Bất quá pháp lực của hắn cũng cao hơn nhiều so với những người cùng cảnh giới.
Đến bây giờ hắn đã tu luyện được hơn mười năm.
Con đường tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí, sau đó là Tụ Linh, Ngưng Nguyên, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Hư,…
Hắn cũng đến Kết Đan tầng tám.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn thoáng qua ngọn núi phía xa – Thương Vân Phong, nơi ở của tông chủ.
“Nghe nói tông chủ sau khi đột phá Kết Đan tầng tám, liền bắt đầu lười biếng tu tu luyện, không biết ta hiện tại có thể đánh được hắn hay không!”
Lục Trường Sinh nghĩ đến đây, lập tức thay một bộ y phục màu đen, cất bước trên không trung mà đi.
Bóng đêm mông lung, Thương Vân tiên tông một mảnh tĩnh mịch.
Bỗng dưng một tiếng hét dài kêu rên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Bên trên Thương Vân Phong có vô số quang huy hiện lên, chỉ thấy một thân ảnh thất tha thất thểu xông lên không trung.
Chính là tông chủ Thương Vân tiên tông, Lạc Thiên.
Lúc này Lạc Thiên hoàn toàn không còn dáng vẻ cao cao tại thượng của một tông chủ, ngược lại quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, trên mặt có mấy khối máu ứ đọng, một đôi mắt đã sưng húp không mở ra được, lộ vẻ vô cùng chật vật.
Ở phía sau hắn là một đạo hắc ảnh đang bay lên, đuổi theo không bỏ.
“Cuồng đồ lớn mật, ngươi khinh người quá đáng!”
Lạc Thiên gầm thét, giận sôi lên, mình đường đường tông môn chi chủ, lại bị người đêm hôm khuya khoắt kéo lên đánh một trận, hơn nữa còn không có đánh thắng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lạc Thiên gầm lên giận dữ, hắn đường đường là tông môn chi chủ, vậy mà đêm hôm khuya khoắt lại bị người ta kéo lên đánh một trận.
Mặc dù không thụ trọng thương, thế nhưng thực sự là quá mất mặt!
Từ tám, chín năm trước đã xuất hiện một tên ma đầu, thường xuyên tìm người đánh đập tàn nhẫn, nhưng không ai bắt được hắn.
Mà lại theo thời gian chuyển dời, người này lá gan càng lúc càng lớn, đánh đệ tử chưa đủ nghiền, lại bắt đầu đánh trưởng lão của các đỉnh núi, đánh một đoạn thời gian, liền bắt đầu dời ma chảo đến các vị phong chủ.
Bây giờ lại đánh tới tận trên đầu tông chủ hắn. Lạc Thiên càng nghĩ càng tức
Mọi người nghe được động tĩnh liền nhao nhao đến đây xem xét, kết quả đối phương đã sớm biến mất không còn hình bóng.
Khi tất cả các vị phong chủ chạy đến nơi thì đã trễ.
Bên trên Thanh Vân Phong, Diệp Thiên Dịch nghe được động tĩnh cũng đứng dậy xem xét.
Vừa định tiến đến trợ giúp, lại nhìn thấy một đạo hắc ảnh lao vào Thanh Vân Phong.
Diệp Thiên Dịch lập tức trong lòng xiết chặt, liền muốn tiến đến xem xét.
Kết quả tìm một vòng cũng không phát hiện dị thường, chỉ thấy Lục Trường Sinh từ đằng xa đi tới, là phương hướng của Đại sư huynh bế quan.
“Nhị sư huynh, muộn như vậy còn chưa đi ngủ?” Lục Trường Sinh mở miệng hỏi thăm.
Diệp Thiên Dịch nói: “Sư đệ, vừa rồi người có nhìn thấy có người tiến vào Thanh Vân Phong không?”
“Không có a!”
“Không có?”
Diệp Thiên Dịch hồ nghi, đánh giá vị tiểu sư đệ này một chút, nhưng cũng không có nhiều lời, quay người hướng phía Thương Vân Phong rời đi.
Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn nhị sư huynh rời đi, không khỏi thở dài: “Tông môn thật là làm cho ta hao tổn tâm lực, không ép bọn hắn một chút, bọn hắn nhất định không nguyện ý đi tu luyện, nếu ai cũng vậy thì làm sao tông môn có thể phát triển mạnh mẽ, ai đến che chở ta!”
Vừa nói, hắn còn có chút bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hậm hực đi về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù đã cẩn thận che giấu, nhưng hắn cũng cần biết rõ giới hạn sức mạnh của bản thân.
Chờ đến khi gặp đối thủ, hắn cũng có thể đánh giá được khả năng chiến thắng của mình.
Cho nên mỗi lần đột phá, hắn đều sẽ tìm những đệ tử lười biếng để luận bàn một chút.
Đồng thời Lục Trường Sinh mỗi lần trước khi động thủ đều làm tốt phân tích, cam đoan bản thân không bị phát hiện.
Vì để đề phòng vạn nhất, hắn đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp thoát thân, các loại độn thuật đều tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, trừ phi cao hơn hắn mấy cái cảnh giới, nếu không căn bản bắt không cách nào bắt được hắn.
Đây cũng là chỗ dựa hắn dám hóa thân thành tên “cuồng ma”.
Bất quá hôm nay tu luyện lại đã dẫn phát Vạn Kiếp Tiên Thể tra tấn, còn chưa khôi phục liền đi tìm tông chủ đánh một trận, hiện tại toàn thân đau đớn khó nhịn.
Một đêm qua đi, cho đến giữa trưa, sau khi xác định tông chủ không có việc gì, mấy vị cao thủ bên trên Thương Vân Phong riêng phần mình rời đi.
Diệp Thiên Dịch cũng trở về đường cũ .
Cho tới bây giờ hắn vẫn không cách nào tưởng tượng được trên đời này lại có người gan to bằng trời như thế, dám hơn nửa đêm đi đánh tông chủ tơi bời mới chịu dừng lại.
Rất nhiều người cũng có kinh lịch đồng dạng, nhắc đến chuyện này tất cả đều khóc ròng ròng, chửi rủa tên ma đầu kia không phải người!
Nhưng khi Diệp Thiên Dịch tới gần Thanh Vân Phong, hắn lại nhớ tới hôm qua sau khi mình nhìn thấy hắc ảnh, đuổi theo lại chỉ thấy được tiểu sư đệ.