Menfuisu ở luôn lúc nào cũng tìm ta để hét lên câu hỏi nhàm chán đó, khiến ta cũng cảm thấy phát ngán. Thử tự mình cấm túc mình, thử mọi cách để lảng tránh nhưng dường như mọi thứ đều đầu hàng trước sự cứng đầu của em trai ta.
” Im lặng đi! Xem xem còn ra dáng người đứng đầu một nước không?! Ta cũng muốn hỏi, đến bao giờ ta mới được về lại Hạ Ai Cập của mình? ”
Ta gằn giọng khó chịu, gần như hết kiên nhẫn mà nói. Thấy ta như vậy Menfuisu cũng im lại một chút nửa muốn cãi nửa không, ấp úng nhìn ta. Hết thơ thẩn quanh hồ rồi lại nằm dài trên tràng kỉ, không phải ta tự cấm túc mình để tránh nó mà giờ đây nó cũng như muốn tước quyền tự do của ta. Bản thân là chị nó, lại là một nữ hoàng nhưng giờ ngay cả nơi mình muốn đến cũng không được, điều này khiến ta khó chịu cực!
Menfuisu lại như bao lần, vùng vằng bỏ về mà mang theo bực tức. Ta biết nó đang lo lắng cho ta, mà hơn hẳn là tò mò về Lina. Tò mò là để tìm tòi học hỏi, nhưng những vấn đề thế này thì lại hóa ra là cứng đầu. Ta đã nói không muốn giải thích, nhưng nó lại không chịu để tâm. Carol bực nó là phải, đến ta cũng sắp hết chịu nổi đây!
” Nữ hoàng, có thư! ”
Ari giờ mới bước ra, đưa trước mặt ta một bức thư mà nhìn như đã bóc ra rồi. Ta cũng chỉ thở dài cầm lấy, truy làm gì khi biết thủ phạm là ai. Kali này ngày càng vô phép, phải chăng ta đã quá nuông chiều nó nhỉ?
Izumi gửi thư báo cáo cho ta về tình trạng của Lina, ta đã kêu một tháng một lần nhưng cứ hết một tuần thì lại có một lá thư đem tới. Kể về Lina thì ít mà truyện ngoài lề thì nhiều. Nhưng ta không cảm thấy phiền, ít ra trong tình trạng đang bị cấm túc như thế này thì chỉ có mỗi mấy lá thư này là khiến ta bật cười.
Rầm! Cánh cửa phòng bỗng bật ra khiến ta giật nẩy mình. Là con bé Carol, vừa khóc vừa chạy về phía ta, để ý thì hai tay nhỏ đều bầm tím lên in hằn vết vân tay. Ta đoán là cãi nhau với Menfuisu sư, mà chuyện này với hai đứa kia như chuyện cơm bữa. Nhưng không hiểu sao dạo này tần suất tăng hẳn, khiến ta cũng thấy Menfuisu tâm tình dạo này quả không tốt mấy.
” Chị Asisu! Hu hu hu! Em chỉ khuyên Menfuisu nên bình tĩnh lại……mà….mà….hu hu hu….. ”
Carol vừa khóc vừa nói, liên tục ngắt quãng, giơ hai tay ra trước mặt ta. Cánh tay trắng nõn ngày nào quả thực bầm đỏ vết vân tay, như rất thô bạo mà không kiêng nể gì. Ta là con gái, ít ra ta cũng biết cảm giác bị người mình yêu đối xử tàn bạo như vậy rất đau, cả về thể xác lẫn tinh thần. Giống như Menfuisu đã đối với ta thôi, khiến trái tim ta nhiều lúc tưởng như tan thành vạn mảnh.
” Rốt cuộc là chuyện gì?! ”
Ta ra lệnh cho Ari đỡ Carol ngồi trên ghế, từ tốn hỏi. Hóa ra là vì truyện của ta, thấy Menfuisu ngày nào cũng buồn bực nên con nhỏ mới ra can, và cuối cùng bị Menfuisu lấy làm bao cát trút giận. Carol vừa khóc vừa kể, chỉ một lúc đã khiến ta đau đầu đến nỗi không còn tâm trạng để cảm thông nữa.
” Chị…..em ước gì được như chị! ”
Carol đột nhiên ngưng lại nói khiến Asisu ngạc nhiên, nhíu mày nhìn lại Carol. Cô lấy tay quẹt đi hai dòng nước còn đọng lại trên má, cố lấy hết sức nói ra suy nghĩ của mình. Rằng cô ghen tỵ với Asisu, cực kì ghen tỵ. Asisu vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo lại còn là nữ hoàng quyền uy tột độ, quan trọng nhất là được sống cùng Menfuisu từ nhỏ. Asisu thông minh, một tay ôm quản lý triều chính cũng được, lại còn giỏi giang hơn người. Trái ngược với cô cái gì cũng không biết, đến cả nấu ăn cho Menfuisu cũng không xong. Cô nghĩ mình như vậy là đang đố kị, đang ích kỉ, là sai. Nhưng câu nói đó của Menfuisu khiến cô gần như không kiểm soát được ý nghĩ của mình nữa. Giờ cô đang cảm thấy ghen tỵ, cực kì ghen tỵ với Asisu!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
” Menfuisu đã nói em nên học hỏi chị nhiều, quả em còn nhiều thiếu sót! ”
Carol cười chua chát nói, không ai lại muốn người mình yêu kêu mình học hỏi người phụ nữ khác cả, nhưng giờ cô lại phải chịu cảnh này. Mà ta cũng thấy, trong ánh mắt của Carol chứa một ít hận thù, tuy rất nhỏ.
” Sao có thể! Em là con gái nữ thần sông Nin, sao ta có thể so sánh được! ”
Ta cười xòa, cố giữ lấy hòa hảo. Điều duy nhất cho ta hi vọng về Hạ Ai Cập là thông qua sự cầu xin của con nhỏ này mà. Tuy ta có thể không nói mà về thẳng Hạ Ai Cập cũng được, nhưng như vậy có thể khiến mối quan hệ giữa ta và Menfuisu một lần nữa rạn nứt.
” Chị! Có thật là Menfuisu yêu em không? ”
Carol một lần nữa hỏi ta, ánh mắt mong đợi. Ta cố nắm chặt lấy tay mình, giữ vững nụ cười trên môi. Đúng là ta không còn yêu Menfuisu gì nữa, nhưng cũng không có nghĩ bao vết thương kia đã lành. Giờ hỏi ta như vậy, là đang cố ý sát muối vào vết thương? Nhưng với con bé ngây thơ như thế này, là vô ý?
” Em thử nghĩ đi rồi sẽ rõ, Menfuisu vì em từ bỏ những gì?! ”
Ta ho nhẹ, trả lời mông lung. Câu nói của ta khiến con nhỏ có chút giật mình, hóa ra cuối cùng cũng hiểu, may chưa để ta phải chửi tận mặt.
” Vậy…..tại sao…..tại sao Menfuisu không hề chịu cùng em…..cùng em…..ngủ! ”
Carol ấp úng hỏi thêm một câu, hai má con nhỏ đỏ ửng khi nói. Mà ta cũng không biết trả lời thế nào, thật ra ta cũng không biết hai đứa nó chưa chịu ngủ chung.
Carol ngồi đó, lại khóc lóc kể lể từ sau khi ta mất tích mối quan hệ giữa nó ngày càng rạn nứt, mâu thuẫn chồng chất nhau. Cũng từ đó, dường như Menfuisu lạnh hẳn với Carol, không còn như trước nữa. Ta nghe cũng thấy tò mò, nhưng lại lười điều tra. Chuyện riêng tư cá nhân này, tốt nhất ta không nên xen vào nhiều.
” Chắc nó chỉ mệt thôi, từ từ rồi sẽ lại như cũ. Tính cách của nó vốn vậy rồi! ”
Ta lười biếng ra hiệu cho Ari tiễn khách, vừa nói vẻn vẹn một câu rồi quay lại tràng kỉ nằm. Nhanh chóng cầm lá thứ đang đọc dở lên đọc. Bỗng ở ngoài mưa bỗng ào xuống lọt vào tầm mắt ta. Đang là sáng mà có mưa nên sẽ hơi lạnh, mưa rào nên một lát là qua khiến bầu trời trong đẹp lạ thường.
” Nữ hoàng, chắc chắn tý nữa sẽ có cầu vồng cho coi! ”
Ari ở bên cạnh cười nói khiến ta giật mình, nổi hứng ra ngoài. Cũng đã lâu không hít thở không khí, lại được hôm trời đẹp nên cũng muốn ra.
” Ta đi đâu đây nữ hoàng? ”
” Menfuisu làm việc chủ yếu ở ngự điện Phía Tây, vậy ta về phía Đông! ”
Ta nói rồi nhanh chân bước ra ngoài, vui vẻ ngắm mọi thứ. Mưa xong tất cả như được gội rửa, nhìn con đường với những vũng nước phản chiếu lại sự trong xanh của trời thật đẹp. Để ý, những bông hoa còn đọng lại vài hạt nước dưới ánh sáng như tô điểm thêm cho mình. Đi về phía Đông, sẽ có một ngự đình nhỏ ngay bên hồ sen, vừa máy vừa thanh tịnh vì ít ai lui tới. Ta cũng ít khi lui tới đây khi trước, nhưng giờ đây lại là nơi tâm đắc nhất của mình. Như mọi khi, ta sẽ cho Ari lui đi để một mình ở lại đây. Nhiều lúc ta chỉ ước thêm cái Latop như ở hiện đại, vì ở đây thực sự quá nhàm chán, quá vô vị.
” Chị! Trùng hợp quá nhỉ?! ”
Menfuisu vừa mới bị ta đuổi ban sáng lại vui vẻ vẫy tay đi về phía ta. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ta thật sự muốn ở một mình!!!