Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 36: Thâu lương hoán trụ*

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 36: Thâu lương hoán trụ*

Dịch giả: hoangphu

Biên: nila32

*Thâu lương hoán trụ: trộm xà thay cột, một trong ba mươi sáu kế của quân sự Trung Quốc cổ đại.

Trong lúc hai tu sĩ Luyện Hư vẫn đang nghi thần nghi quỷ, bóng người kia đã xuất hiện trong một tòa điện phủ màu đen.

Không gian trong điện đường này không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi trượng, chính giữa có một cây cột đá bằng bạch ngọc khá to, trên cột chạm khắc vô số phù văn. Hào quang màu vàng nhu hòa đang lan tỏa từ trên đỉnh của cột đá, tạo thành một cái màn sáng giống như cái bát lật úp, bao phủ một khu vực vào trong. Từ bên ngoài có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong màn sáng có mười mấy cái tủ đá đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ mịt mờ, lại không thấy rõ đồ vật để bên trong, thoạt nhìn có chút thần bí.

Bóng người đứng yên tại chỗ, không có cất bước tiến lên, nhìn kỹ màn sáng màu vàng trước mắt, hai mắt ẩn hiện lam mang.

Một lát sau, bóng người vung tay lên, hơn mười đạo ánh sáng màu đen bắn ra, lại là từng cây từng cây trận kỳ màu đen, rất chính xác mà rơi vào xung quanh vòng bảo hộ màu vàng. Tiếp đó hai tay của bóng người vừa bấm pháp quyết, từng đạo cột sáng màu đen từ trong những trận kỳ vừa rồi bay ra, nối thành một mảnh trên không trung, hình thành một cái màn sáng màu đen nhạt có hình bán cầu càng lớn hơn nữa, bao phủ toàn bộ màn hào quang màu vàng vào trong.

Màn hào quang màu vàng vốn đã chiếm cứ gần nửa không gian trong đại điện, màn sáng màu đen nhạt càng là hầu như tràn ngập toàn bộ đại điện.

Bóng người há mồm phun ra một cỗ Thanh Khí lên màn hào quang màu vàng, định dùng cách cũ phá vỡ ra một cái lỗ như lần trước.

Kết quả vượt ra ngoài ý định là ngay khi Thanh Khí thật khó khăn ăn mòn ra một cái lỗ thủng cỡ lòng bài tay, bề mặt màn hào quang lập tức tỏa sáng hào quang, vô số ánh sáng màu vàng mịt mờ bỗng nhiên xuất hiện, bất ngờ bao vây đoàn Thanh Khí này lại.

Cùng lúc đó, những phù văn được chạm khắc trên trụ đá bằng bạch ngọc giữa màn hào quang đột ngột sáng ngời.

Mặt ngoài của màn hào quang màu vàng có ánh sáng lóe lên, vô số tia sáng cực nhỏ màu vàng chói mắt hiển hiện, quấn lấy đoàn Thanh Khí kia, sau đó hung hăng siết chặt.

Thanh Khí lập tức bị cắt vụn thành vô số khối bay tán loạn ra, mà ánh sáng màu vàng mịt mờ cũng nhanh chóng biến mất, lỗ thủng vừa mới xuất hiện cũng bị lắp đầy như lúc ban đầu.

Bóng người trông thấy cảnh này vậy mà thờ ơ, dường như không có kinh ngạc chút nào, ánh mắt của bóng người nhìn chằm chằm vào trụ đá bằng bạch ngọc hồi lâu, lại lật tay lấy ra hơn mười cán trận kỳ màu sắc khác nhau.

Bóng người vung tay lên, toàn bộ trận kỳ đều lơ lửng giữa không trung, xếp đặt thành một cái trận thế quái dị có hình bầu dục, nhìn như lộn xộn, nhưng lại ẩn chứa huyền diệu.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Tùy theo hai tay của bóng người nhanh chóng bấm pháp quyết, trong tay có ánh sáng màu đen lóe lên không ngừng.

Hơn mười cán trận kỳ cũng tùy theo nở rộ các loại ánh sáng màu sắc khác nhau, giống như từng đạo mũi thương, nhao nhao đánh lên màn hào quang màu vàng. Những ánh trận kỳ này giống như những cây đinh vậy, chui vào trong màn hào quang màu vàng, quây thành một khu vực cỡ hơn một trượng.

Ánh sáng trên bề mặt màn hào quang màu vàng nhấp nháy, khiến cho tốc độ tiến tới của trận kỳ bị cản trở thật lớn, đồng thời một cỗ Pháp lực chấn động có chút mãnh liệt cũng lan ra. Nhưng những chấn động này hơi chạm một chút lên màn sáng nhạt màu đen bên ngoài lại tựa như trâu đất xuống biển vậy, biến mất vô tung, không có chút nào có thể toả ra bên ngoài được.

Theo âm thanh chú ngữ mờ ảo trong miệng của bóng người truyền ra, hào quang trên bề mặt của hơn mười cán trận kỳ sáng ngời, tốc độ tăng thêm, rốt cuộc hoàn toàn ghim vào trong màn hào quang.

Sau một khắc, khu vực cỡ hơn một trượng bị trận kỳ bao phủ, tia sáng màu vàng trên bề mặt nhanh chóng yếu ớt đi.

Bóng người lập tức há mồm phun ra một cỗ Thanh Khí lên phiến khu vực này.

Màn hào quang ảm đạm không còn sức ngăn cản, trong nháy mắt bị Thanh Khí ăn mòn hơn phân nửa.

Nhưng mà toàn bộ phù văn trên trụ đá bằng bạch ngọc chính giữa giờ phút này lại đều bắt đầu lóe lên, những khu vực khác trên màn hào quang màu vàng cũng đều tỏa sáng hào quang, càng nhiều nữa ánh sáng màu vàng mịt mờ hiện lên, giống như sóng dữ đánh tới khu vực đang bị hơn mười cán trận kỳ bao phủ, thế nhưng lại bị trận kỳ ngăn chặn gắt gao.

Pháp lực chấn động kịch liệt lan ra, bị màn sáng màu đen ở chung quanh ngăn lại, có điều Pháp lực chấn động lần này thực sự quá kịch liệt, màn sáng màu đen cũng tùy theo “Ông ông” run rẩy lên, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, dường như có chút chịu không nổi.

May mà, sau hai ba cái hô hấp, mảnh khu vực cỡ hơn một trượng kia đã bị Thanh Khí ăn mòn ra một cái động lớn.

Bóng người vội vàng phóng nhanh như điện vào trong, rơi vào gần trụ đá bằng bạch ngọc, há mồm phun ra một cỗ khí đen nồng đậm bao trùm cột đá, đồng thời hai tay bấm pháp quyết, từng đạo pháp quyết màu đen bắn ra, rơi lên cột đá.

Hắc khí nhanh chóng lan tràn trên cột đá, nhuộm những đồ án phù văn ở bên trên thành màu đen.

Hào quang trên cột đá lập tức nhanh chóng ảm đạm, ánh sáng mịt mờ đang kích động mãnh liệt trên màn hào quang màu vàng cũng chậm rãi biến mất, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu.

Bóng người vung tay khẽ vẫy, hơn mười cán trận kỳ từ trong màn hào quang xông ra, bay vụt trở về trong tay người này, bị hắn thu vào.

Ngay lập tức bóng người lại lật tay lấy ra một xấp trận kỳ màu vàng, hóa thành hơn mười đạo ánh sáng bắn ra, từ phía trong đánh lên màn hào quang màu vàng.

Những trận kỳ này không chút trở ngại mà chui vào trong màn hào quang, biến mất không thấy gì nữa.

Toàn bộ màn hào quang màu vàng hơi hơi gợn sóng một cái, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, lỗ thủng hơn một trượng vừa bị Thanh Khí ăn mòn lúc nãy cũng nhanh chóng phục hồi như cũ.

Lúc này bóng người mới quay đầu, nhìn về phía hơn mười cái tủ đá phân bố tại chung quanh cột đá kia.

Từng tủ đá rõ ràng đều bị một tầng màn hào quang màu đỏ thẫm bao phủ.

Bóng người đi đến trước một cái tủ đá, không chút do dự há mồm phun ra một cỗ Thanh Khí lên bề mặt màn hào quang, khu vực đó lập tức chấn động kịch liệt, ánh sáng màu đỏ nhanh chóng nhạt đi, mắt thấy đã sắp bị phá bỏ.

Vào thời khắc này, trên bề mặt của màn ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên hiện ra tinh quang màu trắng lốm đốm, hào quang hai màu đỏ trắng hoà lẫn, lập tức chặn sự ăn mòn của Thanh Khí lại.

Cùng lúc đó, sâu trong đại điện vang lên một hồi tiếng chuông chói tai.

Hư không chung quanh bóng người chấn động một trận, dường như cũng bị giật mình.

Nhưng sau một khắc, có tiếng chú ngữ rì rầm trong miệng hắn truyền ra, bàn tay bắt đầu biến hóa liên tục.

Đoàn Thanh Khí kia lập tức bắt đầu cuồn cuộn, biến ảo ra các loại hình dạng, nhanh chóng tấn công vào cấm chế hai màu đỏ trắng. Thế nhưng mặc cho Thanh Khí biến ảo ra sao cũng không cách nào đột phá.

Bóng người chợt vẫy tay một cái, quyết đoán triệu hồi Thanh Khí, sau đó hai ngón tay điểm lên mi tâm một cái, mi tâm đột nhiên xuất hiện một vệt màu đen, sau đó vỡ ra, hiện ra một cái con mắt đen sì như mực.

Con mắt xoay tròn một chút, bên trong ẩn hiện phù văn màu đen.

HƯU…U…U!

Một đường ánh sáng màu đen to bằng ngón tay từ trong con mắt bắn ra, lóe lên lập tức đụng vào cấm chế bên ngoài tủ đá.

Cấm chế hai màu đỏ trắng gặp phải ánh sáng màu đen này lại giống như giấy vậy, lập tức bị xuyên thấu, “Phanh” một tiếng vỡ vụn ra.

Mi tâm của bóng người lóe lên tinh quang, tản mát ra một cỗ lực lượng thần thức khổng lồ, hơn nữa phân chia ra thành hơn mười phần, mỗi phần chui vào trong một khối ngọc giản, nhanh chóng dò xét nội dung bên trong.

Mà theo tiếng chuông vừa rồi vang lên, cấm chế bên ngoài Tàng Kinh Các lập tức bắt đầu điên cuồng lóe lên, phát ra trận trận thanh âm cảnh báo.

“Không tốt! Có người xâm nhập Tàng Kinh Các rồi!”

“Là ai to gan lớn mật như vậy, đúng là muốn chết!”

“Chẳng lẽ là kẻ trộm vừa lẻn vào Thiên Phù Đường ba ngày trước?”

Tùy theo từng tiếng gào thét truyền đến, từng cái thân ảnh từ mọi hướng hội tụ tới Tàng Kinh Các.

Đã có vết xe đổ là Thiên Phù Đường, những kẻ tuần tra này không chút do dự, một mặt phái người truyền tin cho cao tầng trong tông môn, mặt khác mấy tên đội trưởng có thực lực mạnh nhất lập tức xông vào Tàng Kinh Các.

Trong đêm tối, các nơi trong Lãnh Diễm Tông cũng nhao nhao có hào quang sáng lên, bắt đầu trở nên bạo động.

Kẻ trước nhất kịp phản ứng thật ra là trong các trước cửa hai gã tu sĩ Luyện Hư kia.

Cảnh báo vừa vang lên, hai người lập tức nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vừa kinh sợ vừa phẫn nộ.

Vậy mà thực sự có người tại dưới mí mắt của bọn họ lẻn vào trong các!

“Chẳng lẽ thật sự là tu sĩ Đại Thừa kỳ?”

Cái ý niệm này bất chợt lóe lên trong đầu hai người một cái, nhưng giờ phút này cũng bất chấp mọi thứ, mỗi người lập tức lấy ra một khối ngọc phù, một khối hình dạng như loan nguyệt, một cái khối khác lại có hình vừa tròn lại dẹp.

Hai khối Ngọc Phù ghép lại với nhau tạo thành một cái hình tròn nguyên vẹn, không nói hai lời dán lên một chỗ trên cửa lớn.

Cấm chế như nước gợn trên cửa lập loè hào quang, nhanh chóng biến mất, cửa đá ầm ầm mở ra, hai người không nói hai lời bay vụt mà vào.

Trông thấy màn sáng màu đen nhạt ở bên trong, hai người đúng là khẽ giật mình.

Tăng nhân mặt trắng nhanh chóng suy tính, bất chợt cắn răng một cái, lật tay lấy ra một cái pháp bảo giống như tấm kính hình tròn.

Tay gã bấm pháp quyết, ánh sáng màu xám trên kính tròn lóe lên phun ra một chùm tia sáng màu xám trắng thật to, đánh lên màn sáng màu đen, tiếng nổ vỡ đinh tai nhức óc chợt vang lên.

Màn sáng lập tức cuồn cuộn kịch liệt, giống như nước gợn phập phồng kịch liệt, thế nhưng lại không có lập tức bị đánh tan.

Hầu như là cùng một lúc, trên thân nam tử cao gầy cũng có bốn chuôi phi kiếm màu xanh bay ra, xoay quanh một cái, biến thành bốn đóa hoa sen màu xanh.

Vô số Kiếm Khí màu xanh bất chợt từ trong bốn đóa hoa sen màu xanh bắn ra, nhao nhao chém lên màn sáng màu đen.

Phốc phốc!

Cuối cùng màn sáng màu đen cũng chống đỡ không nổi, bị xé nứt ra, lộ ra tình huống bên trong.

“Lớn mật tặc tử!”

Hai gã tu sĩ Luyện Hư trông thấy bóng người màu bạc nhạt như ẩn như hiện ở bên trong, trong lòng buông lỏng, đồng thời không khỏi vừa thẹn vừa giận.

Khí tức toả ra từ bóng người này, chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi!

Nhưng mà người này lại không có chút nào để ý tới hai cái tu sĩ Luyện Hư bên ngoài, giờ phút này hắn vừa mới xem xong những ngọc giản trong cái tủ đá thứ nhất, thân ảnh nhoáng một cái, đi tới một cái tủ đá khác ở bên cạnh.

Hắn y theo cách cũ, trong con mắt trên mi tâm bắn ra một đạo ánh sáng màu đen, đánh nát cấm chế chung quanh tủ đá, sau đó hết sức thong dong thả ra thần thức, lần nữa thăm dò vào những ngọc giản trong tủ đá.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!