Editor: Búnn.
Lại nói đến ngày lâm triều, Thuận Khải Đế lấy lý do là hai vị Trần, Dương đại nhân dạy nữ nhi không đúng cách, phạt một năm bổng lộc, ban thưởng ma ma giáo dưỡng để dạy hai vị quý nữ.
Còn Tống đại nhân dạy nữ nhi không nghiêm, bôi nhọ thanh danh hoàng gia, trực tiếp giáng hai cấp, điều đến tỉnh ngoài làm phủ doãn.
Sau khi Thuận Khải Đế đăng cơ, Tống gia, Trần gia, Dương gia luôn nhắc tới việc thế gia thanh lưu phát triển lớn mạnh trong suốt mười năm.
Đặc biệt là Tống gia, vì Nghiên Phi nương nương là người trong tộc, mới đầu người trong nhà cũng chỉ là một Công Bộ Lang nho nhỏ, sau khi huynh ruột của Nghiên phi tham gia khoa cử, đỗ hai kỳ trạng nguyên. Đúng lúc đó Nghiên Phi sinh Thất công chúa, được tấn phong vào phi vị. Trong các đời Hoàng đế, con nối dòng của Thuận Khải Đế cũng coi như là thưa thớt, lúc có nữ nhi thì vô cùng cao hứng, lại thấy huynh ruột của Nghiên phi có chút thực lực, có thể sử dụng được, cho nên mới có suy nghĩ đề bạt. Thuận buồm xuôi gió lên được chức Nhị phẩm hộ bộ Tả Thị Lang.
Người này thì sao, nếu quá mức đắc ý sẽ dễ dàng thất bại. Vị Tống đại nhân, Tống Hướng Học là một vị như vậy. Có học vấn, lại không tham tài, cũng không mê nữ sắc, đúng là một vị có thanh danh trong sạch, lúc nào cũng tự xưng là tài tử. Sau khi chủ trì hai lần khoa khảo, lại nảy sinh tham vọng, khoác lác là có vô số môn sinh, ngầm kéo bè kết phái. Sau lưng cũng tự xưng là ‘Tiểu quốc cữu’!
Thế gia thanh lưu đương nhiên là không vừa mắt với thế gia cổ hủ luôn đối lập với mình từ trước đến nay, cười nói: Thật sự là môi trên đội trời, môi dưới đạp đất, Trạng nguyên Quốc cữu lão gia chân chính cũng chưa chắc thanh cao bằng hắn.
Minh Lý nghe người ta bàn tán vài lần, lần nào cũng cười trừ.
Nếu Tống gia nhỏ bé, Thuận Khải Đế sẽ không so đo, nhưng nếu muốn lớn mạnh, dẫn dắt triều đình, thì đó lại là trêu chọc ánh mắt của Thuận Khải Đế.
Mà hai nhà Trần, Dương đang phụ thuộc vào việc Tống gia đối chọi với thế gia thanh lưu.
Đúng lúc này lại bị Thuận Khải Đế mỉa mai.
***
Nhị Hoàng tử Thận Vương nhận được tin thì thầm cười khổ.
Có Thái tử và Ngũ Hoàng tử Anh Vương, như viên ngọc tỏa sáng ở phía trước, bản thân đã không lọt vào mắt của phụ hoàng, nên chỉ nghĩ đến chuyện thành thật làm một Vương gia an nhàn cũng được rồi. Ai biết mẫu phi và cữu tử không tự biết bản thân được mấy cân mấy lượng, mà còn muốn đẩy người trên đỉnh cao xuống. Còn có muội muội đồng mẫu, với thân phận công chúa, ngày thường cao ngạo một chút cũng được. Nhưng tại sao ngươi lại muốn đối đầu với Cửu muội muội ở trên cao? Đương nhiên hắn biết vì sao mình lại được phong là Thận Vương? Chữ ‘Thận’ này có nghĩa là phải nói năng thận trọng, hành động thận trọng, chỉ an tâm thụ hưởng vinh hoa phú quý thôi.
Mặc dù có ghen tỵ, lồng ngực có khó chịu, nhưng giấu trong lòng là được rồi. Ai bảo bản thân không được đầu thai đến bụng Hoàng hậu nào.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cửu muội muội mới đúng là quả tim trên người Phụ hoàng. Nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nhất định sẽ không để nàng chịu một chút uất ức, dù là nhỏ nhất.
Bản thân thừa dịp mấy tháng Thái tử không ở trong cung, tạo ấn tượng tốt với phụ hoàng, nhưng lần gây chuyện này của bọn họ chỉ sợ là lại toi công rồi.
Nghĩ đến đây lại thầm trách Thuận Khải Đế. Tại sao cùng là nhi tử lại có người được thiên vị. Đã không thương tại sao còn sinh ra?
Nhưng Nhị Hoàng tử Thận vương thật sự là người phúc hậu, cũng là người thông minh. Dù mẫu phi, cữu tử, muội muội có làm ầm ĩ như thế nào, hắn vẫn kiên quyết giữ chủ ý của mình.
Vội vàng dâng tấu chương thỉnh tội. Thuận Khải Đế cũng không giận chó đánh mèo, nói: “Trẫm biết con tốt!” Sau đó ban thưởng một đôi ngọc như ý, vài khúc vải tiến cống, cùng vài con ngựa. Biết Thận Vương mê côn trùng, sai người tìm mấy con côn trùng hiếm để ban thưởng. Coi như trấn an, cũng báo cho triều thần biết, nhi tử của trẫm tốt, trẫm sẽ không ghét hắn vì lỗi lầm của gia tộc mẫu thân.
Cũng coi như nói với thế gia khác, thế gia thanh lưu vẫn giữ được tin tưởng của đế vương.
Chỉ là Thận Vương được ban thưởng lại cười khổ.
Nếu là Thái tử và Ngũ Hoàng tử, hẳn là phụ hoàng sẽ không ban sủng vật gì.
Hắn còn nhớ lúc Thái tử còn nhỏ có nhặt được một con hồ ly khuyển lông trắng, vô cùng yêu thích, gần như lúc ngủ cũng muốn ôm. Lại bị Phụ hoàng mắng mỏ là mê muội mất cả ý chí! Lệnh cho cung nhân mang nó đến chỗ An hoàng thúc, cho tiểu quận chúa.
Sau vài ngày lại tìm cho Thái tử một con chó ngao Tây Tạng và chim ưng, dẫn hắn xuất cung săn thú. Đến bây giờ Thận Vương vẫn còn nhớ rõ lời phụ hoàng nói với Thái tử mà hắn nghe lén được: “Không thể nuôi sủng vật, phải nuôi những con có chỗ sử dụng được. Nếu nuôi những vật yếu đuối thích chơi này, lâu dần cũng yếu đuối mà mất đi chí lớn. Nếu muốn nuôi thì phải nuôi những con như hùng ưng, chó săn vậy, có thể bị con chinh phục, để con sử dụng…”
Có lẽ vận mệnh của con người đã được trời định trước. Tranh như vậy, mà không tranh cũng như vậy.
Đại Hoàng tử Thành vương, cũng là người thật thà phúc hậu, không có tâm cơ gì, tính tình hoàn toàn trái ngược với mẫu phi Tề phi của hắn. Lúc nhận được tin thì xách hai bình rượu ngon tới cửa, uống với Thận Vương đến không say không về.
Còn Tứ Hoàng tử Mặc Vương, lúc nhận được tin thì đang viết chữ trong thư phòng, lại chỉ cong cong khóe môi.
.