Ta Chém Gió Thành Thần

Chương 96 Ta Chém Gió Thành Thần

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 96 Ta Chém Gió Thành Thần

Đinh Bá Đạo xuất ra viên đan dược Bạch Võ Nam đưa hôm trước nuốt vào sau đó nhắm mắt cảm nhận.

Những đan dược khác thường sau khi nuốt vào liền sẽ tan ra, hòa quện với linh khí trong cơ thể võ giả rồi tiến hành chữa trị thương tật.

Tả Bạch Đan thì khác. Sau vi vào cơ thể không những không tan ra, trái lại như viên sỏi nằm trình ình đó.

Đinh Bá Đạo mấy lần thử dùng linh lực xung kích, muốn phá vỡ lớp vỏ bên ngoài nhưng thất bại.

Nhớ ra cần phối hợp với Vô Ngân Thủy. Đinh Bá Đạo đưa tay với lấy bát nước trên bàn một hơi uống cạn sạch.

Như cơn mưa rơi trên đất. Lớp vỏ bên ngoài Tả Bạch Đan bắt đầu dần dần tan rã khi Vô Ngân Thủy tràn đến. Một cố dược lực kinh khủng tràn ra hòa quện với nhau

Vô Ngân Thủy bắt đầu chảy khắp cơ thể Đinh Bá Đạo.

Kinh mạch đã héo khô một lần nữa được tái sinh trở lại.

Khí huyết Đinh Bá Đạo mỗi lúc một dày đặc hơn.

Dược lực cũng không ngừng cọ rửa những ám thương trong cơ thể Đinh Bá Đạo

” Có công hiệu ” đứng ngay cạnh cảm nhận được điều đó, Bạch Võ Nam thần sắc đại hỉ.

Ân Hoàng cùng Ân Tố ánh mắt cũng sáng lên. Hai người tuy không thể rõ ràng phát sinh trong cơ thể Đinh Bá Đạo nhưng qua cảm nhận rõ ràng ám thương mỗi lúc một tốt hơn.

Nếu Đinh Bá Đạo hoàn toàn khỏi hẳn vậy giá trị viên Tả Bạch Đan này khỏi phải nghĩ.

Nói đúng hơn là có trong tay Tả Bạch Đan là nhiều thêm một cái mạng.

” Chúng ta ra ngoài chờ “

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Đã tận mắt thấy đan dược có công hiệu, Bạch Võ Nam liền đề nghị.

” Được ” Ân Hoàng cũng đồng tình.

Nói rồi 3 người lặng lẽ thối lui ra phía đình nghỉ mát. Ân Tố cũng bê lên chén trà cho hai người.

” Lão Ân, nói xem ngươi thật ra là ai ” Bạch Võ Nam thẳng thắn hỏi.

Ân Hoàng mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt vài sợi râu

” Lão à, chỉ là một người bình thường mang thú vui điền viên “

” Vậy để ta cho người đốt cái điền viên của ngươi xem ngươi có lòi ra không ” Bạch Võ Nam ánh mắt khinh bỉ.

Người thường, đùa. Cao nhân ẩn thân nói mịa ra. Làm ra vẻ.

Ân Hoàng trợn mắt trước đe dọa của Bạch Võ Nam.

Không phải ngươi năn nỉ ta nói ra hoặc đối xử tốt với ta chờ ngày ta nói sự thật sao ?

Tên này đúng là không theo lẽ thường ra bài.

” Gia gia sợ nói ra sẽ khiến ngươi giật mình ” Ngồi bên cạnh Ân Tố liền chen vào.

” Thế à, thế thôi đừng nói. Ta bị yếu tim ” Bạch Võ Nam sắc mặc điềm nhiên cắn hạt dưa.

Đang hùng hổ Ân Tố bị câu nói Bạch Võ Nam làm cho ngẹn họng. Lời nói ra miệng đành nuốt trở về.

” Ngươi thật không thắc mắc ” Ân Tố vẫn không chịu buông tha

” Có, nhưng hết hứng rồi “

” Ta vẫn muốn nói cho ngươi biết “

” Cho phép nói “

Ân Tố tức gần chết. Đối thoại với Bạch Võ Nam giống như đang đi chửi lộn.

Nhưng thôi chỉ cần nói ra tên gia gia, nàng tin chắc Bạch Võ Nam sẽ hết hồn.

Bằng vẻ mặt kiêu ngạo, Ân Tố nói ra

” Kiếm Thánh Khinh Cuồng chính là gia gia “

Ân Hoàng một bên cười nhạt, bưng lên chén trà

” Chỉ là chuyện quá khứ, kiếm thánh gì chứ “

Giọng điều thoạt nghe tưởng nhe khiêm tốn, trong đó lại ẩn chứa sự tự ngạo của một kẻ dùng kiếm.

Nhấp ngụm trà, Ân Hoàng đánh cái liếc về Bạch Võ Nam. Hắn rất muốn biết khi nghe đến tên mình sẽ có phản ứng ra sao.

Trái với suy nghĩ hai người Bạch Võ Nam vẫn vẻ mặt điểm nhiên như chưa có việc gì.

” Sao ngươi không có phản ứng gì vậy ” Ân Tố là người lên tiếng trước.

” Đang đợi các ngươi nói tiếp “

” Ta nói xong rồi, gia gia ta chính là Kiếm Thánh Khinh Cuồng “

” Ờ ” Bạch Võ Nam ngả người ra sau, điệu bộ bố đếu quan tâm.

Ân Hoàng cùng Ân Tố tức điên rồi. Đây là đang khinh thường hắn hay nhục mạ đây.

Giả, chắc chắn hắn đang giả bộ.

Ân Hoàng cùng Ân Tố cùng chung suy nghĩ.

” Tiểu hữu, ngươi không có gì muốn hỏi sao “

Ân Hoàng điệu bộ điềm nhiên giống như cho Bạch Võ Nam cơ hội thỉnh giáo.

Cũng đúng thôi, Phong Vân đại lục người muốn thỉnh giáo hắn nghe hắn giảng xếp hàng dài.

” À thật ra là có ” Bạch Võ Nam ngồi lại ngay ngắn trả lời.

” Cứ hỏi ” Ân Hoàng trong lòng vui mừng. Biết ngay tên này giả bộ. Xem tí nữa ta chừng trị thế nào.

” Thằng dở hơi nào phong hiệu kiếm thánh cho lão vậy ? ” Bạch Võ Nam ánh mắt chân tình

Đang tự đắc Ân Hoàng khuôn mặt bỗng chốc chuyển sang đỏ bừng.

” Ngươi đây coi thường gia gia ” Ân Tố nổi giận.

” Đâu có hỏi thật đó nha “

” Danh hiệu lão phu là một người một kiếm đánh ra được cả đại lục công nhận ” Ân Hoàng có chút cáu gắt. Đây là đang nghĩ ngờ thực lực lão.

” À lũ gà con đó. Chẳng trách ” Bạch Võ Nam gật đầu ra vẻ hiểu.

” Tiểu hữu, ngươi có ý gì ? ” Ân Hoàng khuôn mặt tràn đấy sát khí.

” Lão Ân ta hỏi ngươi kiếm đạo ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi “

” Lão phu bất tài, một đời cố gắng đến nay mới được nửa bước kiếm vực “

Kiếm đạo chia là kiếm tâm, kiếm ý, nhân kiếm hợp nhất, kiếm vực…

Phong vân đại lục Kiếm Vực đã là cảnh giới cao nhất. Ân Hoàng nửa bước kiếm vực đã được coi đỉnh tiềm.

Dù sao thời thế hiện nay không biết có ai lãnh ngộ được hoàn chỉnh Kiếm Vực.

” Xì ” Bạch Võ Nam khinh thường một tiếng rồi lại bắt đầu chém.

” Văn Lang tông từng có một vị phong chủ dùng kiếm kì tài. Hắn phân ra cảnh giới về kiếm đạo như sau

Lợi Kiếm Vô Tình

Nhuyễn Kiếm Vô Thường

Trọng Kiếm Vô Phong

Mộc Kiếm Vô Trù

Vô Kiếm Vô Chiêu “

Nói rồi Bạch Võ Nam im lặng, chờ đợi Ân Hoàng tiêu hóa.

Ân Hoàng cùng Ân Tố thì triệt để mơ hồ.

” Đây là cảnh giới gì. “. Nhịn không được Ân Hoàng vội hỏi lại.

” Nói cho ngươi dễ hiểu cảnh giới thứ nhất đi Lợi Kiếm Vô Tình.

Kiếm pháp hơn nhau ở chỗ nhanh, chỉ có chặt đứt đi tình cảm trong lòng mới có thể đạt tới tốc độ hoàn mĩ nhất.

Đến khi đó mặc kệ đối thủ ra chiêu số võ kỹ nào ngươi cũng có thể một kiếm chém chết đối thủ.

Chi có nhanh mới đủ phá giải mọi cảnh giới “

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!