Trong thế giới này, Huyền Đô Quan là đệ nhất tiên môn và môn quy kỳ thật sự vô cùng sâm nghiêm. Tuy nhiên, Quý Trường Sinh đã trải qua hai năm tu luyện khắc nghiệt. Thời gian đó đủ để anh lĩnh ngộ và học tập rất nhiều điều.
Trước đó, Lý Kỳ Hi ở trước mặt của quan chủ đã giết người của Bạch gia. Thay vì tức giận, quan chủ lại vui mừng, điều này đã làm cho Quý Trường Sinh hiểu được lập trường của Quan chủ. Hắn tự nhiên đứng về phía Quan Chủ.
Hơn nữa, hắn là hạt giống công đức đầu tiên sau khi Quan Chủ lên ngôi, có ý nghĩa đặc biệt đối với Quan Chủ. Quý Trường Sinh cũng nuôi lòng căm thù đối với Bạch gia. Hắn không tin rằng Quan chủ sẽ từ chối tiếp cận hắn và sự thật đã chứng minh Quan Chủ không cự tuyệt.
Người thông minh thường im lặng và quy tắc là do con người đặt ra. Quan chủ có quyền giải thích cuối cùng và hy vọng có người đối phó Bạch gia. Quý Trường Sinh tự nguyện làm người này cho nên Quan Chủ nhất định sẽ che chở cho hắn.
Tuy nhiên, loại ăn ý này cần luyện đạt đến sự cộng minh và buông tha một chút nguyên tắc giới hạn mới có thể lĩnh ngộ được. Bạch Quan Lâm vẫn còn quá trẻ và dù cùng Quý Trường Sinh ở trong thể chế sờ soạng lăn lộn hai năm, họ không cùng một cấp bậc. Nhưng kỹ thuật đầu thai của Bạch Quan Lâm rất tốt, và Quý Trường Sinh không dám lơ là.
“Doanh cô nương…”
Quý Trường Sinh chưa kịp nói xong, đã bị Doanh Hồng Diệp cắt đứt: “Tiểu sư thúc không chê, gọi ta là Hồng Diệp là được rồi.”
Quý Trường Sinh biết nghe lời phải: “Cũng tốt, vậy ngươi về sau cũng có thể gọi thẳng tên của ta, không cần gọi tiểu sư thúc, chúng ta ai bàn chuyện nấy. Hồng Diệp, ta thấy ngươi cùng Bạch Quan Lâm tựa hồ có chút không đối phó?”
“Nếu không vừa rồi sẽ không nhắc nhở hắn”.
Lần này không cần Doanh Hồng Diệp mở miệng, Lý Đạo Ngạn liền nở nụ cười: “Hai người bọn họ rất không đối phó, Doanh gia cùng Bạch gia có huyết hải thâm cừu. Hơn nữa lần này nội môn đệ tử khảo hạch, Trường Sinh ngươi đệ nhất, Bạch Quan Lâm đệ nhị, Doanh Hồng Diệp đệ tam, bọn họ có thể đối phó mới là lạ”.
Quý Trường Sinh bừng tỉnh.
“Vị trí thứ nhất và thứ hai thực sự không có khả năng chung sống hòa bình. Nhưng vị trí thứ ba và thứ hai cũng rất khó khăn. Hơn nữa, đệ tam khẳng định cũng muốn giết đệ nhị. Rất tốt, tài năng có sẵn”.
Quý Trường Sinh nói: “Ta muốn làm phiền Hồng Diệp một chuyện”.
Doanh Hồng Diệp sảng khoái nói: “Ngươi nói, trong phạm vi đủ khả năng, ta nhất định làm được.”
“Vừa rồi đi theo Bạch Quan Lâm những người này, Hồng Diệp có thể hay không cho ta một cái danh sách?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Doanh Hồng Diệp tò mò nói: “Cái này cũng không khó, ngươi muốn cái này làm gì?”
Quý Trường Sinh đơn thuần cười cười: “Nhìn xem có thể cùng bọn họ hóa địch thành bạn hay không. Hôm nay những người này cùng Bạch Quan Lâm mất mặt. Ai biết có ai hận hắn không. Thế giới tu tiên, từng bước kinh tâm, Quý Trường Sinh không dám có chút tâm lý may mắn nào”.
“Chỉ có người chết mới có thể thực sự trấn an Quý Trường Sinh”.
Doanh Hồng Diệp tự nhiên không biết rằng Quý Trường Sinh hiện tại đã sinh ra ý nghĩ giết người diệt khẩu. Nàng chỉ nhắc nhở:
“Những người đó thật ra không khó đối phó. Đại bộ phận là đệ tử ngoại môn, chỉ có bốn người là nội môn, tu vi cũng vừa mới trúc cơ. Bọn họ phần lớn là gia tộc ở dưới chân núi, liền dựa vào Bạch gia, cùng đi lên núi muốn ôm chân Bạch Quan Lâm. Những người này cùng ngươi rất khó giao hảo. Trường Sinh ngươi phải hiểu rõ trong lòng, không nên hy vọng xa vời bọn họ có thể có thái độ tốt gì với ngươi. Mâu thuẫn giữa ngươi và bọn họ cơ bản không hóa giải được”.
Quý Trường Sinh gật đầu.
“Có thể, lại có thêm một lý do phải giết”.
Sau đó, Quý Trường Sinh lấy được danh sách, thậm chí còn ghi chú rõ những người này phân biệt thuộc về mạch hệ cùng với gia tộc sau lưng bọn họ. Sau khi xem xong danh sách này, Quý Trường Sinh nghiêm túc nói cám ơn Doanh Hồng Diệp:
“Hồng Diệp, ta nợ ngươi một ân tình.”
Doanh Hồng Diệp khẽ cười nói: “Tiện tay mà thôi, cần ta giúp ngươi liên lạc với bọn họ một chút sao? Mặt mũi của ta bọn họ vẫn phải cho, gọi bọn họ lại với nhau, để cho bọn họ ngoài mặt cùng ngươi vui vẻ hòa thuận ta hẳn là có thể làm được”.
Quý Trường Sinh lắc đầu: “Không cần, như vậy quá làm phiền ngươi, để ta tự mình làm.”
Doanh Hồng Diệp cũng không muốn vượt quá chức phận.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi tu luyện trước.”
Ngay khi Doanh Hồng Diệp đi rồi, Quý Trường Sinh lấy ra một Truyền Âm phù ở trong tay thưởng thức.
“Đây không phải là Truyền Âm phù chuyển tiếp của hắn. Là của Bạch Quan Lâm. Bạch Quan Lâm đi trên con đường tu luyện chính thống, vừa mới củng cố cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của mình mà Quý Trường Sinh đã dựa vào tích góp công đức đem tu vi tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ. Tuy rằng một chọi một với nhau, nếu Bạch Quan Lâm có át chủ bài gì thì Quý Trường Sinh nhất định không phải là đối thủ. Nhưng đây chỉ là chiến đấu sinh tử. Các phương diện khác, cảnh giới cao trực tiếp nghiền ép. Ví dụ như huyễn thuật và một số thủ đoạn nhỏ”.
Lúc trước thừa dịp Bạch Quan Lâm không chú ý, Quý Trường Sinh len lén đổi truyền âm phù của hắn, hiện tại truyền âm phù của Bạch Quan Lâm trống rỗng. Các ghi chú chuyển tiếp của thế giới này giống như tín hiệu vi sóng của ngôi sao xanh, có thể có các liên lạc cố định. Quý Trường Sinh mở Truyền Âm phù của Bạch Quan Lâm ra nhìn một chút, trong Truyền Âm phù của Doanh Hồng Diệp cơ bản đều có.
Sau đó Quý Trường Sinh lại lấy ra một quả ngọc phù mây khói lượn lờ. Đây là tín vật truyền cho trưởng lão. Cầm tín vật này, có thể thông suốt ra vào ở Truyền Kinh Đường và Yên Hà Phong. Bạch Quan Lâm bái nhập chính là Yên Hà Phong. Không chỉ là Bạch Quan Lâm, Lý Đạo Ngạn cũng là Yên Hà Phong đệ tử, thậm chí trong Truyền Âm phù bên trong đại đa số người cũng đều là Yên Hà Phong.
“Yên Hà Phong chẳng lẽ là thế gia đệ tử tự lưu địa bàn?” Quý Trường Sinh sinh ra chút ít suy đoán. Nhưng không nghiên cứu sâu. Điều này không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Ngay khi Quý Trường Sinh thưởng thức tín vật của Truyền kinh trưởng lão cho hắn, trên người bỗng nhiên ánh sáng lóe lên. Trên mặt Quý Trường Sinh hiện ra nụ cười.
“Tốt lắm, Bạch Quan Lâm xuống núi, ta đây cũng muốn bắt đầu hành động.”
Quý Trường Sinh vừa nói xong, cả người cũng đã biến thành bộ dáng Bạch Quan Lâm.
“Dao quang La Huyễn, trong truyền thuyết tu luyện đến cực hạn có thể làm cho Đại La cũng trầm mê ảo cảnh mà không tự biết. Lý Kỳ Hi rất nhiều lời đều đang khoác lác, nhưng là Dao Quang nhất mạch huyễn thuật, đúng là đệ nhất thiên hạ. Đương nhiên, huyễn thuật hiện tại của Quý Trường Sinh, khẳng định không thể gạt được những đại năng đỉnh cao kia. Bất quá Quý Trường Sinh cũng không cần đi ứng phó bọn họ. Mục tiêu của hắn, là đám người hầu của Bạch Quan Lâm”.
“Trước tiên đánh ruồi, sau đó đánh hổ!”.
Mười phút trước trong phòng Bạch Quan Lâm.
Bạch Quan Lâm nhìn tờ giấy đặt trước mặt, lâm vào rối rắm. Chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho hắn tức nổ tung. Tuy nhiên, Bạch Quan Lâm không nghĩ tới rằng chờ hắn trở lại phòng sau, lại phát hiện phong hồi lộ chuyển. Trên người hắn có thêm một tờ giấy nhỏ. Nội dung viết trên tờ giấy khiến hắn do dự:
“Ta là đệ tử nội ứng nằm vùng Huyền Đô Quan của Thiên Ma giáo. Muốn vứt bỏ ngầm theo ý mình, lại lo lắng Huyền Đô quan không dung nạp được ta. Nếu Bạch công tử nguyện che chở, ta có thể giúp Bạch công tử vu oan Quý Trường Sinh làm nội ứng nằm vùng của Thiên Ma giáo. Hơn nữa, trong tay ta có nhược điểm là Quan chủ và cao tầng của Thiên Ma giáo ngầm thông đồng với nhau. Bạch công tử nếu có thành ý có thể xuống núi đến Thanh Phong khách điếm một chút. Đêm nay giờ Tý, quá hạn không đợi. Nhớ kỹ, một mình đến, nếu không ta quyết không hiện thân!”
Đối với nội dung trên tờ giấy, Bạch Quan Lâm bán tín bán nghi.
“Hắn biết trong Huyền Đô quan khẳng định có nội ứng nằm vùng của Thiên Ma giáo”.
Tuy nhiên, tờ giấy này có phải đối phương thả hay không, hắn không thể xác định. Hiện tại hắn đang bị phạt giam. Một khi bị phát hiện xuất hiện dưới chân núi, hình phạt nhất định sẽ tăng gấp đôi. Bất quá nghĩ tới đây, Bạch Quan Lâm trong lòng đột nhiên phát ác.
“Giam cầm cái chó gì?. Hắn bị oan. Cái môn quy chó má này thật đúng là có thể hạn chế hắn sao?”
“Nếu thật sự là nằm vùng Thiên Ma giáo truyền tin cho hắn, qua thôn này sẽ không có cửa hàng này. Mà nếu như là thật, Bạch gia có thể chiếm cứ quyền chủ động cực lớn, thậm chí có hi vọng lật đổ Quan Chủ, càng không cần phải nói Quý Trường Sinh đáng ghét kia. Coi như là giả, hắn ở dưới chân núi cũng có hộ đạo giả, an toàn không lo”.
Cuối cùng, Bạch Dương quyết định:
“Xuống núi!
Năm phút sau khi Bạch Quan Lâm ra khỏi phòng, hắn lại một lần nữa trở về phòng. Sau đó, hắn khởi động Truyền Âm phù để thông báo cho đám người hầu đến tập hợp tại chỗ ở của mình.
“Từng cái từng cái tới cửa quá phiền toái, vẫn là đoàn diệt bớt việc!”
Sau khi Quý Trường Sinh phát ra tin tức, rất nhanh đã có người trả lời:
“Bạch sư huynh, không phải ngươi đang bị giam cầm sao? Chúng ta đến chỗ ngươi là trái với môn quy”.
Quý Trường Sinh nhớ lại một chút thanh âm của Bạch Quan Lâm, sau đó mở miệng nói:
“Môn quy là thứ gì?”
Quý Trường Sinh tuy rằng còn không biết quan hệ giữa Bạch Quan Lâm và Linh Lung tiên tử, nhưng nhìn tư thế Bạch gia dám đối địch với Quan chủ là biết địa vị của Bạch gia trong Huyền Đô quan khẳng định không kém. Cùng hắn nghĩ không kém bao nhiêu, hắn trả lời như vậy về sau, quả nhiên không có ai nghi ngờ, nhóm người hầu đều lập tức khởi hành tới hắn nơi này tập hợp.
Về phần hắn tại sao có thể đem thanh âm của Bạch Quan Lâm bắt chước giống như đúc, lấy pháp lực làm cơ sở, lại phối hợp một ít thủ đoạn nhỏ, làm được những thứ này cũng không khó.
Một khắc đồng hồ sau, Quý Trường Sinh cũng đã thấy được toàn bộ đám người thân tín của Bạch Quan Lâm xuất hiện vào ban ngày. Nhìn ra, đám người này xác thực đều đang khăng khăng một mực đi theo Bạch Quan Lâm lăn lộn.
Bạch Quan Lâm chào hỏi, đám người này thậm chí cũng không quan tâm vi phạm môn quy cũng đến nơi này.
Quý Trường Sinh một lần nữa đánh giá uy hiếp của Bạch gia.
“Dường như mạnh hơn mình tưởng”.
“Càng như thế, Bạch Quan Lâm và đám người này lại càng không thể ở lại. Dù sao hắn cũng không có khả năng đem vị trí của hắn nhường cho Bạch Quan Lâm, huống chi hắn hiện tại đã đem Bạch Quan Lâm đắc tội muốn chết”.
“Bạch sư huynh, ngươi là như thế nào đánh vỡ giới luật trưởng lão hạ cấm chế?”
Người chủ động mở miệng là một nữ đệ tử. Ánh mắt nhìn về phía “Bạch Quan Lâm” ẩn tình đưa tình.
Quý Trường Sinh nghĩ tới tư liệu của cô gái này.
“Đồ Hiểu Giảo”.
“Dựa theo tư liệu đánh dấu Doanh Hồng Diệp, Đồ gia ở dưới chân núi chính là gia tộc phụ thuộc Bạch gia”.
“Mà Đồ Hiểu Giảo từ nhỏ cùng Bạch Quan Lâm lớn lên, có thể xưng là thanh mai trúc mã. Hai người đã đính hôn ước, chờ sau khi Bạch Quan Lâm chân chính kết hôn, Đồ Hiểu Giảo có thể gả vào Bạch gia trở thành thiếp thất của Bạch Quan Lâm.
“Đúng vậy, thiếp”.
“Tiên nhị đại chính là trâu bò như vậy”.
“Tiên đồ, hôn nhân, pháp bảo, lộ tuyến thăng chức… Rất nhiều thứ sau khi Bạch Quan Lâm sinh ra cũng đã an bài xong xuôi”.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Sinh nội tâm càng là sát ý bắt đầu khởi động. Hắn tuyệt đối là một tai nạn trong cuộc đời Bạch Quan Lâm.
Bạch gia sẽ không cho phép hắn bất ngờ xuất hiện như vậy. Cho nên, hắn chỉ có thể để cho Bạch gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước. Quý Trường Sinh thuận miệng đáp:
“Ta tự nhiên có pháp khí gia tộc ban cho”.
“Bạch sư huynh cũng thật lợi hại.”
Trong ánh mắt Đồ Hiểu Giảo tràn đầy ngưỡng mộ cùng sùng bái, sau đó ngữ khí của nàng liền chuyển thành chán ghét:
“Đều do Quý Trường Sinh kia, lại dám bày mưu vu oan hãm hại ngươi, hắn đáng chết”.
“Bạch sư huynh ngươi yên tâm, Quý Trường Sinh sẽ không ở trên núi mãi, chờ Quý Trường Sinh xuống núi, ta sẽ để cho cung phụng trong gia tộc giết hắn”.
Quý Trường Sinh nhìn Đồ Hiểu Giảo thật sâu, nhớ kỹ Đồ gia tộc này. Sau đó hắn chậm rãi gật đầu:
“Lần này gọi mọi người tới, chính là cùng nhau thương lượng chuyện của Quý Trường Sinh. Người này tâm cơ thâm trầm, sau lưng lại có Lý Kỳ Hi cùng Quan chủ làm chỗ dựa. Hiện tại hắn cũng dám thiết cục hãm hại ta. Qua vài năm nữa, ta cũng không biết hắn có thể làm ra chuyện gì, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường”.
“Bạch sư huynh yên tâm, lúc ở trên núi không tiện động thủ. Chờ xuống núi, chỉ là một Quý Trường Sinh không lật nổi sóng gió.”
“Nói rất đúng, trên núi có môn quy trói buộc, nhiều nhất chỉ có thể quét qua mặt mũi Quý Trường Sinh, tổn hại không được căn bản của hắn. Bạch sư huynh, ta đề nghị ngươi tìm trưởng lão tuyên bố một ít nhiệm vụ sau khi xuống núi, chỉ cần Quý Trường Sinh xuống núi, hắn cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.”
“Không sai, chúng ta thậm chí cũng không cần tự mình động thủ, cho liên minh thích khách kế tiếp đơn hàng, những thích khách không muốn sống kia tự nhiên sẽ giúp chúng ta làm thỏa đáng. Có thể hoa linh thạch giải quyết sự tình, cũng không cần chúng ta tự mình động thủ.”
Đám người thân tín mồm năm miệng mười bắt đầu bày mưu tính kế, Quý Trường Sinh nghe xong thì một trận kinh hãi.
“Đám người này thoạt nhìn đều là người có bối cảnh hoặc người có tiền, đối phó hắn loại này bình thường không có gì lạ, quả thật có quá nhiều biện pháp”.
‘Hoàn hảo những người này đều còn trẻ, hơn nữa Huyền Đô Quan lực chấn nhiếp đủ lớn, ngại Huyền Đô Quan môn quy, ở trên núi thời điểm không dám đối với hắn thế nào, đều là suy nghĩ xuống núi lại như thế nào đối phó hắn”.
“Cho nên hắn tuyệt đối không thể để đám người này xuống núi’.
“Dưới chân núi là sân nhà của bọn họ, trên núi mới là sân nhà của hắn”.
“Mặc dù ở Huyền Đô quan giết người nguy hiểm rất lớn, nhưng… giết người là Bạch Quan Lâm, địa điểm giết người là động phủ của Bạch Quan Lâm, liên quan gì đến Quý Trường Sinh hắn?”
Quý Trường Sinh trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp, chủ động chào hỏi:
“Mọi người ngồi trước, ta chuẩn bị cho các ngươi một ít linh quả cùng linh tửu, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện”.
“Đa tạ Bạch sư huynh”.
Không ai cảm thấy tai nạn.
Cảnh giới của đám người này cao nhất ở Trúc Cơ sơ kỳ, có vài người còn chưa có Trúc Cơ, hoàn toàn nhìn không thấu huyễn thuật của Quý Trường Sinh.
Bạch Quan Lâm cũng không phải người keo kiệt, bọn họ đi tới sân nhà Bạch Quan Lâm, vui chơi giải trí đều rất bình thường.
Một đại ca dẫn đầu tốt, đối với các tiểu đệ tuyệt đối không thể keo kiệt, ân huệ nhỏ cũng không thể thiếu.
Trình độ của Bạch Quan Lâm vẫn phải có.
Quý Trường Sinh cũng phải có.
Cùng những gia hỏa này chuyện trò vui vẻ đại khái chừng một khắc đồng hồ, tận mắt xác nhận những gia hỏa này tất cả đều uống xong linh tửu hắn tỉ mỉ bào chế, dược hiệu hẳn là cũng phát tán không nhiều lắm, Quý Trường Sinh mới đình chỉ tiếp tục biểu diễn. Ước tính thời gian của hắn rất chính xác.
“A? Hôm nay uống linh tửu độ tinh khiết có chút cao a, ta lại có chút choáng váng”.
“Tôi cũng vậy”.
Một số người muốn ngủ.
”Bạch sư huynh, ngươi có phải hay không lấy của gia tộc cung phụng trân phẩm linh tửu? Cảm giác cùng khi trước uống linh tửu không giống nhau”.
Quý Trường Sinh tươi cười trước sau như một hiền lành:
“Đồ sư muội nói không sai, đây là Bạch gia chúng ta cung phụng trân quý, ẩn chứa linh khí độ tinh khiết so với trước linh tửu cao hơn rất nhiều, hơn nữa thập phần dễ dàng bị thân thể tiêu hóa. Mọi người nếu cảm giác được khốn ý không cần kháng cự, vừa tỉnh lại, tu vi của các ngươi hẳn là đều có thể tinh tiến một cái tiểu cảnh giới.”
“Đa tạ Bạch sư huynh. Bạch sư huynh thật sự quá tốt. Bạch sư huynh, vậy quấy rầy, ta có chút không chịu nổi, ngủ một lát đi”.
Chỉ trong chốc lát, những người này liền ngã bảy ngã tám trên bàn. Trước khi đi ngủ, còn không quên hướng Quý Trường Sinh nói cám ơn.
Quý Trường Sinh cười như trước thập phần hiền lành. Vung tay lên, vài đạo huyết quang hiện lên. Họ ngủ không thể yên bình hơn. Không bao giờ thức dậy nữa!