hẳn đi.
“Cô gái à, con của cô đang cần rất nhiều tiền để chữa bệnh phải không?”
Tiêu Khả Nghiên nghe thế khẽ lau khóe mắt ngập lệ, cô ngước mắt nhìn người chị gái kia, sau đó gật đầu với nét mặt trầm buồn: “Vâng.”