Ấn tượng đầu tiên của Kiều Hề với Cố Duy Viễn chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: tựa làn gió xuân; dùng ba từ để miêu tả tình cảm của cô với Cố Duy Viễn: thèm nhỏ dãi, nhất định phải có được người này trong tay!
Cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, người đàn ông này… thực sự là hình mẫu lý tưởng của đời cô!
“Ngại quá, tôi có chút việc nên tới trễ.”
Cố Duy Viễn ngồi đối diện cô, gật đầu xin lỗi, từng cử chỉ đều toát ra phong thái dịu dàng tao nhã. Hai mắt Kiều Hề sáng bừng lên, vốn đang chìm trong nỗi nhục nhã giờ đây trong khoảnh khắc mọi thứ đều hóa thành hư vô.
Cô vội vàng đặt chiếc bánh gạo nếp đường nâu xuống, rút hai tờ khăn giấy ra lau miệng rồi ngồi thẳng lưng.
“Không sao, tôi cũng chỉ vừa mới tới thôi.
Cố Duy Viễn nhìn đĩa bánh ăn dở của cô, chỉ cười mà không nói gì. Anh gọi nhân viên quán đến, đưa thực đơn cho cô, Kiều Hề vội chấn chỉnh tác phong, trở thành người con gái đoan trang thục hiền.
“Tôi ăn gì cũng được, không kiêng món nào, cô cứ chọn món đi.”
Cô lại đẩy cuốn thực đơn sang cho anh, đẩy đĩa bánh gạo nếp đường nâu qua một bên, hớn hở nhìn anh. Cố Duy Viễn thấy cô vậy, chần chừ một lúc mới mở thực đơn ra xem.
“Cô ăn được đồ cay không?”
Cố Duy Viễn vừa xem thực đơn vừa hỏi Kiều Hề.
“Anh ăn không?”
Kiều Hề hỏi ngược lại anh.
“Không cay không ngon.”
“Tôi cũng thấy không cay không ngon.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Có kiêng gì không?”
“Anh có kiêng gì không?”
“Tôi không.”
“Vậy thì tôi cũng không.”
Cố Duy Viễn hỏi mấy câu, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Anh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt si ngốc của Kiều Hề đang nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đành ho khan một tiếng. Kiều Hề thấy thế thì vội giấu đi vẻ mặt mê trai của mình, sau đó hai người bắt đầu cuộc trò chuyện.
Kiều Hề là họa sĩ, còn Cố Duy Viễn là giáo sư kiến trúc của một trường đại học, tuy ngành nghề khác nhau nhưng chủ đề nói chuyện lại nhiều vô cùng, Kiều Hề quyết tâm thu phục người này bằng mọi giá. Bao nhiêu năm đi xem mắt, đây là lần đầu cô cố gắng khai phá tiềm năng tán gẫu không ngơi một giây nào của mình.
Hai mươi phút sau, biến cố bắt đầu ập đến.
Vị cay của ớt khiến cô mặt đỏ tai hồng, miệng lưỡi khô khốc, còn cá hấp thì khiến cô cả người khó chịu, cô chỉ mải lo nhìn ngắm nhan sắc của Cố Duy Viễn, chỉ mải lo xem làm cách nào để bắt được người ta, căn bản không hề nghĩ đến những gì mình nói, cũng chẳng mảy may quan tâm mình bỏ gì vào mồm, kết quả là nhục nhã đến vậy đấy.
Cố Duy Viễn lái xe đưa cô đến bệnh viện, lúc Kiều Hề nằm trên giường bệnh, cô còn dám cả gan kéo tay anh lại.
“Nếu giờ tôi mà gầy gò hốc hác thì anh có chịu trách nhiệm với tôi không?”
Cố Duy Viễn áy náy nhìn cô, thấy anh gật đầu, cô liền vui vẻ ra mặt, nhảy vọt ra khỏi giường bệnh kéo Cố Duy Viễn ra ngoài.
“Tôi phải đi xem, hiện giờ mặt tôi trông hốc hác như nào còn bắt anh chịu trách nhiệm nữa.”