Nhậm
Ngạn Đông tới thư phòng mờ ngăn kéo trong của bàn làm việc cất bức họa
vào, nhìn vào hết thảy đều là kiệt tác Thịnh Hạ, mỗi lần cô vẽ một bức
cho anh như thay cho một lời nanh lại.
Lần trước cô vẽ trên đề thi bức ‘ Thịnh thị đại đao ‘, anh cũng tách ra cất vào đây.
Thời gian quá muộn, Nhậm Ngạn Đông không đi sang chung cư, nhắn tin cho Thịnh Hạ : 【 sáng mai em dậy thì gọi điện thoại anh. 】
Bận rộn một ngày, Nhậm Ngạn Đông khá mệt mỏi chỉ đơn giản tắm xong rồi vào phòng chuẩn bị đi ngủ.
Trong nhà cũng như bình thường, không gian an tĩnh dù là có Thịnh Hạ ở đây hay không.
Nhưng có chút khác biệt vì lúc cô không ở nhà thì sự an tĩnh này có thêm quạnh quẽ, thậm chí là trống vắng.
Đêm nay mặc dù không có Thịnh Hạ, Nhậm Ngạn Đông cũng theo thói quen đem chính gối đầu của mình đặt ở giữa giường.
Thịnh Hạ ngủ có thói xấu xem anh như bức tường chắn ngang mà cô sẽ từ trên
người anh lật qua. Anh luôn ngủ ở giữa giường để dành vị trí trống hai
bên sườn cho cô lăn lộn, miễn cho cô lật qua bị trúng ngay mép mà rớt
xuống. Anh đến bây giờ cũng không nghĩ thông suốt, chỉ là ngủ một giấc
mà cô lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy lăn lộn?
Cô có thói quen được anh ôm trong lòng ngực thẳng đến lúc cô ngủ say,
nhưng khi ngủ rồi cô không thích bị cánh tay anh đè nặng mà tự buông anh ra. Nhưng mỗi lần nửa đêm, ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh
gian, đều sẽ từ trên người anh lăn từ bên trái sang đến phía bên phải,
có khi có thể là bởi vì không đủ sức lực, sẽ bò đến trên người anh liền
không xuống.
Rất nhiều lần, anh bị cô đè nặng khó chịu, thở không nổi, nghẹn thở mà tỉnh…(bà này tướng ngủ đúng xấu…kakak)
Nhậm Ngạn Đông trước khi ngủ hướng mắt nhìn di động thấy không có tin nhắn từ cô, anh tắt đèn ngủ.
Thịnh Hạ đêm nay giấc ngủ chất lượng không ra sao hết nên khi Nhậm Ngạn Đông
nhắn tin thì cô còn ở cảm xúc ấp ủ mơ màng, sợ nói chuyện phiếm thì càng phấn khởi khó ngủ, cô liền không hồi đáp.
Lúc trước khi còn đi lưu diễn cô cũng chưa từng khẩn trương giống như bây giờ, chỉ là thi lên thạc sĩ mà đã khiến cho mất ngủ.
Ngày hôm sau 6 giờ, Thịnh Hạ liền dậy. Tuy rằng ở bên này có hai ngày, Hạ nữ sĩ vẫn cho a di sang đây bồi nấu cơm cho cô.
Bữa sáng thức ăn phong phú, Thịnh Hạ sợ khi đói không có sức lực làm bài thi nên cố mà ăn nhiều chút.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Di động vang lên, Nhậm Ngạn Đông nhắn đến: 【 còn chưa dậy hả? 】
Thịnh Hạ dùng ngón tay phát tin nhắn bằng giọng nói: “đang ăn sáng.”
Nhậm Ngạn Đông: “Ăn nhiều một chút, đừng đến lúc đó đói ở trường thi sức lực đều không có.”
Thịnh Hạ: “……”
Không thèm phản ứng đáp trả anh.
Âm nhạc tiếng chuông di động vang lên, cô còn nghĩ rằng là Nhậm Ngạn Đông
gọi điện thoại tới, không nghĩ tới là Hạ nữ sĩ, cô thuận tay nghe, “Mẹ.”
Hạ nữ sĩ: “Cơm sáng ăn nhiều một chút, thi đến tận ba tiếng sẽ tiêu hao đại tránh đến lúc thi không nghĩ ra một chữ.”
Thịnh Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn đồ ăn trong miệng, ở nào đó thời điểm, cô
cảm giác Nhậm Ngạn Đông cùng Hạ nữ sĩ càng giống mẹ con hơn cả cô, cách
nói của hai người cực kỳ nhất trí.
Thanh âm của Hạ nữ sĩ truyền đến lần thứ hai: “Sau đó hai ngày hoàn toàn giải phóng, mặc kệ thi tốt hay không, thi đậu con sẽ tiếp tục vất vả ba năm, thi không đậu con cũng có thể cả ngày chơi.”
Thịnh Hạ: “…” cạn lời để nói.
Hạ nữ sĩ dù sao cũng là lão sư, tuy rằng trước lúc thi sẽ tạo áp lực, mỗi
ngày không nề này đốc xúc cô đọc luyện sách đề thi đến là phiền, nhưng
trước thi thì tuyệt không cho cô thêm áp lực.
Hạ nữ sĩ: “Thi xong con có thể tìm một chỗ đi chơi để thả lỏng tinh thần.”
Tiếp, “Đúng rồi, cuối tuần này bà cô trở về thôn, nói phải về nhà đặt mua
hàng tết, nghe nói bọn họ bên kia ăn tết rất náo nhiệt, con nếu là không sợ lạnh thì qua bên đó chơi mấy ngày.”
Thịnh Hạ hỏi: “chỗ đó lạnh lắm không?”
Hạ nữ sĩ: “Độ ấm cùng bên này cũng không kém bao nhiêu, nhưng hơi bất tiện không có điều hòa sửi ấm, vì là phòng ở tại nông thôn nên không phải
đều có điều hòa.” Họ sợ suốt ngày mở ra thì lãng phí điện.
Đại khái bọn họ ở nhà vẫn luôn bận việc nhà, không hay ra ngoài trời, không cảm thấy quá lạnh.
Thịnh Hạ cũng chưa quyết định muốn đi hay không, đến lúc đó xem thử Nhậm Ngạn Đông sắp xếp công tác như thế nào. Nếu anh không bận đi làm thì cô sẽ ở tại Bắc Kinh.
Nếu là
Nhậm Ngạn Đông đi công tác, chỉ có một mình cô ở Bắc Kinh cũng nhàm chán thì sẽ cùng bà cô về quê một thời gian, xem thử nơi thôn núi này thật
sự thú vị, lần sau lại mang theo Nhậm Ngạn Đông cùng đi.
Hạ nữ sĩ tiếp tục cho cô thả lỏng tâm tình, “Mẹ mấy ngày hôm trước nhìn
trúng một túi đẹp, cảm thấy rất thích hợp với con nên mẹ đã mua rồi.”
Cái này xác thật có thể làm Thịnh Hạ tâm tình tốt lên chút, “Cái gì khăn choàng ấm?”
Hạ nữ sĩ nói cho cô, là mới thu thập một loạt nhiều khăn choàng.
Thịnh Hạ đã ăn nhiều lắm, đem nửa ly nước trái cây uống xong đi, “nguyên bộ khăn lụa đâu? Mẹ có mua không?”
Hạ nữ sĩ: “Mua vài cái rồi, hẳn là màu con đều sẽ thích.”
Bà không làm chậm trễ thời gian của Thịnh Hạ, nhắc Thịnh Hạ kiểm tra một
chút yêu cầu giấy tờ khi mang theo vào trường thi, sau đó cúp điện
thoại.
Tuy rằng từ chung
cư đến trường học chỉ có mười mấy phút, nhưng trời khá lạnh Thịnh Hạ vẫn là nhờ tài xế đưa đến trước cửa trường học.
Ngồi trên xe cô mới có thời gian gọi điện thoại cho Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông ở trên đường đi diễn đàn tài chính.
Thịnh Hạ vốn dĩ muốn hỏi anh hôm nay có thời gian đi trường học đón cô hay
không, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành, “Hôm nay anh bận nhiều không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Đang trên đường đi tham gia diễn đàn.”
Thịnh Hạ mơ hồ nhớ rõ, hình như là cuối tuần có diễn đàn tài chính cấp cao ở
đài truyền hình kinh cử, Hạ nữ sĩ cũng phải tham gia, cho nên không rảnh đưa cô đi khảo thí.
Cô nói: “Mẹ em cũng đến.”
Nhậm Ngạn Đông: “Anh cùng dì ngồi cách Thẩm Lăng.”
Thịnh Hạ không có tìm hiểu nhiều về diễn đàn, kể về tối hôm qua, “Em do thay
đổi chỗ ngủ, lại có chút khẩn trương nên tối hôm qua không ngủ tốt lắm.”
Nhậm Ngạn Đông: “Anh đêm nay sẽ sang chung cư bên kia.”
Thịnh Hạ hỏi tiếp nói: “Tam ca, anh ngày hôm qua có nhớ em không?”
Nhậm Ngạn Đông phát ra thanh âm ‘ uhm ‘.
Thịnh Hạ cười: “Em cũng nghĩ đến anh, tỉnh ngủ vừa cảm giác muốn đá anh nhưng không có ai để đá.”
“……”
Kế tiếp Thịnh Hạ cũng không có gì muốn nói cùng anh, liền treo điện thoại.
Khi Nhậm Ngạn Đông đến quảng trường hội nghị, giáo sư Hạ đã tới rồi, Thẩm Lăng chưa đến, anh liền ngồi ở vị trí Thẩm Lăng, “Dì.”
Anh trước cùng giáo sư Hạ chào hỏi.
Giáo sư Hạ thu hồi notebook, cô cùng Nhậm Ngạn Đông cũng quá khách sáo, trực tiếp liền hỏi: “Hạ Hạ trạng thái thế nào? khẩn trương không?”
Nhậm Ngạn Đông: “Tối qua giấc ngủ không tốt lắm.”
Giáo sư Hạ kỳ thật cũng khẩn trương, tối hôm qua cũng không ngủ được nhiều,
lúc trước thời điểm bà đọc sách khảo thí gì hoặc dù bà năm đó phỏng vấn
vào học viện Harvard thì bà cũng không khẩn trương.
Ngược lại chỉ là con mình đi thi mà bà lại mang theo tâm trạng lo lắng đến vậy.
Thời gian này Thịnh Hạ hẳn là đã vào trường thi, giáo sư Hạ không nói về đề
tài thi lên thạc sĩ, chỉ hỏi Nhậm Ngạn Đông, thời gian này đi công tác
hay không?
Nhậm Ngạn
Đông: “Thứ tư tuần sau anh đi New York một chuyến, chừng bốn năm ngày,
trước tết sẽ ở Bắc Kinh. Khả năng con cũng sẽ đi Thượng Hải, nhưng cùng
ngày là có thể đi tới đi lui.”
Giáo sư Hạ gật đầu, “chờ con đi công tác trở về, lúc đó thịnh thúc thúc và
con không bận thì hẹn một nhà chúng ta ăn bữa cơm, vừa lúc thảo luận một chút về phương hướng nghiên cứu của Hạ Hạ.”
Nhậm Ngạn Đông: “Được, đến lúc đó con sẽ theo lịch của thịnh thúc thúc sắp xếp.”
Giáo sư Hạ trầm ngâm trong chốc lát, có chút lời nói vẫn là không nói không
được, “Ngạn Đông a, có rảnh con đốc xúc Hạ Hạ luyện chữ viết nhiều hơn.”
Nhìn chữ viết tay của cô thì thầy cũng chỉ có mỉm cười.
Nhậm Ngạn Đông cũng thực bất đắc dĩ, anh không phải không dặn dò Thịnh Hạ,
bản thân anh lúc trước cũng mua bảng chữ mẫu để cô luyện đúng vào ngày
đầu tiên, viết cũng chỉ đúng một tờ.
Ngày hôm sau, cô viết nửa trang sau, xong ghé đầu trên bàn sách ngủ thật sự rất sâu. Sau đó, cô liền từ bỏ.
Trùng hợp chính là người chủ trì diễn đàn hôm nay là Hạ Mộc.
Nhắc tới Hạ Mộc, giáo sư Hạ không keo kiệt lời ca ngợi, “Con nhìn xem Hạ
Mộc, đó mới nói là ‘nhìn chữ đoán người’, dì cũng nhắc nhở Hạ Hạ nên học nhiều ưu điểm của Hạ Mộc, nó còn so đo ưu điểm khác.”
Nhậm Ngạn Đông l suy nghĩ: “Hạ Mộc xác thật có ưu tú đặc biệt, trên người cô ấy có những ưu điểm con đều thưởng thức.”
Dừng một chút, anh cùng giáo sư Hạ thành thật với nhau, “Hạ Mộc rất nhiều ưu điểm đáng để Hạ Hạ học tập, nhưng dì có thể đổi phương thức khác, đừng
quá khen Hạ Mộc thì lại phản tác dụng sẽ trở thành một bên đả kích cô
ấy. Cô ấy ngược lại sẽ thất bại, còn sinh ra tâm lý bài xích.”
Anh kể đơn giản sự tình đêm đó cho giáo sư Hạ nghe, chính là bởi vì cô từ
cuộc nói chuyện điện thoại với bà mà tâm tình khá buồn, im lặng cả buổi
tối, mãi rất lâu vẫn không có tâm tìm để làm bài thi.
Giáo sư Hạ ngẩn ra, cô cho rằng con mình chính là người đôi lúc vô tâm vô phế, có cái gì đều sẽ không đặt nặng trong lòng.
Nhậm Ngạn Đông kiến nghị: “Dì đừng làm cho Hạ Hạ phải cảm thấy đồng suy nghĩ bằng cách lần sau dì có thể lấy con và dì ra so sánh, nói về chữ con
viết, làm cho cô ấy luyện với con, cô liền sẽ không bị mất hứng.”
Nhiều lắm buổi tối về nhà tìm anh đấm đá, hành hạ cũng được.
Giáo sư Hạ vỗ bả vai Nhậm Ngạn Đông, “Dì trong lòng hiểu rõ rồi.” Cũng đặc biệt vui mừng có một ngườ con rể như vậy.
Nói đến chữ viết của Thịnh Hạ, Nhậm Ngạn Đông có lời nói thật: “Dì, chữ Hạ
Hạ đại khái là không cứu chữa được, chúng ta cũng không thể yêu cầu cô
ấy cái gì cũng tốt, tài năng vẽ ngược lại có thể so sánh với mức độ
chuyên nghiệp.”
Giáo sư Hạ bất đắc dĩ thở dài: “vẽ tranh có ích lợi gì? Lúc yêu cầu viết chữ, tổng thể con có thể dùng họa thay thế?”
Nhậm Ngạn Đông thật muốn nói, Thịnh Hạ chính là làm như vậy, thay vì nhắn
với anh thì đều là vẽ tranh, cô vẽ rất sinh động thú vị, anh liếc mắt
một cái liền biết ý tứ trong hình vẽ.
Giáo sư Hạ xoa xoa ấn đường, nhắc tới chữ Thịnh Hạ thì bà đau cả đầu, trong lòng khá nặng nề.
Cô thật sự không nghĩ ra chữ viết của một người trưởng thành như thế nào
có thể ấu trĩ như vậy, so cùng học sinh tiểu học viết không sai biệt
lắm, hiện tại có khi học sinh tiểu học cũng có thư pháp tốt, cũng không
biết so chữ cô có đỡ xấu hơn không.
Nhậm Ngạn Đông nhìn giáo sư Hạ, biết bà đại khái vì Thịnh Hạ mà rầu thúi ruột.
“Dì, kỳ thật chúng ta mỗi người đều có đặc điểm khác nhau.”
Giáo sư Hạ, “Vậy điểm khác của nó thế nào?”
Nhậm Ngạn Đông: “chữ viết ấu trĩ, tính thì trẻ con chưa chịu lớn.”
Giáo sư Hạ lần đầu tiên nghe lý do mới mẻ như vậy, cô bất đắc dĩ bật cười.
Thẳng đến lúc diễn đàn bắt đầu, bọn họ mới kết thúc nói chuyện phiếm, Nhậm Ngạn Đông trở lại vị trí chính mình.
Hôm nay, Thẩm Lăng phát hiện cả Nhậm Ngạn Đông lẫn giáo sư Hạ đều liếc xem đồng hồ nhiều lần, chốc lát liếc mắt một cái.
Sau lễ khai mạc kết thúc, dời bước đến yến hội, anh nhìn hot search mới biết được vì hôm nay có kỳ thi nghiên cứu sinh.
Tiếng chuông vang báo kết thúc giờ thi, Thịnh Hạ bắt đầu thu dọn túi đựng bút.
Bài thi đều làm xong nhưng hiện tại trong đầu cô trống rỗng.
Cô sợ hôm nay đi thi sẽ bị nhận ra nên lúc vào cổng trường cho đến lúc thi xong đều mang khẩu trang, thẳng đến khi giám thị đến thu bài làm. Hiện
tại cô lại đeo khẩu trang lên, cầm túi dời đi.
Thịnh Hạ theo đám người đi ra khu dạy học, thỉnh thoảng có người thảo luận năm nay trọng điểm bài thi khá khó.
Bên ngoài khu dạy học còn có người đặc biệt lại đây đón bạn trai hoặc là bạn gái.
Đi phía trước cô chính là một đôi tình nhân, nam sinh lại đón bạn gái, còn mua thức uống nóng, tay nhẹ ôm lấy bả vai bạn gái.
Hai người đó ngây ngô, trên mặt tràn đầy nét thanh xuân, nụ cười đơn thuần.
Thịnh Hạ cảm giác như bị chạnh lọng, cô bước nhanh vượt qua bọn họ.
Bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề có phải nếu cô thi đậu nghiên cứu sinh
thì cô có thể là trong ban lớn tuổi nhất hay không?……
Đi đến cổng trường, tài xế đã ở ven đường chờ chở cô giữa trưa về nhà ăn cơm.
Giáo sư Hạ nói thời gian cô xếp hàng mua cơm chi bằng ăn cơm trong nhà cũng
hợp khẩu vị cô thích, ăn xong còn có thể nghỉ ngơi nửa giờ.
Thịnh Hạ cũng tính nghỉ ngơi nửa tiếng, nhưng không ngủ được.
Từ 12 giờ 21 dày vò đến 12 giờ 50, nửa tiếng qua đi, trong đầu căng chặt, cô đơn giản quay trở lại trường thi.
Dưới lầu, Nhậm Ngạn Đông đã đợi nửa tiếng, cũng không nhắn trước cho Thịnh Hạ vì sợ quấy rầy cô nghỉ trưa.
Buổi sáng sau khi kết thúc lễ khai mạc, buổi chiều hội nghị anh không tham dự, để quản lý khác thay mặt anh tham gia.
Một lát sau, thân ảnh xinh đẹp thướt tha đi tới.
Nhậm Ngạn Đông hơi giật mình, hôm nay cô không hoá trang, mặt mộc, tóc búi
thành đuôi ngựa, cũng không có mặc váy, khoát áo lông vũ màu trắng thật
dày.
Mặc dù không trang điểm, nhưng ngũ quan như cũ là minh diễm động lòng người.
Thịnh Hạ ngay từ đầu không nhìn thấy xe Nhậm Ngạn Đông, cô dùng xe cùng kiểu
dáng, màu sắc với xe của Nhậm Ngạn Đông, sau đó chợt chú ý tới biển số
xe, cô sửng sốt.
Cửa sổ xe ngay tay lái kéo xuống, Nhậm Ngạn Đông hôm nay tự mình lái xe.
Thịnh Hạ khóe miệng cong lên, nụ cười đêm đó cũng giống như hôm cô mỉm cười khi kết thúc diễn tấu đàn violon.
Ngồi trên xe, Thịnh Hạ hỏi: “Anh buổi chiều không cần tham gia hội nghị?”
Nhậm Ngạn Đông: “Uhm, không đi.”
Lúc sau Nhậm Ngạn Đông chuyên chú lái xe, Thịnh Hạ cũng không cùng anh bắt
chuyện, thừa dịp thời gian trên đường đi, cô lại nhìn qua một lần vài
kiến thức trọng tâm.
Tới
cửa trường học, Nhậm Ngạn Đông dừng xe, anh hỏi Thịnh Hạ: “Anh là ở chỗ
này chờ em thi xong, hay nên chờ em thi xong thì gọi anh đón?”
Thịnh Hạ: “Anh ở đây chờ em.” Cô nói: “Em cảm thấy rất an tâm nếu anh chờ tại đây, thì em sẽ không có áp lực.”
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, rồi mở đai an toàn cho cô.
Thịnh Hạ vừa muốn đẩy cửa xuống xe, lại xoay người, nhìn chằm chằm vào anh, cũng không nói lời nào.
Nhậm Ngạn Đông cùng cô đối diện vài giây, như hiểu cô muốn gì, anh lấy tay
chống từ ghế điều khiển nghiêng người sang ghế phụ hôn nhẹ môi cô.