Nhuận nương nói :
“Nơi hoang thôn dã điếm, có đúng là mang lại cho công tử một hương vị khác không?”
Tên thanh sam nho sĩ vốn đang say rượu, thì lúc này lại chẳng có chuyện gì đứng lên, hắn diện mạo anh tuấn, trên khuôn mặt là hai hàng lông mày dài, đôi mắt sáng, trông đúng là rất có khí độ .
Ta cười lạnh nói :
“Hóa ra các người mở hắc điếm!”
Nhuận nương che môi anh đào nhỏ nhắn xinh xắn nói :
“Ngươi thật là rất phiền phức, chỉ độc dùng bữa, không uống rượu, đúng là không có phong vị đàn ông chút nào cả. “
Ta chậm rãi rút trường đao ra, thét lên :
“Đường Muội!”
Nhuận nương cười đến cười run rẩy cả người, nàng dịu dàng nói : “Tên Đường Muội và tên nho sinh nghèo kiết xác giảo hoạt của ngươi, làm sao biết ta đã trộn một loại dược vật đặc biệt vào rượu và thức ăn, chỉ khi nào trộn lẫn hai thứ, mới phát huy tác dụng. “
Ta giờ mới hiểu được tại sao mình không có việc gì .
Nhuận nương liếc mắt nhìn thanh sam nho sĩ, nói :
“Tướng công! Tiểu tử này giao cho chàng!”
Nho sĩ ha ha cười nói :
“Đao rất tốt, ta muốn!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ta nhanh chóng hướng thối lui vào trong hậu viện, thì thấy tên tiểu nhị là A vượng xông vào chặn cửa. Ta nổi giận gầm lên một tiếng, giơ lên trường đao chém vào hắn .
A Vượng trở tay từ sau thắt lưng lấy ra một thanh Đóa cốt đao, không sợ hãi chút nào nghênh đón .
Ta hét lớn một tiếng, hai tay cầm trường đao chém mạnh xuống, sở dĩ ta phải lớn tiếng, vì để kích phát dũng khí từ trong bản thân, phải biết rằng đây là lần đầu tiên ta chính thức đối mặt với địch nhân .
Đóa cốt đao của A vượng keng một tiếng chạm vào thanh đao của ta, tạo thành hàng vạn tia lửa. Hai tay ta tê rần, không nghĩ tới tên này sức lực lại mạnh như vậy!
Ta ỷ vào ưu thế là trường đao, tận lực duy trì khoảng cách nhất định, liên tục bổ đao vào hắn. A Vượng sử dụng Đóa cốt đao rất thuần thục, dễ dàng hóa giải thế tiến công của ta, thế nhưng lưỡi đao của hắn lại bị ta chém mẻ nhiều chỗ .
A Vượng tức giận oa oa kêu to .
Tên thanh sam nho sĩ và Nhuận nương yên lặng tới phía sau của ta, chỗ đứng của bọn họ vừa vặn chặn đường lui của ta, Nhuận nương cười nói :
“A Vượng! Ngươi nếu như đánh bại hắn, thì ta sẽ đem mỹ nữ trong phòng tặng cho ngươi làm vợ!”
Lời này không chỉ đề thăng ý chí của A vượng, mà còn quấy nhiễu tinh thần của ta .
Liên tục va chạm mấy chiêu với A vương, ta mới hiểu ra, hóa ra tên này toàn cậy mạnh, đao pháp lộn xộn, không hề có kỹ xảo gì đáng nói. Chỉ cần không cùng hắn đối cứng, thì sẽ có cơ hội thủ thắng .
A Vượng tính tình có chút táo bạo, càng không đánh bại được ta, thì lại càng nóng nảy, xuất thủ càng lúc càng hỗn loạn. Trong lòng ta mừng thầm, tận dụng một cơ hội, đâm trúng cổ tay của hắn, Đóa cốt đao trong tay hắn rơi xuống .
Thanh sam nho sĩ hừ lạnh một tiếng, thân hình của hắn quỷ mị tới bên cạnh ta, ta không nghĩ tới hắn lại nhanh tới như vậy, quay người chém một đao, nhưng lại chém vào khoảng không .
Ta muốn quay đầu lại, nhưng đột nhiên cổ tay cảm thấy đau đớn, hóa ra cổ tay ta đã bị thanh sam nho sĩ chộp trúng, đoạt luôn trường đao trong tay của ta, đồng thời đạp luôn một cái vào chân, ta không chịu nổi ngã sấp xuống đất .
Thanh sam nho sĩ búng vào trường đao một cái, trường đao ngâm vang một tiếng :
“Hảo đao! Quả nhiên đại tác phẩm của Tây môn gia tộc!”
Trường đao keng một tiếng, đồng thời chỉ vào người của ta :
“Nể mặt cái thanh đao này, Liễu Tam Biến ta cho ngươi hôm nay được chết toàn thây!”
Ta vừa nghe tới tên của hắn, thì trong lòng có một chút ánh sáng, lẽ nào hắn chính là Liễu Tam Biến đã mang tới một hồi tai kiếp cho Hồi Long trấn? Tình thế cấp bách ta cũng không còn suy nghĩ được nhiều, lớn tiếng nói :
“Ngươi là Liễu Tam Biến ở Hồi Long trấn!”
Liễu Tam Biến ngơ ngác :
“Ngươi nói cái gì?”
Ta thấy hắn kinh ngạc, thì có thể khẳng định hắn là Liễu Tam Biến đã bỏ trốn cùng ái thiếp của Trác Đồ, lập tức lớn tiếng nói : “Quả nhiên là ngươi, ngươi bắt cóc lão bà của người ta thì không tính, nhưng tại sao ngươi lại liên lụy tới toàn bộ Hồi Long trấn của chúng ta bị diệt vong!”
Đao phong chỉ vào ta thoáng chốc buông lỏng, Liễu Tam Biến thấp giọng nói :
“Ngươi. .. là người tới từ Hồi Long trấn?”
Hắn nhấc ta lên, hồ nghi nói :
“Tại sao ta chưa thấy mặt ngươi bao giờ?”
Trong lòng ta tuy rằng khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại không biểu hiện gì :
“Ngươi rời nhà đương nhiên không biết ta, nhưng Tô Tam nương ở Đắc Ý cư thì ngươi biết chứ?”
Ánh mắt hoài nghi của Liễu Tam Biến tiêu thất, nhưng mũi đao vẫn chỉ vào cổ của ta .
Nhuận nương cười duyên nói :
“Nói chuyện mới biết, hóa ra đúng là người một nhà, tướng công! Chàng sao lại đối đãi hương thân như vậy?”
Trên mặt Liễu Tam Biến nhất thời hiện lên vẻ tươi cười, căm tức nói :
“Ta quên mất, hóa ra là hương thân!”
Ta thấy trên mặt hắn hiện lên sự tàn nhẫn, thì trong nội tâm sợ hãi không ngớt, ta nói câu vừa rồi thật sự là thất sách, Liễu Tam Biến và nhuận nương sở dĩ trốn ở chỗ này, chính là vì ẩn nấp thân phận, trốn tránh sự truy sát của Trác Đồ .
Mà trong tình thế cấp bách, ta lại vạch trần thân phận của bọn họ, đây cũng là việc mà hai người tối kị, chắc chắn họ sẽ không để ta được sống .
Trái tim ta phảng phất nhưu rơi vào trong hầm băng, không nghĩ tới bản thân tự cho là thông minh, lại chết ở một nơi hoang vắng này .
Liễu Tam Biến giơ trường đao lên cười lạnh nói :
“Nếu là hương thân, thì ta sẽ nhanh chóng tiễn ngươi một đoạn đường!”
Ta nhắm hai mắt lại, trong lòng buồn bã tới cực điểm .
Trên mái hiên bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách, một âm thanh uyển chuyển nói :
“Liễu Tam Biến, vì sao ngươi nóng lòng giết hắn như vậy? Hay là sợ hắn nói ra gian tình giữa ngươi và Tô Tam nương?”
Ta theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi, đang ngồi trên nóc nhà, làn da nõn là, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp sáng ngời, phong thần tuyệt thế, nếu như nói bình sinh ít gặp, thì người này phải nói là trên đời hiếm thấy .
Nhất là đôi bàn chân của nàng đẹp tuyệt thế, nhỏ dài chừng 6 tấc, tất mỏng như sương, không nhiễm bụi trần, có một loại cao nhã không nói lên lời, nàng giống như một kiệt tác của thiên địa tạo thành .
Ta thấy thanh âm của nàng có chút quen tai, thì nghĩ ra nàng chính là thiếu nữ ở Điền phủ muốn đoạt đi sổ sách của Điền Ngọc Lân, nàng xuất hiện chỗ này khẳng định là vì cuốn sổ đó .
Liễu Tam Biến cả giận nói :
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thiếu nữ kia nhẹ giọng nói :
“Thế nào? Ta nói sai ư? Ngươi và Tô Tam nương không có chuyện cũ nào ư?”
Đôi mắt đẹp của Nhuận nương tràn đầy hoài nghi nhìn thẳng vào Liễu Tam Biến, Liễu Tam Biến trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói :
“Nhuận nương chớ nghe nha đầu kia nói bậy, ta làm gì có chuyện gì với Tô Tam nương?”
Ta không để mất thời cơ lớn tiếng nói :
“Tô Tam nương có nhắn lại với ta, nếu như gặp ngươi, thì nàng đợi gặp ngươi ở thành Tế Châu!”
“Ngươi thật vô sỉ, có ta rồi lại dám lui tới với nữ nhân khác!” Nhuận nương trời sinh có máu ghen, nên vô cùng tin tưởng Liễu Tam Biến có tư tình với nữ nhân khác .
Thiếu nữ kia thở dài một hơi nói :
“Làm một nữ nhân như ngươi, quả thực đáng thương cảm. .. “
Trong lòng ta thầm khen, thiếu nữ này quả nhiên đa mưu túc trí, chỉ thoáng qua như vậy đã nắm giữ được sự nhạy cảm trong nội tâm của Nhuận nương .
Liễu Tam Biến không cách nào kiềm chế được tức giận trong lòng, hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bay lên, giơ cao trường đao trong không trung, dưới ánh trăng lạnh đao phong như hóa sương mù, đâm tới phía thiếu nữ kia .
Thiếu nữ kia lại không tránh né, ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt của Liễu Tam Biến .
Liễu Tam Biến không khỏi ngẩn ngơ, vốn đao này một đao bổ ra đã thu lại vài phần lực đạo, biến hóa này chỉ trong nháy mắt, nhưng khí thế đã giảm đi mấy phần .
Thiếu nữ kia khanh khách cười duyên, thân thể mềm mại giống Lăng Ba tiên tử bàn nhẹ nhàng bay lên, chân phải đi tất mỏng đạp lên sống đao. Chân trái đá tới cổ tay của Liễu Tam Biến. Liễu Tam Biến cuống quít vứt trường đao, liên tục lui về phía sau mấy bước, tránh né thế công của thiếu nữ .
Nhuận nương mày liễu dựng thẳng, thân thể mềm mại tức giận đến run lên, thét to :
“Đồ vô liêm sỉ, thấy tiểu hồ ly này thì lập tức đánh mất cả hồn phách!”
Nàng ghen một cách dữ dội, nàng không quan tâm tới ta nữa, mà rút ngọn Nhuyễn Tiên trên mái hiên, quật tới thiếu nữ . Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thiếu nữ kia cười duyên nói :
“Chính ngươi quản giáo không tốt lão công của mình, giờ lại trút giận nên người khác, quả nhiên là đáng buồn!”
Trong khi nói chuyện, thì thân thể mềm mại nhẹ nhàng bay qua đầu Nhuận nương, đáp xuống bên cạnh của ta .
Ta bò lên, định chạy trốn, thì bị nàng chặn lại .
Thiếu nữ kiều mị nói :
“Là một nam tử hán, sao lại trơ mắt nhìn một thiếu nữ yếu đuối bị người ta khi dễ. “
Ta không khỏi nở một nụ cười khổ, nếu như nàng mà là thiếu nữ yếu đuối, thì nam nhân trên đời này biến thành phái nữ hết rồi .
Liễu Tam Biến và Nhuận nương hai người trải qua lần giao thủ vừa rồi, thấy được võ công thiếu nữ này cao cường, đâu còn dám tiếp tục, từ tên nóc nhà nhảy xuống, cuống quít chạy ra ngoài .
Thiếu nữ kia cũng không đuổi, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào A vượng đang ngây ngốc đứng một bên nói :
“Sao vậy? Tại sao ngươi không đi? Có phải là định chờ cưới vợ hay không?”
A Vượng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xoay người chạy ra ngoài hắc điếm .
Ta chợt nhớ tới đám người Đường Muội đang trúng độc, lớn tiếng nói :
“Đem giải dược lưu lại!”
Nhưng làm gì còn thấy thân ảnh của bọn họ .
Thiếu nữ kia vỗ nhẹ bả vai ta nói :
“Không cần phải gấp, độc bọn họ trúng, ta có thể cứu được!”
Ta cười khổ nói :
“Cô nương chắc chắn không dễ dàng giải độc như vậy!”
“Coi như ngươi thông minh!”
Thiếu nữ kia thản nhiên cười, càng xinh đẹp tuyệt luân, làm cho trăng sáng cũng phải ảm đạm thất sắc .
Ta cầm trường đao trên mặt đất, đút vào trong vỏ, nói :
“Cô nương vẫn theo dõi ta từ Tế Châu tới đây, không biết là có chuyện gì?”
“Ngươi tại sao lại không hỏi trong lòng của ngươi đang nghĩ gì?”