Hà Loan Loan khinh miệt nhìn Trần Thúy Hoa: “Hứa Thiết Ngưu và bà có chuyện gì, trong lòng bà rõ ràng! Hiện tại tôi cho bà hai lựa chọn, hoặc là đưa hết số tiền lương còn lại cho tôi, hoặc là hiện tại tôi liền lao ra, tìm cha tôi nói ra chuyện Hứa Thiết Ngưu, nhìn xem bà có thể dẹp yên chuyện này được hay không! Tôi đã dám nói, chính là trong tay có chứng cứ!”
Cô nói như vậy, Trần Thúy Hoa ngược lại không còn sợ hãi như trước.
Nếu như Hà Loan Loan thật sự biết bí mật thật sự của bà ta và Hứa Thiết Ngưu thì tuyệt đối sẽ không chỉ là loại phản ứng trước mắt này!
Cho nên, hiện tại Hà Loan Loan nhiều lắm là chỉ hoài nghi bà ta và Hứa Thiết Ngưu có mập mờ.
Nhưng cho dù thế, bà ta cũng không thể để Hà Loan Loan có cơ hội tiết lộ chuyện này ra, bằng không đợi tương lai sự việc càng náo càng lớn, sớm muộn cũng có một ngày, bí mật của bà ta sẽ bị phơi bày toàn bộ!
Trần Thúy Hoa tằng hắng một cái: “Loan Loan, mẹ cũng không phải muốn mắng con, thật sự là con quá không hiểu chuyện! Nào có đứa con gái nào giội nước bẩn lên trên người mẹ ruột cơ chứ? Mẹ và Hứa Thiết Ngưu có thể có chuyện gì? Nếu con làm hỏng thanh danh của mẹ thì đối với cha con đối với con có chỗ tốt gì?
Mẹ mỗi ngày cực khổ còn không phải là vì con vì cái nhà này! Con không phải chỉ là bởi vì chuyện tiền lương mà cãi nhau với mẹ hay sao? Được, mẹ đưa tiền lương cho con, nhưng con cũng không được phép phung phí!
Mẹ biết trong lòng con tức giận, cảm thấy mẹ đối xử tốt với Linh Linh, không tốt với con, như vậy, từ hôm nay trở đi, hai con đều ngủ giường, như vậy được chưa?”
Hà Loan Loan trực tiếp từ chối: “Tiền, bà nhất định phải đưa tôi, cái giường này căn phòng này đều là của tôi, Hà Linh Linh có thể ngủ phòng này, nhưng cô ta chỉ có thể ngủ trên mặt đất! Làm sao tôi có thể ngủ dưới đất nhiều năm như vậy mà cô ta thì không thể ngủ?”
Thấy Hà Loan Loan cố chấp khư khư, Trần Thúy Hoa cũng có chút tức giận, vừa định nổi giận, Hà Loan Loan liền nói: “Nếu không chúng ta liền cá chết lưới rách! Hứa Thiết Ngưu kia tính tình bà cũng biết, chỉ cần tôi nói chuyện này ra, ông ta nhất định sẽ ngồi không yên lựa chọn thừa nhận, bà xem đến lúc đó cha tôi có thể tha thứ cho bà không là được!”
Trần Thúy Hoa cắn răng, Hứa Thiết Ngưu đúng là đã rất nhiều lần động tâm tư, muốn liều chết với Hà Thủ Phúc, nếu như chuyện này bị bại lỗ thì sẽ không thể ngăn cản!
Bà ta nở một nụ cười giả tạo: “Loan Loan, con gấp cái gì? Mẹ biết, mẹ lập tức lấy tiền đưa cho con, nhưng con cũng nhớ kỹ, một số lời không thể nói lung tung, bằng không tất cả mọi người không sống yên lành được!”
Nói rồi, Trần Thúy Hoa lòng mang hận ý không tình nguyện trở về phòng tìm 420 đồng ra, vô cùng không nỡ mà đưa cho Hà Loan Loan.
Hà Loan Loan nghĩ tiếp, Trần Thúy Hoa không buông tay, vẫn là Hà Loan Loan cứng rắn giật lấy!
Trần Thúy Hoa nhìn chằm chằm cô, ngoài cười nhưng trong không cười: “Loan Loan, lần này con hài lòng chưa? Tiền này con phải cất kỹ, đừng phung phí!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hà Loan Loan không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp cất tiền vào túi: “Tôi sẽ không phung phí, Hà Linh Linh không phải có xe đạp, còn có quần áo mới, thậm chí còn mua đồng hồ sao?
Tôi dự định mua một cái xe đạp, cắt hai miếng vải may quần áo cho mình, lại mua một cái đồng hồ đeo tay.”
Nhìn vẻ mặt Trần Thúy Hoa còn khó coi hơn đớp cứt, Hà Loan Loan hết sức hài lòng!
Trần Thúy Hoa xanh mặt: “Con đòi tiền, mẹ cũng đưa cho con, con muốn Linh Linh ngủ trên đất, cũng được, hiện tại tất cả đều dựa vào con, đến giờ làm cơm tối rồi, mau đi nấu cơm đi!”
Nhưng Hà Loan Loan lại ngồi trên giường, nhàn nhã liếc bà ta một cái: “Cả nhà mấy miệng ăn, cũng không phải chỉ có một mình tôi ăn cơm, ai quy định một ngày ba bữa đều là tôi làm?”
Trần Thúy Hoa trợn mắt há mồm: “Con không nấu cơm thì ai nấu? Mẹ và cha con đều bận rộn ra đồng làm việc! Anh cả con làm việc ở trong xưởng trên trấn, chị dâu con còn phải trông con, Linh Linh không biết nấu cơm, con mỗi ngày chỉ cần lên lớp, sau khi tan học trở về nấu cơm không phải là chuyện đương nhiên sao?”