Nửa giờ sau, Chử Thư Mặc bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, có phải
Ngu Uyên lớn như vậy rồi mà chưa từng được người khác nói lời cảm ơn?
Bởi vì sau khi cậu nói tiếng ‘cảm ơn’ bằng ngôn ngữ tộc Hồn thú không chính tông kia, Ngu Uyên liền cho người vác về ba bọc quần áo mới toanh,
trong túi áo cậu đột nhiên có thêm ba viên kẹo, trên tay cầm bình sữa ấm mới được pha.
Sữa này là do Ngu Uyên tự mình pha, tuy rằng cách
pha sữa rất giống cách đánh tiết gà nhưng khuôn mặt vẫn là tảng băng vạn năm bất biến kia. Đến khi uống hết bình sữa, Chử Thư Mặc mới muộn mang
phát hiện ra Ngu Uyên có gì đó không thích hợp.
Trong miệng ngậm
kẹo hắn cho, trên người mặc quần áo hắn mua, trong tay vẫn còn cầm bình
sữa hắn pha, Chử Thư Mặc nghĩ rằng, làm người phải có đạo đức một chút.
Vì thế cậu gắng nghĩ, uốn đầu lưỡi bảy lần, sau đó mới dùng giọng con nít
nghiêm túc nói lời ‘cảm ơn’ bằng ngôn ngữ Hồn thú sứt sẹo một lần nữa
với Ngu Uyên.
Tiếp theo, Chử Thư Mặc đột nhiên được chiêm ngưỡng
kỳ quan mà cả hai đời cậu chưa từng được thấy. Bàn tay của Ngu Uyên run
rẩy! Trời ơi, run rẩy thật kìa!
Đây rõ ràng là một kỳ tích!
Cho đến buổi tối, Chử Thư Mặc được Ngu Uyên ôm đi ngủ, cái đầu nhỏ vẫn còn rối rắm tự hỏi, trăm tư khó giải.
Một câu ‘cảm ơn’ có thể làm cho Ngu Uyên xúc động đến như vậy?
Chử Thư Mặc cảm thấy lý do này không hề đúng, vì thế lại càng nghĩ nhiều,
cả đêm ngủ không yên. Sáng hôm sau, Chử Thư Mặc bước xuống xe dưới ánh
mắt dị thường của Ngu Uyên, cậu chạy vào lớp, bắt lấy Búp Bê.
“Búp Bê!” Trải qua một ngày học tập trao đổi hôm qua, Chử Thư Mặc đã bắt đầu có thể nói được những từ đơn giản của tộc Noelle: “Bùn là cái gì?”
Búp Bê còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe cậu một hai nói mấy lời ngoài hành tinh, nháy mắt sửng sốt: “Tiểu Khả ái, em đang nói gì vậy?”
Sắc mặt Chử Thư Mặc cứng ngắc, trước đó cậu còn cảm thấy giả ngốc rất tốt,
gặp phải chuyện gì cũng có thể qua trot lọt. Hiện tại cậu lại cảm thấy,
giả ngốc cùng khờ khạo…thật ra chẳng có gì khác nhau.
Vì thế cậu lại lâm vào rối rắm, nói qua câu nói tộc Hồn thú kia một lần, sau đó nhìn Búp Bê: “Là, là cái gì ạ?”
“Ấy, tiểu Khả ái, em nói những lời này với Ngu tổng rồi à?” Búp Bê vừa nghe
câu nói kia, sực tỉnh nhớ ra: “Thế nào, ngài ấy phản ứng thế nào?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hắn, hắn rùng mình!
Chử Thư Mặc thực sự không biết phải bày ra vẻ mặt gì nữa, nhất là nghĩ tới
sáng này Ngu Uyên tự mình gọi cậu dậy, sau đó còn đưa cậu tới trường.
Chử Thư Mặc cảm thấy, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Hơn nữa Búp Bê là một cô gái, còn là một cô gái ưa thích làm nũng. Nhớ tới hình
thức ơ chung của cô với Mắt To, dự cảm bất thường trong lòng Chử Thư Mặc càng sâu.
Lôi kéo Búp Bê nói nửa ngày, lúc này Búp Bê mới thật thà đáp: “Ờ ha, chị quên mất nói cho em biết câu ấy có nghĩa là gì.”
Chử Thư Mặc mở to mắt, nín thở đợi Búp Bê nói.
“Có nghĩa là: Cảm ơn, thích anh nhất!” Búp Bê nói xong, hì hì cười rộ lên:
“Tiểu Khả ái em đáng yêu nhất tộc Noelle, Ngu tổng còn đối xử với em tốt như vậy. Em nói như vậy chắc hẳn ngài ấy thấy rất vui, yên tâm đi.”
Chử Thư Mặc:….??
Cùng là người với nhau, sao lại trao cho nhau thương tổn vậy?
Nói cách khác, ngày hôm qua, cậu đã hai lần nói ‘thích anh nhất’ với Ngu Uyên!
Chử Thư Mặc khiếp sợ, hồi tưởng hết thảy sự việc phát sinh ngày hôm qua,
sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn hổng thấu, cuối cùng đỏ đến mức Búp Bê không
nhịn được nhéo cậu mấy cái.
“Tiểu Khả ái, em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”
Thanh âm của Búp Bê dần dần xa, Chử Thư Mặc đờ đẫn về chỗ của mình, sau đó bịch một tiếng, nặng nề ngồi trên ghế.
Cậu, cậu nói với Ngu Uyên, nói loại lời này….Hơn nữa bây giờ cậu còn không
có đủ vốn từ để giải thích, mà có thì sao, chuyện này phải giải thích
thế nào? Xem thái độ Ngu Uyên như vậy, giải thích rồi hắn còn tin sao?
Còn có…
Mông đau quá! Chử Thư Mặc nức nở nghĩ, đầu nhỏ cắm xuống mặt bàn, hai tay che mông, đôi mắt ngập nước.
Làm thế nào để lấy lại danh dự trước mặt chồng trước, online chờ gấp!
Cũng bởi nguyên nhân này mà cả ngày nay tâm trí Chử Thư Mặc đều lâm vào
trạng thái chết máy. Trong cái rủi cũng có cái may, cuộc thi nâng cấp đã đến rất gần, cái giảng viên trong Học viện đều để cho mọi người tự ôn
tập, chương trình học cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn. Đa số đều liên quan
đến việc nhận biết tinh thạch, cho nên việc Chử Thư Mặc đầu óc lên mây
cũng không nghiêm trọng lắm.
Tới giờ sắp tan học, có một giảng viên mở cửa đi vào.
Vị này vừa bước chân vào, Da Đen kích động đến mức nhảy chồm lên, Tóc Quăn phải nhanh chóng túm chặt lấy cậu ta.
Chử Thư Mặc ngồi yên lặng trên ghế, giả làm một Noelle bình hoa chẳng biết
gì cả. Cậu khẽ nâng mắt lên nhìn, người vừa bước vào chính là thầy Trần
ngày ấy thiên vị để mặc cho ban hai bắt nạt ban nhất.
Búp Bê ngồi bên cạnh Chử Thư Mặc cũng nhìn thấy, đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt.
Thầy Trần đứng trên bục giảng, quét mắt nhìn khắp lớp, đôi mắt lạnh lùng
không nên có ở một người giáo viên nhân dân. Khi thầy Trần nhìn thấy Búp Bê, hừ một tiếng khinh thường.
Chử Thư Mặc gác cằm lên bàn, một đôi mắt to vô tội nhìn thầy Trần, bàn tay ở bên dưới vẫn nắm chắc tay Búp Bê.
Đầu nhỏ vừa chuyển, cậu trừng mắt với Búp Bê.
Trên mặt Chử Thư Mặc vẫn còn nét trẻ con, thời điểm trợn mắt lên nhìn càng
buồn cười. Búp Bê không nhịn được mà phì cười, hai tay để xuống bàn nắm
lấy tay Chử Thư Mặc.
“Được rồi, tôi sẽ nói một chút chuyện sắp
tới.” Thầy Trần đứng trên bục giảng hắng giọng, nhìn rất thiếu kiên
nhẫn. Nhưng ánh mắt rơi trên đỉnh dầu Chử Thư Mặc khẽ dừng một chút, mím môi rồi mới nói tiếp: “ Vào ngày mai, lớp cô cậu sẽ do cô Kritina dẫn
đội tới căn cứ Đông Thiên tiếp nhận huấn luyện. Trước khi đi, chúng tôi
sẽ làm một vài bài trắc nghiệm để kiểm tra năng lực của cô cậu.”
Sau khi hướng dẫn xong, thầy Trần còn quái đản nói: “Tất cả đều phải dựa
bằng thực lực, đừng có mà có ý nghĩ gì khác. Cô cậu nên nhớ cô cậu tới
là để học tập, không phải cả ngày chỉ nghĩ đến việc người bên ngoài.”
“Ông…”Da Đen vừa nghe, tính tình như pháo nổ chọc vào là bùm. Tóc Quăn và Mắt
Kính kèm chặt hai bên mới có thể ấn cậu ta về chỗ ngồi.
Thầy Trần tỏ vẻ bản thân không để ý đến, ngay cả mí mắt cũng lười nâng, tựa
như coi cả lớp trước mặt như thể tro bụi bên đường không đáng quan tâm.
Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm thầy Trần rất lâu, sau đó mới quay sang bập bẹ hỏi Búp Bê: “Tại sao là ông ta?”
Lời này nói ra khẳng định nhiều người không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng thân là giáo viên dạy vỡ lòng, Búp Bê vậy mà nghe hiểu. Cô ngồi về vị
trí, lén lút nói nhỏ.
“Thầy Trần là người của tộc Carl, tốt
nghiệp từ Học viện của chúng ta. Gen nhà bọn họ tốt, đại bộ phận đều có
thể tiến giai lên tộc Carl. Vì vậy không lâu sau đó, thầy Trần từ người
tộc Noelle tiến giai lên tộc Carl, cũng bởi vì thành tích xuất sắc mà
được Học viên giữ lại làm giảng viên.” Búp Bê nói tiếp: “Cái tên béo hôm qua là con trai của chị gái thầy Trần, tương lai cũng có cơ hội tiến
giai lên tộc Carl. Vì vậy mà thường ngày tên đó rất kiêu ngạo, bảnh chọe y hệt cậu nó vậy.”
Chử Thư Mặc nhíu mày.
Tộc Carl chính
xác là một chi được phân nhánh ra từ tộc Noelle. Bản chất của tộc Carl
vẫn luôn là tộc Noelle, chỉ là gen xuất hiện vấn đề nên cơ thể có thể
lớn lên mà thôi. Trên lý thuyết phải hết sức thân mật với tộc Noelle mới phải, nhưng rõ ràng thái độ của thầy Trần chỉ có khinh miệt.
Đáp lại Búp Bê một tiếng, Chử Thư Mặc chẳng có tâm trí đâu mà phân tích lời thầy Trần chỉ cây dâu mắng cây hòe. Bên ngoài cậu vẫn cứ ngây ngô giả
ngu như thế đấy, đầu óc lại nghĩ tới Mắt To đang nằm trên giường.
Hai ngày nay Mắt To vẫn chưa thể đi học lại, mỗi lần tan học xong cậu đều
bị đón đi luôn, cũng chưa đi thăm Mắt To. Tuy rằng Búp Bê vẫn luôn nói
tình huống cho cậu biết nhưng vết thương ấy vẫn luôn ở trong đầu cậu
không đi, nhớ tới ngày đầu tiên đến lớp nhìn thấy Mắt To, Chử Thư Mặc
nhíu mày.
Tên Mập ấy cầm que kem đi ngang qua ban nhất đúng lúc thầy Trần đang đọc danh sách.
Không thể hủy bỏ tư cách dự thi của Mắt To, mỗi lần Mập Mạp đều cố tình đi
ngang qua ban nhất để khiêu khích Da Đen. Nhưng hôm nay còn chưa kịp bày vẻ mặt, đột nhiên cậu ta cảm thấy lạnh gáy. Ánh mắt vừa chuyển rơi vào
tên nhóc con ngồi bên cạnh Da Đen.
Cảm giác lạnh sống lưng ấy đột ngột biến mất, Mập Mạp nhíu mày. Lúc này, nhóc con ấy lại nở một nụ cười ngọt ngào với cậu ta.
Mập Mạp sửng sốt, sau đó lườm Chử Thư Mặc một cái, thầm mắng trong lòng, xoay lưng đi.
“Tiểu Khả ái, em đang nhìn gì vậy?” Búp Bê hỏi.
Chử Thư Mặc quay đầu nhìn cô, cười ha ha với Búp Bê, không nói gì cả. Tay
nhỏ kéo mũ chùm lên đầu, gác cằm lên bàn học đọc sách.
Đúng lúc này, thầy Trần trên bục giảng cũng đọc tờ danh sách vốn dĩ đã chẳng dài, một tốp người được quyền đi thi dần dần xuất hiện.
“Tóc Quăn, Thúy Hoa……Tiểu Mặc.”