Đầu tiên chính là những bức ảnh năm đó mà Vũ Oánh đang mang thai, đối chiếu với những hình ảnh của phụ nữ mang song thai sẽ thấy có rất nhiều điểm khác lạ.
Thứ hai, chính là vào ngày sinh Khương Vỹ Luân thì chỉ duy nhất có một mình hình ảnh của Khương Vỹ Luân mà thôi, còn Khương Tuệ Tĩnh thì lại chẳng thấy đâu. Khi đó Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh đã bịt mắt truyền thông bằng câu chuyện Khương Tuệ Tĩnh vì sinh thiếu tháng nên ốm yếu, lúc nào cũng phải ở ru ở rú trong nhà.
Mãi cho đến khi Khương Vỹ Luân ba tuổi thì Khương Tuệ Tĩnh mới xuất hiện trước mặt công chúng.
Nhưng kì lạ thật đó, thay vì để một đứa “ốm yếu” làm em gái thì Khương Đạt Lệnh lại cho Khương Tuệ Tĩnh làm chị gái, còn cậu con trai cưng nhà mình lại để làm con út… Có thấy nó kì lạ không?
Nghe đến đây thì ai nấy cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, vì ai cũng biết Khương Đạt Lệnh đi đâu cũng đem Khương Tuệ Tĩnh ra khen ngợi, nói nào rằng là cô ta xinh đẹp như thế này, giỏi giang như thế kia, còn nhiều lần hạ bệ Khương Tuệ Lương chỉ để nâng Khương Tuệ Tĩnh lên thôi. Nhưng còn cậu con trai Khương Vỹ Luân tuy có nhắc đến, nhưng không đáng kể.
Đối với một người có khả năng thừa kế như Khương Đạt Lệnh thì đúng ra ông ta nên quan tâm đến người thừa kế tiếp theo… Là Khương Vỹ Luân mới đúng chứ? Tại sao chỉ chăm chăm vào lo lắng cho Khương Tuệ Tĩnh nhỉ? Lẽ nào là vì… Bù đắp sao?
Khương Đạt Lệnh càng nghe càng nóng mặt, ông ta vốn dĩ còn muốn đến đánh cô một trận, nhưng lúc này Đại Đại ở dưới chân liền che nanh ra, hung hăng nhìn chằm chằm vào ông ta, giống như là chỉ cần ông ta cử động là Đại Đại sẽ lập tức vồ đến và cắn chết ông ta ngay lập tức.
Với sự hung hăng đó thì Khương Đạt Lệnh cũng không dám nói gì, chỉ nhìn cô, nói:
– Lương Lương, chuyện riêng của gia đình thì con nên vào nhà rồi hãy nói. Sao lại bêu riếu gia đình mình như vậy chứ?
– Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm! Cha à, lúc mẹ tôi đang khó khăn sinh nở thì ông đang ở đâu? Ông đang đi mua sắm cùng tiểu tam! Mẹ tôi chết, xác còn chưa lạnh thì ông đã gấp gáp cưới Vũ Oánh vào nhà! Rốt cuộc ông có thấy tội lỗi chút nào với mẹ tôi không vậy?
Từng câu từng chữ Khương Tuệ Lương nói ra đều làm Khương Đạt Lệnh kinh ngạc, vì ông ta nghĩ rằng khi đó Khương Tuệ Lương cũng chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh thôi mà, cô sẽ không nhớ được gì đâu… Nhưng tại sao… Tại sao Khương Tuệ Lương lại nhớ rõ như thế chứ?
– Lương Lương, là ai nói với con vậy?
– Chẳng cần ai nói cả, như tôi đã nói… Nếu muốn người ta không biết thì trừ khi đừng làm! Hơn nữa, chuyện mẹ tôi khó sinh mà qua đời… Cũng không hẳn là sự thật đâu.
Đến đây, Khương Tuệ Lương lại nhìn sang Vũ Oánh nói:
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Tôi nói đúng không… Dì Oánh?
Lúc này không chỉ quan khách đang có mặt ở đây mà ngay cả ông nội và Khương Đạt Lệnh cũng đưa mắt nhìn về phía Vũ Oánh, làm cho bà ta giật mình, còn chưa kịp nói gì thì Khương Tuệ Lương lại cho trình chiếu một tấm ảnh kì lạ khác lên màn hình lớn.
Nhìn người phụ nữ bụng mang dạ chửa kia đang đi vào nhà của Vũ Thúy Hà, nếu như nhìn không nhầm thì đó chẳng phải là Vũ Oánh sao? Năm đó Vũ Oánh đang mang thai á?
Đến đây Khương Tuệ Lương liền cho chiếu một đoạn video đã được phục hồi từ trước, hiện lên trong video là Vũ Oánh cùng Vũ Thúy Hà, hai người họ đang đứng ở giữa Khương gia, Vũ Thúy Hà nói:
– Oánh, đứa bé trong bụng em không phải là con của Đạt Lệnh… Đúng không?
Vũ Oánh lúc đó còn cười lớn một tiếng, bà ta liền ngồi xuống ghế, đưa tay xoa xoa bụng, nói:
– Chị nói gì vậy chị hai, đứa bé trong bụng em chắc chắn là con của Khương Đạt Lệnh rồi. Chẳng những thế, mà nó còn là một nam thai nữa kìa… Chẳng như chị… Sinh ra một con vịt trời xuống ngày chỉ đòi ăn.
Từng câu từng chữ mà Vũ Oánh nói mọi người đều nghe rất rõ ràng, cơ mà rõ ràng bà ta nói rằng đứa bé là nam thai mà, tại sao sinh ra lại là Khương Tuệ Tĩnh chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây?
Dù rằng vị Vũ Oánh kích như thế nhưng Vũ Thúy Hà vẫn chỉ cười nhẹ, bà ấy vẫn là đại tiểu thư Vũ gia, uy thế và khí chất đều là của một vị tiểu thư, nhẹ nhàng nói:
– Chị biết đứa trong bụng em không phải là của Đạt Lệnh.
– Chị nói linh tinh gì vậy! Chẳng lẽ trải qua nhiều chuyện vậy mà chị vẫn nghĩ Khương Đạt Lệnh yêu chị sao?
– Không, ông ấy không yêu chị. Nhưng từ khi chị mang thai thì chị đã lén bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của ông ấy. Dù rằng ông ấy có ra ngoài làm bậy, cũng sẽ không thể khiến người ta mang thai được. Oánh, em nghĩ em lừa được ông ấy thì sẽ lừa được chị sao?
Vũ Oánh nghe xong liền tức giận, không chỉ thế mà còn muốn nhào đến đánh cho Vũ Thúy Hà một trận. Tuy nhiên bà ta còn chưa kịp đánh thì Vũ Thúy Hà đã vỡ nước ối chuẩn bị chuyển dạ sinh con, cơ mà lúc đó Vũ Oánh lại nhìn Vũ Thúy Hà, cười nói:
– Dù rằng đứa nhỏ này không phải con của Khương Đạt Lệnh thì sao chứ? So với con vịt trời trong bụng chị thì ông ta cưng chiều đứa bé này hơn. Vũ Thúy Hà à Vũ Thúy Hà, lần này chị thua rồi.
Nói xong cô ta cũng rời khỏi Khương gia mà chẳng giúp đỡ, đợi đến khi người hầu phát hiện ra thì phu nhân của họ đã ngất mất rồi.
Mà người đưa Vũ Thúy Hà đến bệnh viện lại là cha chồng và người hầu trong nhà chứ không có mặt của người làm chồng.
Trải qua hơn ba tiếng, Vũ Thúy Hà đã hạ sinh thành công một bé gái, nhưng sau đó bà ấy lại bị băng huyết mà qua đời… Đứa bé vừa sinh ra đã mất mẹ, cha lại không đến gặp, trong phòng bệnh lớn chỉ có ông nội và đứa cháu gái đáng thương… Khi này, Khương Tùng Kháng mới nhìn bé con, nói:
– Bé con, từ nay tên cháu sẽ là Khương Tuệ Lương… Tuệ trong thông tuệ, Lương trong lương thiện… Ông nội hi vọng con lương thiện nhưng vẫn thông minh… Đừng như mẹ con, quá lương thiện để người ta hãm hại như vậy.
#Yu~