Thẩm Du Khanh không nói.
Ngụy Nghiên ngả người ra sau, nghiêng vai, tựa đầu vào bức tường phía sau sạp, đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm.
Hôm nay trông nàng khác thường, có lẽ trong phủ mở yến tiệc, nàng trang điểm, giữa mi tâm vẽ một bông hoa, lông mày mảnh như lá liễu, môi như đỏ như hoa phù dung.
“Đẹp không?” Thẩm Du Khanh gạt sợi tóc lòa xòa trên má, cụp mi.
“Như nhau.” Ngụy Nghiên nhếch miệng cười nhưng không dời mắt đi chỗ khác.
Những lời này không hiểu sao lại quen thuộc như vậy, hôm qua đụng vào hắn nàng cũng nói như vậy, hiện tại lại thành dạy hắn học, Thẩm Du Khanh lườm hắn một cái.
Cửa vừa hé mở, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Ngụy Nghiên thu sắc mặt, hơi chỉnh lại quần áo, ngồi dậy.
Thẩm Du Khanh khịt mũi, diễn kịch.
Người hầu khom người đứng ở bên ngoài, “Tiền viện đã bắt đầu yến tiệc, đại nhân thỉnh Vương gia và Vương phi đi qua.”
Ngụy Nghiên nhìn sang.
Thẩm Du Khanh thờ ơ đứng đó, không nhìn hắn.
Ngụy Nghiên trầm thấp cười một tiếng, trả lời người bên ngoài: “Đã biết.”
Người hầu rời đi, căn phòng chìm trong im lặng.
Áo giáp của Ngụy Nghiên bị cởi ra, một vết rạch dài trên cánh tay ở Hồ phục không được băng bó cẩn thận, một mảnh vải lớn được quấn quanh cánh tay một cách ngẫu nhiên.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hắn động cánh tay của mình, trước mắt hiện ra mấy hình ảnh. Tà váy mềm mại lướt qua ủng da của hắn, những đường viền trắng như tuyết đã dính đầy bụi bẩn. Chất liệu lụa kia mềm mại, sang trọng và quý giá, không phải chất liệu thô ráp của Mạc Bắc.
“Có muốn ta băng bó lại cho ngươi không?” Nói xong, Thẩm Du Khanh buông tay xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào miếng vải trắng trên vai hắn. Hắn liếc qua, tấm vải kia còn không trắng như tay nàng.
“Có lang trung rồi.” Ngụy Nghiên mím môi, giơ tay đặt lên mu bàn tay Thẩm Du Khanh, lòng bàn tay trống rỗng nhưng không hoàn toàn chạm vào. Hắn dừng lại một chút rồi gỡ bàn tay trắng nõn mềm mại ra.
Thẩm Du Khanh vốn cũng không có ý định băng bó cho hắn, nàng chỉ tiện nói thôi.
“Ngươi bị thương thế nào?”
“Trúng tên.”
“Tên dài hay ngắn?”
“Tên ngắn.”
“Đầu tên có cái gì sao?”
Ngụy Nghiên nhướng mắt, “Có độc.”
“Ngươi xử lý như nào?”
Nàng lại đưa tay qua, chậm rãi giơ lên, không nặng không nhẹ, giống như lông vũ mềm mại, khiến người ta ngứa ngáy.
Ngụy Nghiên đẩy ra, “Không xử lý.”
“Ồ.”
Tay đã chạm vào cổ của hắn, nơi đó có một mảnh đen nhỏ, là độc tố chưa tan hết.
Thẩm Du Khanh ấn đầu ngón tay vào đó, làn da dưới ngón tay vừa thô vừa nóng, mạch đập dồn dập, máu điên cuồng chảy ra giống như một con dã thú hung dữ trên thảo nguyên.
Nàng nói, “Mạng lớn.”
“Cũng không nhỏ.”
Nàng hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống, trong mắt nhẹ như nước.
Những ngón tay mềm mại trên cổ hơi mát lạnh, cũng không dễ phát hiện ra làn da bên dưới dường như nóng bừng vì k1ch thích.
Nóng lạnh giao nhau, giống như ngọn lửa tiến vào sông băng, cam tâm chìm xuống.
“Giả bộ,” Nàng nói.
Ngụy Nghiên cười nửa miệng nhìn nàng, “Giả bộ cái gì?”
Thẩm Du Khanh, “Vô lại.”
…
Trong sảnh chính đang mở tiệc, Thẩm Du Khanh lúc đi đến đã khai nửa tiệc.
Bạc Văn Tinh sắp xếp một chỗ ngồi cho nàng, nhưng nàng vốn không có tâm trạng để đi, vì vậy bèn tìm một nơi vắng vẻ.
Vừa ngồi xuống, người hầu rót rượu, rượu hoa quả, không nồng.
Thẩm Du Khanh mím miệng, nhớ lại người đàn ông kia vẫn không thừa nhận việc uống thuốc của mình khi nàng rời đi, cảm thấy có chút buồn bực. Trên đời sao có người mặt dày trơ trẽn như vậy, nếu nàng lại giúp hắn, “Thẩm Du Khanh” ba chữ này bị viết ngược đi.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, ngoài cửa đã có tiếng huyên náo, Bạc Văn Tinh đích thân đi ra ngoài, Thẩm Du Khanh liếc qua thì thấy một bóng người mặc Hồ phục. Một lúc sau, người tiến vào thực sự là tên khốn kiếp mặt dày trơ trẽn đó.
Thẩm Du Khanh nhấp một ngụm.
Ở Mạc Bắc, Ngụy Nghiên là người được kính trọng, Bạc Văn Tinh vốn là sắp xếp cho Vương gia và Vương phi ngồi ghế trên, nhưng không biết vì sao cả hai đều không ngồi lên. Không còn cách, Bạc Văn Tinh ngồi bên cạnh Thẩm Du Khanh.
Một lúc sau, Ngụy Nghiên ngồi xuống.
Thẩm Du Khanh lạnh mặt, đứng dậy và đi vòng qua một lang quân đang một mình, ngồi sang một bên khác.
Phong tục ở Mạc Bắc rất cởi mở, nam nữ luôn ngồi chung bàn. Lang quân kia tên Thẩm Bách Hàn, là tiên sinh dạy học trong trường tư thục nổi tiếng ở đây. Bạc Văn Tinh đã mời hắn đến.
Thẩm Bách Hàn ngồi ở giữa.
Ngụy Nghiên đi tới, ngồi vào chiếc ghế mà Thẩm Du Khanh đã ngồi.
Thẩm Bách Hàn nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, muốn đứng dậy rời đi.
“Ngồi xuống.” Thẩm Du Khanh nói.
Hắn không dám cử động.
Trường đao trước mặt gõ nhẹ đầy ác khí. Thẩm Bách Hàn không dám ngẩng đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, run rẩy phát ngốc. Cũng không thể ở lại lâu hơn, hắn đứng dậy chạy ra ngoài, giữa chừng còn vấp phải một chiếc ghế.
Một bóng đen tiến đến ngồi cạnh.
Thẩm Du Khanh mím môi, coi như hắn không tồn tại.
Trên bàn có trà, trái cây, thức ăn.
Thẩm Du Khanh cầm một quả ô long, thịt trắng tròn, trên đỉnh có một lớp phấn nhàn nhạt.
Nàng cắn một miếng nhỏ.
“Ngon sao?”
Một giọng nói cất tiếng hỏi.
Thẩm Du Khanh bỏ qua.
Người nọ nói, “Mấy hạt màu đỏ ở trên cùng là ngon nhất.”
Thẩm Du Khanh theo bản năng cắn một miếng.
Một tiếng cười vang lên.
“Ngươi cười cái gì?” Thẩm Du Khanh trừng mắt nhìn hắn, lau miệng.
Ngụy Nghiên nhìn qua, “Bên dưới ăn cũng ngon.”
“Cái gì?”
“Mấy quả màu trắng đằng kia.”
Những viên quả ô long trắng mềm trong thìa súp của Thẩm Du Khanh run rẩy, tròn mềm tươi mới, nàng cũng không thể ăn được nữa.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Du Khanh đặt thìa xuống, không ăn nữa.
Ngụy Nghiên thì thầm, “Thuốc của ngươi đã cứu ta một mạng.”
“Không giả bộ nữa sao?” Thẩm Du Khanh chế nhạo..
Ngụy Nghiên cười cười, không trả lời nàng, “Ngươi muốn cái gì?”
Thẩm Du Khanh búng thìa quả ô long, “Cái gì cũng được sao?”
“Ta muốn thì đều được.” Ngụy Nghiên đáp lời.
Thẩm Du Khanh biết hắn sẽ không để nàng lợi dụng sơ hở, “Ta muốn ở lại, không chỉ là tạm thời.”
Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Có thể.”
Ngụy Nghiên cũng không ở lại bao lâu liền đi ra ngoài.
Vào đêm, Thẩm Du Khanh nửa ngồi trong thùng, nước gợn sóng lăn tăn, Lục Hà đang vén mái tóc đen của nàng ra sau. Đen dài óng ả, giống như lụa sa tanh mịn.
Thẩm Du Khanh động cánh tay, vớt một bông hoa.
Nàng vốc nước lên rồi lại nghịch rơi xuống, “Mang hương cao ta mang từ Thượng Kinh tới đây.”
Tiểu thư đã quen dùng đồ của mình, Lục Hà cũng không nghĩ thêm gì nữa, ra khỏi phòng.
Thẩm Du Khanh chậm rãi đỡ lấy mép thùng, liếc nhìn vùng ngực mình rồi đứng dậy, ánh mắt rơi xuống chỗ trước ngực. Hai luồng tròn trịa tuyết trắng, điểm chút hồng kia, đúng là giống quả ô long như đúc.
Nhớ đến lời trêu chọc trong mắt người đàn ông kia, Thẩm Du Khanh trầm mặt, lưu manh đúng là lưu manh, một tên lưu manh không biết xấu hổ!
…
Ngày hôm sau khởi hành, Bạc Văn Tinh được đưa họ ra ngoài thành.
Thẩm Du Khanh đang cưỡi ngựa, hai tay buông lỏng dây cương ở phía trước.
Nàng nhìn ra xa, đại mạc rộng lớn toàn là cát vàng, không thể nhìn thấy gì.
“Hôm nay đi Thượng Quận sao?”
Ngụy Nghiên kéo mạnh dây cương, “Buổi chiều sẽ đi.”
Trước mặt mênh mông không thấy đáy, nhìn có vẻ như phải đi một chặng dài.
Thẩm Du Khanh đi tới, hai ngựa song song cưỡi, “Trước khi chúng ta tới nơi, có chuyện gì cần giải thích với ta không?”
Ngụy Nghiên nhướng mày.
Thẩm Du Khanh nhắc nhở, “Mấy nữ nhân của ngươi.”
Ngày đó hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ nàng ấy nhớ đến bây giờ. Thấy nàng thản nhiên nghiêm túc, sợ là thật sự tin vào điều đó.
Ngụy Nghiên không giải thích, “Không có gì giải thích.”
“Ngươi không sợ bọn họ…” Thẩm Du Khanh dừng lại.
“Sợ cái gì?”
Nàng thay một chiếc áo choàng với những chiếc tua rơi xuống váy, đường viền màu xanh thỉnh thoảng móc đôi ủng da cưỡi ngựa của hắn.
Sau khi hành quân, Ngụy Nghiên liếc nhìn đám binh lính và những người đến từ Thượng Kinh, kéo dây cương tránh họ.
Thẩm Du Khanh không chú ý đến hành động của hắn, tiếp tục nói, “Sợ họ sẽ gây rắc rối cho ngươi.”
Ở Thượng Kinh hậu trạch có gì dơ bẩn, nàng đã thấy nhiều.
Ngụy Nghiên cười, đè trường đao đặt ở trước ngựa, hơi hạ giọng, ánh mắt đen tối không rõ, “Ngươi chẳng lẽ không biết sao?”
Thẩm Du Khanh quay sang nhìn hắn, thấy sự xấu xa quen thuộc trên khuôn mặt hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, “Chỉ cần đè đến mềm, ai còn có sức làm loạn.”
Thẩm Du Khanh, “…”
Tên khốn! Nàng sao biết mấy chuyện hạ lưu như thế!