Thần Nam chạy về phía trước vài trượng, một kiền thi từ bên cạnh đột nhiên quay đầu sang phía hắn nhe răng cười, hàm răng trắng loé lên ánh quang mang yêu dị.
“À-uồm” Tiểu Ngọc gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy bắn ra xa vài trượng, lúc này lông mao toàn thân nó dựng đứng lên, từ xa nhìn kiền thi đầy vẻ kinh khủng.
“A” Thần Nam cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, liên tục lùi ra sau bảy, tám bước, hắn có cảm giác từ đáy lòng mình một cổ hàn khí bốc thẳng lên, từ đầu đến chân như phủ một lớp băng lạnh. Thần Nam rút cây trường đao sau lưng ra, quát lên: “Lão là người hay quỷ?”
“Kiền thi” từ trong đám thi thể chạy ra ngoài, hắn toàn thân trên dưới là da bọc xương, chạy trên đường thì cứng nhắt như máy móc, quả là với cương thi cùng một dạng. Hắn cười nói: “Hiện tại vẫn là người sống, bất quá ngày chết cũng không còn xa nữa.” Sau đó hắn nhìn Tiểu Ngọc ở đằng xa vẫy tay nói: “Tiểu miêu ngươi trăm năm trước lầm bước vào xông vào Ma điện, lúc ly khai cũng không phát hiện ra ta, hiện tại đã nhìn rõ lư sơn chân diện của lão nhân gia ta, hình dạng so với lúc trước đáng sợ lắm hả?”
Mắt nhìn như cương thi, một hoạt khô lâu tựa như lệ quỷ, Tiểu Ngọc tràn đầy sợ hãi, thân thể cũng biến lớn, chuẩn bị cho một trận ác chiến.
Thần Nam sắc mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn “Kiền thi” trước mặt, hỏi: “Ngươi … … thật sự là còn sống à? Sao lại có hình dạng này?”
“Đúng vậy, ta đích xác là còn sống. Đừng sợ, chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ nào. Ta cũng đã nhiều năm chưa gặp một người sống nào rồi.”
Lần này Thần Nam vận chuyển huyền công cuối cùng cảm ứng được trong thể nội “kiền thi” có chút mạch động sinh mệnh, bất quá lúc có lúc không, tựa như không có sinh mệnh. Thần Nam tin chắc đây đúng là một lão nhân có tồn tại chút ít sinh khí, vừa rồi nhất định ông ta đã thi triển một chủng âm công, khiến người khác không thể xác định rõ phương vị của mình?Thần Nam cầm trường đao sau lưng, bước lên phía trước vài bước, đến gần lão nhân cự ly chưa đầy một trượng, đứng đối diện với lão, Tiểu Ngọc làm sao chịu đến gần, đứng ở đằng xa kinh khủng nhìn lại.
Lão nhân nói: “Ta nghĩ lúc này trong tâm ngươi nhất định là tràn đầy nghi hoặc đúng không?”
Thần Nam nói: “Đúng, đơn giản là khó tưởng tượng tại dãy núi mênh mông này lại có một đại diện khủng bố như vậy, ta có thể hỏi lão một số vấn đề không?”
“Có thể, ngươi có thể hỏi tất cả mọi việc. Mạng của ta cũng không còn lâu nữa, những bí mật trong lòng nếu bây giờ không nói ra, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Đây là nơi đâu vậy?”
“Ma điện.”
“Ma điện, chẳng lẽ là một toà đại điện do ma sáng tạo ra?”
“Là một cổ thần sáng tạo ra.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Đã là do thần sáng tạo, vì sao lại gọi là Ma điện?”
“Bởi vì cổ thần này cảm thân bản thân đã sa ngã, đã không xứng để gọi là thần.”
“Tại sao ông ta lại sa ngã?”
“Ông ta cùng một cổ thần sa ngã khác vì tranh đoạt một kiện thần bảo đã xuất thủ rất nặng, sau cùng mặc dù đã may mắn chiến thắng đối phương, nhưng bản thân cũng trọng thương gần chết, từ đó lưu lại nhân gian giới.”
Thần Nam trong lòng chấn động, chủ nhân của toà Ma điện này rất có khả năng là một cổ thần ở trong cuốn sách cổ da dê chép lại được lấy ra từ Tội Ác chi thành, bất quá nội dung của cuốn sách cổ da dê chép lại so với lời của lão nhân ít nhiều cũng có chút khác biệt.
Lão nhân nói: “Thanh niên ngươi trước kia phải chăng đã nghe qua chuyện giữa hai cổ thần, nếu không tại sao sắc mặt không hề có chút chấn kinh?”
“Đúng vậy.” Thần Nam lúc nghe truyền thuyết cổ thần ở Tội Ác chi thành cũng đã biến sắc.
Lão nhân thở dài: “Trận thần chiến mấy nghìn năm trước, không tưởng được đã bị người khác ghi chép lại, bất quá so với sự thật cũng có khác biệt.”
“Sự thật rốt cuộc là thế nào?”
“Chủ nhân của toà đại điện này tài nghệ cực cao, khiến cho cổ thần kia trọng thương mà chết. Cổ thần đó lúc gần chết đột nhiên tự hủy thần thể, chủ nhân Ma điện mặc dù có bảo giáp hộ thân, nhưng vẫn bị trọng thương gần chết. Thần lực của ông ta suy nhược đến mức thấp nhất, cho dù làm thế nào cũng vô pháp cảm ứng được thần bảo thất lạc trong dãy núi, ông ta liền vội vã nhặt lấy xương cốt của vị cổ thần tự hủy thân kia, đem trở về nơi này tu dưỡng.”
“Sau đó làm sao nữa?”
“Chủ nhân Ma điện tu dưỡng ở đây một thời gian, phát hiện ra một điều kinh khủng là thần lực của ông ta lại khó có thể hồi tụ, chỉ có thể duy trì ở một mức độ tương đối thấp. Ông ta cũng đã vài lần quay lại nơi đại chiến để truy tìm thần bảo thất lạc, nhưng mỗi lần đều thất vọng trở về.”
Nghe đến đoạn nay, Thần Nam có chút khẩn trương, nói: “Cổ thần đó sau này đi đã về nơi đâu vậy?”
Lão nhân thở dài một tiếng nói: “Ông ta tu dưỡng ở đây vài trăm năm, nhưng thần lực thuỷ chung vẫn vô pháp khôi phục, có một lần ông ta ra đi cũng rồi không quay lại nữa.”
“A” Thần Nam đại kinh nói: “Nói vậy thì có một lần cổ thần ra đi không quay trở lại… … đã biến mất như vậy ư?”
“Đúng vậy, thực không biết là trong tình trạng thần lực hữu hạn thì ông ta đã gặp may mắn hay hung hiểm gì đây.”
Thần Nam nghe xong, hơn nửa ngày sau mới định thần lại, lầm rầm nói: “Thật khó có thể khiến người ta tin được, một vị thần lưu lạc tại thế gian… …” Sau đó hắn lại hỏi: “Cự nhân ở bên ngoài và toà Ma điện này có quan hệ gì, bọn họ vì sao lại quỳ lạy đối với toà đại điện này?”
“Tổ tiên của đám cự nhân kia từng bị cổ thần thu phục làm thần nô, lúc trước chính họ đã xuất đại lực để xây dựng nên toà đại điện này, những hắc thạch cần dùng cho đại điện đều là họ từ tít xa trong sơn mạch vận chuyển lại. Cổ thần trong lòng họ chính là thần minh, cho dù ông ta đã mất tích rất lâu rồi, nhưng thần uy của ông ta trong cự nhân vẫn lưu truyền từ đời này qua đời khác, bọn họ qua các đời đều cư ngụ ở đây, bảo hộ cho toà Ma điện này.”
“Nhưng… …bọn họ vì sao lại chất đống xương trắng ở dưới Ma điện vậy?”
“Đó là một bí mật của Ma điện.” Lão nhân chỉ tay lên mặt đất, nói: “Dưới toà Ma điện này trấn giữ một man thú cường đại dị thường, cự nhân sở dĩ đem bạch cốt chất đống ở ngoài thạch sơn, hoàn toàn là chấp hành mệnh lệnh do cổ thần lưu lại. Tại đây cổ thần đã bố trí một Cửu U Bạch Cốt đại trận, ngưng thiên địa chi lực, tụ vạn linh chi hồn, trấn nhiếp man thú kia, khiến nó không thể trỗi dậy làm ác nữa.”
Thần Nam nghe xong ngây người ra mồm mắt trợn tròn, trong lòng kinh hãi vô bì, man thú bị thần trấn trụ chắc chắn phải khủng bố đến cực điểm, nghĩ đến việc nó đang ở dưới chân mình cách vài chục hay vài trăm trượng, hắn toàn thân lạnh toát.
“Rốt cuộc thì nó là ác thú gì vậy?”
“Không biết, trừ chủ nhân Ma điện ra chưa ai từng gặp nó, chỉ có thể đôi khi nghe được tiếng rống của nó thôi.”
Chính lúc đó từ dưới đất truyền lên một tiếng rống trầm muộn giận dữ, bất quá là cách một tầng đất dưới đại điện, thanh âm không quá rõ ràng, nhưng vẫn khiến người nghe lạnh toát tâm can, Tiểu Ngọc đã nhanh chóng thu nhỏ lại bằng kích cỡ tiểu miêu, sau đó trong chớp mắt nhảy lên vai Thần Nam, nó vừa kinh sợ nhìn lão nhân như can thi phía đối diện, vừa run lẩy bẩy lắng nghe cái tiếng kêu như ma âm kia.