Ngôi trường trên đỉnh núi lớn chia làm hai phần.
Một là ký túc xá cùng căn-tin nằm ở bên trái, hai là khu giảng đường nằm ở bên phải, ở giữa là khuôn viên trường, trong cùng là khu nội bộ…!Có lẽ là nơi giảng viên trú ngụ, phòng y tế cũng là nằm ở một góc nơi này, cuối khu giảng đường.
Một ngôi trường nhưng chỉ có đúng một phòng học thật lớn, tựa như hội trường dùng để tổ chức hội thảo, năm trăm người vẫn ngồi thoải mái.
Và đây chính là phòng học dành cho sinh viên cả trường.
Đồng nghĩa với việc, ngôi trường này không có vượt quá năm trăm sinh viên, có khi còn chẳng tới.
Hội trường không hề kín mít, ngoại trừ cửa ra vào, mặt đối diện với nó toàn bộ mở rộng, có thể nhìn ra bên ngoài biển rộng trời cao.
Hạ Nhiên ngồi ở ngoài cùng vị trí giữa của dãy hàng ghế như đấu trường La Mã, lưng hướng trời cao, mặt quay vào phòng, mắt đảo quanh đếm đếm số lượng người trong phòng.
Bốn trăm lẽ bốn học viên.
Một con số không biết đang nói lên điều gì.
Mắt cô đảo qua trên thân người đàn ông ngồi phía trước bàn cô nhưng cách cô một khoảng, bên cạnh là cô gái xinh đẹp kia.
Nhìn từ bóng lưng hay bên hông, hai người cũng trông thật xứng đối.
Hạ Nhiên rũ mắt.
“Có phải thấy họ rất xứng đôi?”
Lagan ngồi bên cạnh cô hạ giọng không có ý tứ nói.
Hắn không nhìn cô, giống như không phải đang nói với cô.
Nhưng Hạ Nhiên biết, hắn đang nói với mình.
“Phải.”
Đôi mắt cô nhìn thẳng, nhàn nhạt đáp.
Lagan không nghĩ lại nghe cô trả lời dứt khoát vậy, có chút bất ngờ quay đầu nhìn cô.
Bởi vì khoảng cách giữa hai bàn chẳng nhiều nhặn gì nên khi Lagan hỏi, Hạ Nhiên đáp, tất cả đều chui vào tai hai đương sự trong lời nói.
Emily thì đắc ý, nghĩ rằng đứa con gái nhà quê này rất thức thời.
Ricard lại quay đầu nhìn Hạ Nhiên.
Trong tầm mắt anh, cô gái nhỏ vẻ mặt điềm tĩnh không cảm xúc, đôi mắt không hề nhìn anh mà giống như đang nhìn một khoảng không vô định.
Anh cảm thấy cảm xúc của cô gái nhỏ này trải qua một đêm lại thay đổi một chút, ngày một bình tĩnh hơn, cũng xa cách anh hơn.
Có lẽ anh trêu chọc cô vẫn sẽ có phản ứng, thế nhưng lúc bình thường thì biểu hiện càng thêm lạnh nhạt.
Anh biết trong này có một phần nguyên nhân là do sự tồn tại của Emily, thế nhưng anh lại không có cảm thấy vui lắm.
Hạ Nhiên có để ý đến anh, thế nhưng lại không chịu tiến tới.
Từ hôm hai người nói chuyện ở bên vách núi đến giờ, Hạ Nhiên giống như đang đặt mình trong một lớp giác dày, ngăn cách anh ở bên ngoài.
Quyết tâm không dính dáng đến anh trong lòng cô vẫn không thay đổi.
Ricard cảm thấy có hơi thất bại.
Ở lúc mỗi người một suy nghĩ miên man, một người phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi mặc đồ công sở, đeo mắt kính không gọng, tóc đen búi cao đi vào.
Cộc cộc…
Tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn thu hút sự chú ý của cả giảng đường.
Mọi âm thanh đều tắt.
Hạ Nhiên nhìn người phụ nữ, nhìn cái sự bình thường kia, thế mà càng nhìn lại càng cảm thấy không giống bình thường nữa.
Có điều người phụ nữ này biểu hiện ra trí tuệ, tựa như một vị giáo sư tiếng tăm, đã quen đối mặt với nhiều tình huống, cực độ điềm tĩnh khiến người bất giác chú ý, lắng nghe.
Còn có một điều Hạ Nhiên nhận ra, bà ấy là người phương Đông giống cô.
Người phụ nữ bước lên bục giảng, hai tay chấp sau lưng, đưa mắt nhìn khắp phòng, trôi qua một phút vẫn chưa nói lời nào.
“Tôi là phó hiệu trưởng của trường đào tạo dị năng giả đa quốc gia – Zed.”
“Các anh chị có thể gọi tôi là giáo sư Đường.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bởi vì tôi sẽ là người giảng dạy tri thức cần thiết cho mọi người kể từ lúc này.”
Đường Hinh liếc mắt nhìn qua mỗi học viên, biểu tình không có chút gợn sóng.
Rõ ràng ở trong mắt bà, tất cả họ đều như nhau.
Ở nơi này, xuất thân không quyết định sự coi trọng của giáo viên.
Cho dù bạn là vương tôn quý tộc, con cháu tổng thống, ở nơi này, bạn chỉ là một dị năng giả cần được đào tạo.
Nếu không làm ra thành tích ưu tú, bạn chỉ giống như một học sinh dốt mà thôi, sẽ sớm bị loại bỏ.
“Có một điều các anh chị nên biết, trừ khi anh chị tốt nghiệp, còn không các anh chị sẽ không được rời đi nơi này.”
Đường Hinh lãnh đạm lại chậm rãi nói.
Nhưng chưa đợi được nhìn thấy biểu tình của đám người, một giọng nói vang lên.
“Tiêu chuẩn tốt nghiệp là gì?”
Đường Hinh nhìn người vừa nói, trong mắt có sự tán thưởng lần đầu tiên xuất hiện kể từ lúc bà bước vào phòng.
Ricard đối mắt với bà cũng không sợ hãi.
“Hỏi rất hay.”
Bà gật đầu, không có vì có người chen ngang mà tức giận.
“Ở bên ngoài, các anh chị mỗi năm học đều được nghỉ vài tháng, gọi là nghỉ hè.
Đó là thời gian giảm xốc.
Ở nơi này, vẫn có nghỉ hè.
Thế nhưng nghỉ hè lại là thời điểm các anh chị chấp hành nhiệm vụ.
Và hoàn thành nhiệm vụ, chính là tiêu chuẩn tốt nghiệp của anh chị.”
Đường Hinh giọng nói không lớn nhưng vang vọng khắp phòng, bên trong lời nói không có cảm xúc, thế nhưng vẫn khơi gợi tâm tình của đám người.
“Các anh chị trước không cần quan tâm nhiệm vụ là cái gì.”
Đường Hinh chặn lại những âm thanh chuẩn bị phát ra khỏi miệng của đám người.
“Anh chị chỉ cần biết, nhiệm vụ chia làm bốn cấp bậc dễ, trung, khó và cực khó.
Mỗi một năm các anh chị có ba tháng nghỉ hè là thời gian làm nhiệm vụ.
Các anh chị phải hoàn thành chín nhiệm vụ dễ, sáu nhiệm vụ trung, ba nhiệm vụ khó hoặc một nhiệm vụ cực khó.
Dựa vào độ hoàn thành và số lượng nhiệm vụ để quyết định thành tích một năm của anh chị.”
“Nó cũng quyết định bao giờ anh chị có thể tốt nghiệp…”
“Sau khi tốt nghiệp chúng tôi lấy thân phận gì để tồn tại ở bên ngoài?”
Lần thứ hai bị chen ngang, câu hỏi lại quá trọng điểm khiến người cả hội trường dồn dập nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.
Đường Hinh liếc nhìn Hạ Nhiên.
Cô gái nhỏ khi hỏi lại không nhìn bà mà nhìn ra ngoài biển rộng trời cao kia.
Tư thái giống như một khắc tiếp theo cô sẽ chấp cánh bay ra ngoài khiến cho bà không khỏi nhìn kỹ.
“Thời điểm bước vào trường, các anh chị đã không phải là người của thế giới bên ngoài.
Sau khi anh chị tốt nghiệp, anh chị có thể lấy bất kỳ thân phận nào để tồn tại dưới mắt người đời, thế nhưng thân phận thật sự chỉ có một, chính là thành viên của hiệp hội Zed.
Zed lúc đó giống như công ty các anh chị làm việc.
Làm công kiếm tiền, dễ hiểu không?”
Lúc hỏi, bà nhìn Hạ Nhiên.
Ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Giảng đường im lặng, mỗi người một suy nghĩ nhưng không ai lên tiếng.
“Dễ hiểu, cảm ơn giáo sư.”
Hạ Nhiên lúc này mới quay đầu lại nhìn bà, ánh mắt điềm tĩnh không chút sợ hãi, không kiêu ngạo không sủng nịnh.
Đường Hinh hài lòng với biểu hiện của cô, gật đầu.
“Bởi vì đặc thù nhiệm vụ, thứ các anh chị có được không chỉ là tiền mà còn là địa vị cùng rất nhiều thứ khác có thể mang đến cho anh chị tương lai khó lường.
Giống như chính cái năng lực trời ban cho anh chị vậy.
Anh chị hiểu chứ?”
Bà đảo qua giảng đường, thỏa mãn nhìn những khuôn mặt với nhiều cảm xúc khác nhau, đợi cho họ tiêu hóa vẫn đề.
“Các anh chị cần học không phải chỉ là tri thức mà còn cả cách sử dụng dị năng một cách tốt nhất, có thể hỗ trợ anh chị sống sót và hoàn thành nhiệm vụ.”
“Các anh chị sẽ không cho rằng nhiệm vụ không có nguy hiểm chứ?”