“Dù không có tiền và không có việc làm, nhưng ít nhất cũng phải làm một người đàn ông tốt! Đừng giả vờ đứng ngây ngốc ở đó. Anh rể của cậu đã làm rất tốt chuyện này, cậu phải mau cảm ơn anh rể mình đi!”
Mọi người chỉ trỏ về phía Lâm Hàn đang im lặng đứng một bên.
Lâm Hàn liếc nhìn mấy người họ hàng đó, nhưng vẫn không nói gì.
“Hừ, không biết trời cao đất rộng!”
“Cái thằng nhóc này, trong lòng xem ra là rất bất mãn!”
Ngay sau đó, điện thoại di động của Lâm Hàn vang lên.
Anh rời khỏi phòng bệnh và bắt điện thoại:
“Cậu chủ, bên Đồn Hoa Đông báo lại rằng mọi việc đã xong, Thẩm Hoài Xuân đã gọi điện cho giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải và yêu cầu ông ta làm việc ngay”, giọng của ông Vân truyền đến:
“Bên cậu thì sao, Dương Cảnh Đào chuyển sang phòng bệnh cao cấp chưa?”
“Đã chuyển sang rồi, làm phiền ông quá ông Vân”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
“Vậy thì tốt rồi”, ông Vân đáp.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn quay trở lại phòng bệnh.
“Tỉnh rồi!”
Đột nhiên, Dương Duyệt la lên.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mọi người nhìn về phía giường bệnh, thấy Dương Cảnh Đào từ từ mở mắt tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn có chút suy yếu.
“Bố, bố thấy thế nào rồi?”
Đám đông vây quanh họ một cách lo lắng.
“Cũng còn may, bố chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó thở”, Dương Cảnh Đào ho nhẹ: “Bố đang hút thuốc trong chiếc tẩu bằng ngọc bích do Tứ Hải gửi tặng ở nhà, không hiểu sao lại thấy đau tức ngực”.
“Bố, tim của bố đã không tốt rồi, nên bớt hút thuốc đi!”, Dương Lệ nói.
“Nhưng bây giờ tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!”, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn may là có Tứ Hải nên bố mới tỉnh lại ngay sau khi được chuyển đến khu cao cấp!”, Dương Duyệt nói.
“Đúng vậy! Dù sao môi trường cũng khác. Phóng bệnh vừa rồi ồn ào quá!”
“Chỗ đó không có được may mắn!”
Tất cả mọi người đều đồng ý.
“Phòng bệnh cao cấp gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Dương Cảnh Đào thắc mắc hỏi.
Dương Duyệt lập tức kể lại chuyện vừa rồi.
“Ha, không ngờ đứa bỏ đi cũng có ích, có thể lấy ra một trăm ngàn cho tôi khám bệnh”.
“Mặc dù số tiền này phải là của con gái tôi Tiểu Lệ, nhưng tôi nhận tâm ý này của cậu, sau này sẽ trả lại!”
Sau đó, ông ta lại nhìn Triệu Tứ Hải, lập tức nở một nụ cười ấm áp:
“Tứ Hải, lần này nhờ có con! Nếu không bố có thể không tỉnh lại được!”
“Bố à, đều là người nhà, đây là điều con nên làm!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười.
Dương Cảnh Đào gật đầu: “Mọi người đi ra ngoài hết đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn nằm đây một mình”.
“Vâng thưa bố!”
Mọi người đều ra khỏi phòng bệnh vì sợ làm phiền Dương Cảnh Đào.
“Cậu Triệu, đây là nguyên nhân dẫn đến bệnh lý của bệnh nhân. Cậu nhìn xem”, một bác sĩ bước tới, mỉm cười đưa bản báo cáo cho Triệu Tứ Hải.
Viện trưởng vừa ra chỉ thị, nói rằng Triệu Tứ Hải có liên quan đến Vương Vi Dân giám đốc Sở Y tế, vì vậy anh ta cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Triệu Tứ Hải nhận được báo cáo, nhìn thấy nguyên nhân sinh bệnh bên trên, ánh mắt lóe lên.
“Bệnh nhân nghi do hít phải chất ẩm mốc, chức năng tim ban đầu không tốt dẫn đến bệnh tim tái phát. Đồng thời, chúng tôi phát hiện trong miệng bệnh nhân có một số bã thuốc lá”.
“Do đó, rất có thể bệnh nhân đã hút thuốc lá bị mốc nên gây ra cơn đau tim”.
“Thuốc lá mốc…”
Triệu Tứ Hải đã phản ứng ngay lập tức. Dương Cảnh Đào đã hút thuốc bằng chiếc tẩu ngọc mà anh ta tặng. Những mẩu thuốc lá bị mốc khiến cho ông ta bị đau tim.
“Không được, chuyện này chỉ có mình được biết mà thôi, nếu phát tán ra ngoài thì xấu hổ lắm”, Triệu Tứ Hải bình tĩnh nhét bản báo cáo vào trong cặp, mỉm cười nói:
“Làm phiền bác sĩ rồi”.
“Không phiền phức, nên làm mà!”, bác sĩ cũng cười nói.
“Vì bố cũng đã tỉnh, nên tất cả chúng ta đi đi”, Triệu Tứ Hải nói với mọi người: “Mấy ngày này tôi cũng không bận gì, có thể giao việc cho người dưới quyền để đến đây chăm sóc cho bố”.
“Tứ Hải thật là có hiếu!”
“Một ngày chăm sóc bố vợ thì cậu phải mất bao nhiêu tiền công chứ!”
“Ha ha, tình cảm gia đình sao có thể đong đếm được bằng đồng lương? Nhìn sao cũng thấy một người đàn ông biết chăm lo cho gia đình và hiếu thảo!”
“Lâm Hàn so với Tứ Hải, rõ ràng là khoảng cách rất xa! Cho tới bây giờ cậu ta còn không dám nói lời nào!”
Mọi người đều ca tụng anh ta.
Vì Triệu Tứ Hải muốn chăm sóc Dương Cảnh Đào, nên Lâm Hàn cũng không nói gì, rời bệnh viện cùng với Dương Lệ, đã sẵn sàng bắt taxi về nhà.
Lâm Hàn nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, thành phố Đông Hải được bao phủ bởi đèn neon sặc sỡ, xe cộ nhộn nhịp, ồn ào và phồn hoa.
“Hả, Tiểu Lệ là cô sao?”
Vừa đi tới cửa bệnh viện, liền có tiếng nói truyền tới, không biết từ đâu ra.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một chiếc Audi A4L màu đen dừng lại gần đó, và một người đàn ông ló đầu ra từ cửa sổ xe.
Người đàn ông đó có mái tóc chia ba bảy, nước da trắng, đẹp trai ngời ngời, mặc bộ vest Versace cực kỳ đắt tiền, dáng người dưới bộ vest cũng rất đẹp, hiển nhiên là anh ta thường xuyên tập thể dục nên giữ dáng rất tốt.
Kiểu đàn ông này rất sát gái.
“Ngụy Vũ?”
Dương Lệ nhìn người đàn ông trước mặt, hồi tưởng lại một chút rồi thảng thốt.
“Là anh đây! Không ngờ lại gặp em ở đây, Tiểu Lệ!”
Ngụy Vũ lập tức kinh ngạc đáp, tiếp theo nhìn Lâm Hàn bên cạnh Dương Lệ, bất giác nhíu mày.
Người đàn ông bên cạnh Dương Lệ có vẻ hơi gầy, tuy rằng có khí chất rất đặc biệt, nhưng nhìn tổng thể quần áo mặc trên người chắc cũng không quá hai trăm tệ.
Tại sao người như vậy lại đi cùng Tiểu Lệ?
“Tiểu Lệ, đây là…”
Ngụy Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Hàn, trong mắt không che giấu được sự thù địch.
“Đây là chồng tôi, Lâm Hàn”, Dương Lệ nắm lấy cánh tay Lâm Hàn nói.
“Em… đã kết hôn rồi sao?”
Ngụy Vũ sửng sốt, đứng ngồi không yên.
“Đúng vậy”, Dương Lệ nói thẳng.
“Ha ha, chúc mừng em”.
Ngụy Vũ tỉnh táo lại, cười ha ha nói: “Thật không ngờ anh ở nước ngoài một năm về nước thì em thật sự đã kết hôn rồi, anh còn đang định tiếp tục theo đuổi em… Không biết anh Lâm đây làm nghề gì?”
“Tôi thất nghiệp”, Lâm Hàn thành thật nói.
“Người thất nghiệp?”, Ngụy Vũ sửng sốt, sau đó cười nói: “Anh Lâm thật sự là một người rất can đảm. Đã có gia đình rồi mà vẫn muốn ăn ở không”.
Trong mắt Ngụy Vũ hiện lên vẻ khinh thường.
“Ngụy Vũ, chú ý lời nói của anh đi”, Dương Lệ lập tức phản bác: “Cho dù Lâm Hàn không có việc làm thì tôi cũng sẽ nuôi anh ấy! Đây là chuyện của chúng tôi, người ngoài không cần bình luận!”
“Đúng, đúng vậy, Tiểu Lệ, anh đã nói sai rồi”, Ngụy Vũ lập tức nở nụ cười, nhưng vẻ khinh thường trong mắt lại càng rõ hơn.
“Tiểu Lệ, anh đã ở nước ngoài một năm, chủ yếu là học quản trị kinh doanh. Bây giờ anh đang trở về nước để chuẩn bị thành lập công ty, đến bệnh viện Nhân dân để bàn chuyện kinh doanh với người phụ trách…”
“Tôi không quan tâm đến việc tại sao anh lại ở đây đâu”, Dương Lệ dửng dưng nói.
“Được rồi!”
Ngụy Vũ thất vọng, rồi lại nói: “Hai người về nhà sao? Tôi tiễn hai người!”
Anh ta nhìn chỗ ngồi kế bên ghế tài xế, sau đó lại nhìn Dương Lệ, nhưng chỉ xem Lâm Hàn như không khí.