Ngô gia có thể trở thành phú thương ở huyện thành, chắc chắc gia chủ không phải đồ ngốc, đặc biệt còn có quan hệ với tri phủ nữa.
Nàng dùng thuốc nổ đất uy hiếp đám cực phẩm Thời gia và đám người lão ma ma Ngô gia.
Tấ nhiên gia chủ Ngô gia cũng sẽ nghĩ đến, món đồ chơi này còn có thể sử dụng ở những mặt khác, ví dụ như chiến tranh.
Nếu có thể dâng món đồ chơi này lên, Ngô gia liền lập công lớn.
Tất nhiên, bởi vì sự tồn tại của thuốc nổ đất, chỉ có đám người lão ma ma là nhìn thấy mà thôi, Ngô gia chủ còn chưa thể xác định, cho nên để Thời lão tứ tới trộm.
Chẳng qua nàng sớm đã có phòng bị, đều chuyển toàn bộ vào trong không gian, càng không sợ hành động của Ngô gia.
Nàng vẫy vẫy tay với đám cặn bã Thời gia, “Được rồi, chơi với các người thật làm rớt giá, sau này chúng ta còn gặp lại!”
Người Thời gia: “……” Nha đầu chết tiệt kia không nói được vài câu tiếng người mà.
Hơn nữa ai muốn sau này gặp lại chứ, bọn họ không muốn gặp lại nghiệp chướng này đâu.
Vẻ mặt Thời lão gia tử âm trầm vẫy vẫy tay, “Đi đi, ngươi đi đi.”
Thời Khanh Lạc mang theo một tay nải nhỏ không chút nào lưu luyến xoay người ra khỏi Thời gia.
Đám người Thời lão gia tử thấy thế, không tự giác nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng sát tinh này cũng đi rồi.
Thời lão thái thái và đám nữ quyến Ngưu thị cũng không khóc tiễn tân nương tử ra ngoài.
.
Đại biểu cho các nàng không thích Thời Khanh Lạc.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thời Khanh Lạc hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, trái lại cảm thấy mấy người chướng mắt kia không tiễn càng tốt.
Nàng đi ra cửa, cười chào hỏi đám nhi tử của Tiêu tộc trưởng.
Tiêu nhị lang tươi cười nói: “Tẩu tẩu, đệ đại biểu cho ca ca của đệ tới đón tẩu!”
Thời Khanh Lạc cười duỗi tay vỗ bờ vai của cậu, “Vậy chúng ta đi thôi!”
Đám nhi tử Tộc trưởng thấy không ai trong Thời gia đi ra tiễn tân nương tử, sắc mặt có chút cổ quái.
Thời Khanh Lạc thấy thế, cười nói: “Bọn họ luyến tiếc ta, sợ ra đây lại không nhịn được khóc, ta bảo bọn họ đừng đi ra.”
Người Thời gia đang đứng ở trong viện: “……” Ai luyến tiếc ngươi? Không biết xấu hổ.
Nhi tử Tộc trưởng suy đoán chắc người Thời gia không muốn cho cô nương nhà mình đi xung hỉ, nhưng không thể bỏ qua sự cầu xin của Thời Khanh Lạc.
Cũng khó trách vừa rồi vẻ mặt của đám người kia không giống như gả chồng cho cô nương nhà mình mà giống như trong nhà có người chết vậy.
Nhi tử Tộc trưởng ngượng ngùng cười nói: “Ngươi lên xe bò đi.”
Đây là xe bò nhà bọn họ, cha bảo họ lấy xe bò đi đón người.
Lúc đầu còn tưởng rằng người Thời gia sẽ làm khó xử một phen, bọn họ mới có thể nhận được người, thật không nghĩ tới sẽ thuận lợi vậy.
Thời Khanh Lạc cũng không làm ra vẻ, chủ động lên xe bò ngồi, “Làm phiền các ngươi rồi!”
Vì thế đoàn người đi đến thôn Hạ Khê thôn.
Ở trong thôn tiến hành gả cưới, nếu điều kiện kinh tế không tốt rất nhiều tân nương đều một thân quần áo bình thường, trực tiếp đi đến nhà chồng.
Chỉ có quyền quý cùng nhà có tiền gả nữ nhi mới có thể mũ phượng khăn quàng vai, mang khăn voan đỏ ngồi kiệu vào cửa.
Thời Khanh Lạc ngồi trên xe bò từ từ nhìn phong cảnh suốt đường đi.
Trong lòng cảm thán, không nghĩ tới ở hiện đại nàng là một đại tiểu thư hào môn chưa lấy chồng, đến cổ đại lại thành một cô nương nhà nông tự gả cho người ta.
Tới nhà Tiêu gia, Thời Khanh Lạc lưu loát nhảy xuống xe bò.
Tiêu mẫu dẫn theo Tiêu tiểu muội đã đứng chờ ở cửa.
Thấy người đã đến, Tiêu mẫu chủ động tiến lên cầm tay Thời Khanh Lạc.
“Khanh Lạc, Tranh Nhi còn chưa có tỉnh lại.”
“Một lát hai đứa bái đường, Nhị Lang sẽ cầm quần áo của Tranh Nhi bái đường với con.”
“Chờ Tranh Nhi tỉnh lại, hai đứa lại bái đường một lần nữa.”
“Ủy khuất con rồi!”
Thời Khanh Lạc cười cười: “Không có việc gì ạ.”