“Tại sao không để ông ấy mang ta đi?” Ngô Cẩn Ngôn lớn gan hỏi.
Tần Lam thâm thúy cười: “Ngươi hy vọng điều ấy xảy ra?”
“Dù sao sớm hay muộn ta cũng chết.”
“Không được ta cho phép, kẻ nào dám giết ngươi?” Nàng dáng vẻ trước sau vẫn nồng đậm tiếu ý. “Ngô Cẩn Ngôn, ta đã nói rồi. Ngươi chết, cũng chỉ có thể chết trong tay Tần Lam ta.”
Một lớn một nhỏ gắt gao đối đầu nhau. Lại mất một lúc nàng mới nhớ ra ngày hôm qua tiểu nữ hài này mới tập tành uống rượu.
“Tô Thanh đã đem canh giải rượu cho ngươi rồi chứ?”
“Đã đem rồi.”
“Ngươi quả thực đúng là thất bại của tạo hóa.”
Thở dài, nàng làm bộ tiếc nuối: “Lớn lên trong giới hắc đạo, là một cái hắc tiểu thư, ấy thế nhưng rượu không biết uống. Võ công bất quá chỉ ở tầm trung…”
“Ngươi không châm chọc ta một ngày thì miệng ngươi mọc nhọt hay sao?” Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy đúng là muốn chung sống tử tế với nữ nhân họ Tần này thôi cũng không được.
“Ngươi kém thì ta nói kém. Ngươi thắc mắc cái gì?”
Phất tay tỏ ý cuộc trò chuyện nên chấm dứt tại đây. Nàng để cô lại dùng bữa một mình, còn bản thân chuẩn bị bù đầu với công việc vẫn đang dang dở.
Đại khái khoảng 9 giờ sáng, Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng gấp rút cùng ba vị hộ pháp rời khỏi đại bản doanh.
“Long lão gia tử quyết không bỏ qua chuyện này.” Xa Thi Mạn vừa gấp rút giúp nàng mở cửa xe vừa báo cáo.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Tần Lam sắc mặt trước sau vẫn vô cùng bình thản. Qua một lúc, nàng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện đã đến tai người phụ nữ đó chưa?”
“Đương gia hôm ấy tại bến cảng Thuận Giang giết Long Thời Nhậm… địa phương rộng lớn như vậy, quả thực không thể ngăn cản rò rỉ tin tức. Cho nên cô ấy hẳn đã biết rồi.” Chị sâu kín thở dài. “Thời gian này chúng ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc làm ăn.”
“Sợ gì chứ? Cùng lắm thì trực tiếp sống còn.”
***
Mọi người đều đã đi cả rồi.
Ngô Cẩn Ngôn ở trong phòng khách có chút nhàm chán đùa nghịch với thanh chủy thủ – quà sinh nhật mà ngày hôm qua Tần Lam đặc biệt hào phóng tặng.
Kì thực cô chẳng thể nhớ nổi bản thân đã hành động như thế nào khi say. Tuy nhiên thời điểm đó… cô có thể loáng thoáng cảm nhận được gò má của mình được vật gì đó vô cùng ấm áp bao lại.
Cúi đầu, từng chút vuốt ve lưỡi dao với những họa tiết được khắc tỉ mỉ, cô thầm chắc chắn rằng Tần Lam không chỉ đơn thuần muốn mình giữ nó làm quà sinh nhật.
Nàng ta muốn cô trở thành sát thủ – giống như lần đầu tiên ép cô tới bước đường cùng, buộc cô phải xuống tay giết người.
Chẳng ai cho không ai thứ gì cả…
Ngây ngốc với hai món vũ khí lâu thật lâu. Thẳng tới khi tiếng thét chói tai vang lên thiếu chút nữa đã khiến cô phi luôn thanh chủy thủ vào người kẻ thích gây ồn ào.
“Đồ ngốc Ngô Cẩn Ngôn.”
Mắt thấy cô manh nha cử động tay chân. Nàng lập tức tránh qua một bên, phẫn nộ đạp cho cô một cước.
Ngô Cẩn Ngôn thời điểm nhận ra chủ nhân của tiếng thét lúc nãy là Khương đại tiểu thư, cũng thôi không chống cự mà tùy ý để nàng đánh đập. Không phải do không thể phản kháng, mà bởi vì cô không muốn sau khi đánh nàng xong, nàng sẽ lại giống hệt gấu koala bám dính trên người mình bắt mình chịu trách nhiệm.
Miễn là nữ nhân liên quan tới Tần Lam – đều xấu tính một cách thần kì.
Điều chỉnh lại trạng thái không cảm xúc. Cô phủi tay đứng dậy nhìn nàng:
“Có chuyện gì thế?”
“Ra ngoài cùng ta.” Khương Tử Tân chống nạnh, không quên kèm theo cái hất cằm kênh kiệu.
Cũng thật quá kiêu ngạo rồi…
“Không đi.” Ngô Cẩn Ngôn dứt khoát đáp. “Tiểu di của ngươi nói ta phải ở lại nơi này, ngoại trừ nàng thì không được phép tuân mệnh kẻ khác.”
“Ngươi là đang lấy tiểu di ta làm lá chắn?” Đại tiểu thư tính tình vốn dễ kích động. Nay lại bị cô ngang nhiên đâm chọc, nói không khó chịu chính là nói dối.
“Ta chỉ làm đúng sự thật.”
“Ok. Vậy thì đi, tiểu di đặc biệt yêu thương ta, người chắc chắn sẽ không trừng phạt ngươi đâu.”
Vô cùng cao hứng lôi kéo cô lên xe. Đồng chí Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày cự tuyệt: “Chờ đã. Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc chúng ta đi đâu?”
“Đi dạo.”
“…”
Cô rốt cuộc cảm thấy bản thân đúng là quá dễ dãi rồi.
Đại khái Khương Tử Tân lôi theo cô dạo quanh khu mua sắm, sau đó tới công viên giải trí, sau đó, sau đó…
“Này. Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi được không?”
Ngô Cẩn Ngôn vươn tay lau mồ hôi trên trán. Cho cô xin, con người dù có khỏe mạnh cỡ nào thì cũng không thể di chuyển không ngừng như vậy được.
Nàng bĩu môi chế nhạo: “Sao ngươi lại yếu đuối thế cơ chứ? Chẳng lẽ tiểu di không rèn luyện sức khỏe cho ngươi ư?”
“Tiểu di của ngươi còn bắt ta tập luyện nhiều hơn ngươi gấp trăm lần.” Ngô Cẩn Ngôn vì quá mệt nên nổi nóng.
“Ngươi sinh khí cái gì? Nghỉ thì nghỉ.”
Khương Tử Tân lệnh cho thuộc hạ đi mua nước, sau đó hai người thuận tiện ngồi xuống ghế đá cách vòng quay trong khu vui chơi giải trí không xa.
“Thực ra… ta muốn nói cảm ơn ngươi.” Nàng mỉm cười. “Thời gian có ngươi ở cạnh khiến ta rất vui. Bởi vì ta chưa từng kết giao với ai cả.”
Cô thở dài một hơi: “Cho nên ngươi cả ngày lôi kéo ta tới những nơi này chỉ vì muốn nói vậy thôi?”
“Ta…”
“Tiểu thư, cẩn thận.”
Lời còn chưa kịp thoát khỏi cổ họng, tiếng động lớn kèm theo khói trắng mù mịt làm tất cả bất ngờ.
“Ngô Cẩn Ngôn.” Khương Tử Tân kinh ngạc huơ tay sang phía bên cạnh.
Trống không.
“Chết tiệt.” Nàng vừa dùng cánh tay che mắt vừa thét lớn. “Nâng cao cảnh giác, đồng thời nhanh chóng theo ta tìm Ngô Cẩn Ngôn. Tên khốn nạn này dám trốn thoát rồi.”
Ngày đăng: 23.12.2019