Cảm xúc của cậu bé cũng không có dao động gì mà chỉ gật đầu, đút hai tay vào túi quần rồi chậm rãi bước đi.
Thời Dư nhìn bóng lưng mảnh khảnh gầy gò của cậu ấy, đang định uống một ngụm nước, thì lại phát ra tiếng, ly nước đã hết.
Thanh âm này vừa lớn lại đột ngột, Cố Minh Trạm hơi cau mày nhìn cô, liếc cô một cái, không nói lời nào, cùng đám người rời đi.
Cố Tiền Khiêm không biết xuất hiện từ đâu, thở dài một hơi nói: “Đi thôi, cá.”
Nhưng Thời Dư kéo cậu ta lại: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Không phải cô nhạy cảm, mà cô có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đang nhìn cô rất kỹ, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, không giống đang nhìn người lạ, nhưng cô có thể đảm bảo cô chưa từng gặp cậu ấy. Cậu nhóc kia, dù sao người ta cũng đẹp như vậy chỉ cần cô không mù ,không mất trí nhớ thì không thể quên được.
Cố Tiền Khiêm hỏi theo bản năng: “Người nào?”
“Người đã đi khỏi với anh họ cậu đó?” Thời Dư hỏi, cố gắng làm cho người khác nghe cô hỏi không có mục đích khác.
Cố Tiền Khiêm nhìn xung quanh: “À, người đó hả, là bạn của anh mình, đến Thủ Đô Tinh”
“Thủ Đô Tinh?” Ông chú keo kiệt đi thăm người thân là ở Thủ Đô Tinh.
“Đúng vậy!” Cố Tiền Khiêm trả lời, lại nói nhỏ bên tai Thời Dư: “Nghe nói là nhân vật lớn, xuất thân từ quân đội.”
Sau khi nói xong, Cố Tiền Khiêm nhìn trái nhìn phải, ôm bả vai Thời Dư, dẫn cô đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Đi thì đi, không thể xem giống loài mới rồi, nếu biết lần này mình sẽ gặp anh họ. Còn phải trả một trăm cái bánh ngọt thì nói cái gì mình cũng sẽ không đi tới đây.
Khi Thời Dư nghe thấy một trăm cái bánh ngọt, ngay tức cô quên mất cậu bé vừa rồi.
Sai khi hai người rời khỏi, không ai để ý rằng tiêu bản bướm mà vừa rồi Thời Dư nhìn đang khẽ rung cánh, phấn trong suốt trên cánh rơi xuống.
…………..
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cầm một trăm chiếc bánh ngọt từ chỗ Cố Tiền Khiêm, Thời Dư hát một giai điệu nhỏ đi về nhà.
Mỗi ngày ăn ba cái bánh ngọt, một trăm cái bánh ngọt đủ cho cô ăn một tháng.
Ngay khi Thời Dư đặt bánh ngọt xuống, một tin nhắn hiện lên trong trí não.
【Trạm Chuyển Phát Nhanh Hải Lam Tinh: Giấc mơ làm cá mặn thân mến, Trạm chuyển phát nhanh Hải Lam Tinh nhắc bạn là bạn có một kiện hàng chuyển phát nhanh đã đến trạm Hải Lam, bạn có muốn nhận ngay không?】
Chuyển phát nhanh?
Cô mua đồ khi nào? Chuyển phát nhanh ở đâu cơ?
“Người gửi là ai?” Thời Dư hỏi.
【Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Dịch vụ khách hàng số 007 của Hải Lan đang phục vụ quý khách, đang tra tên người gửi, xin vui lòng đợi một chút】
Không quá hai giây, tin nhắn lại đến.
【 Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Giấc mơ làm cá mặn thân mến, người chuyển phát nhanh cho bạn là tiến sĩ Thời】
Thì Dư “Chậc” một tiếng.
Ông chú keo kiệt luôn vô sỉ như vậy, chú ấy điều chỉnh một số chất lỏng nuôi cấy sinh lý có thể chữa trị những tổn thương và phát triển các cơ quan trên cơ thể con người, vì vậy ông ấy nói mình là tiến sĩ, cũng không sợ chém gió quá to sẽ bị gãy lưỡi.
“Nhận ngay.”
【Dịch vụ chăm sóc khách hàng số 007 của Trạm Hải Lam: Vâng, chuyển phát nhanh của Trạm Hải Lam Tinh sau 10 phút nữa sẽ đến địa chỉ nhận hàng, chúc bạn mở hàng vui vẻ】
Một lúc sau, cánh cửa căn nhà nát của Thời Dư bị gõ, ngoài cửa là một người máy hình cầu màu trắng cánh tay đang giơ ở giữa không trung ngay cánh cửa.
Nhìn thấy Thời Dư, người máy giơ chiếc hộp lên và vui vẻ nói: “Mời bạn xuất trình ID thân phận để ký nhận hàng.”
Thời Dư lấy ID từ trong trí não ra, sau khi người máy quét và kiểm tra nó, nó vui vẻ nói: “Xác nhận thân phận là chính xác, xin vui lòng nhận chuyển phát nhanh của bạn, tôi chúc bạn mở hàng vui vẻ, tạm biệt.”
Sau khi người máy nói xong, nó liền bay trở lại xe vận chuyển của Trạm Hải Lam, xe vận chuyển chạy vào đường hàng không và hòa vào dòng xe rồi biến mất.
Thời Dư trở về nhà với chiếc hộp nhẹ trên tay, cô hơi ngạc nhiên vì không nghĩ ông chú keo kiệt sẽ gửi đồ cho cô, khi cô mở hộp ra, thấy trong hộp là một chiếc nhẫn.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc, chiếc nhẫn đã phát ra một tia sáng, quét khuôn mặt cô, sau đó là một giọng nói máy móc cứng ngắc vang lên: “Xác nhận thân phập chính xác, xin hãy đeo nhẫn cơ giáp.”
“Cmn!”
Cơ giáp!
Thời Dư cầm lấy chiếc nhẫn, vừa mới cho vào nhón tay thì chiếc nhẫn đã trượt vào ngón trỏ phải của cô, thậm chí cô không thể lấy nó ra.
Giọng nói máy móc lại vang lên: “Nhẫn cơ giáp đeo thành công, chủ nhân là Thời Dư, hệ thống ràng buộc cơ giáp được kích hoạt, bắt đầu kiểm tra thể năng.”
Lúc Thời Dư xuyên qua thì biết cơ giáp là vũ khí chiến tranh trong thời đại này, ngẫu nhiên cô đi ngang qua một cửa hàng sẽ tò mò nhìn những cơ giáp xinh đẹp qua cửa sổ, nhưng cô không bao giờ muốn sở hữu chúng, dù sao mục đích của cô là làm cá mặn, cần cơ giáp để làm gì, hơn nữa cô sẽ không ra chiến trường.