Trước ngày khảo sát tại học viện đế quốc, đại lục có biến.
Tiên tộc bị ma tộc tấn công.
Buổi sáng hôm ấy, tuyết rơi nặng hạt. Hơn ngàn ma tộc tinh nhuệ ẩn nấp trà trộn trong học viện và thành đô đột kích vào địa phận tiên tộc, một đường quét sạch.
Đến tận khi ma tộc hoàn toàn khống chế đại cục, ban xuống chiếu thư trên toàn đại lục, bấy giờ việc đánh hạ tiên tộc mới được lôi ra ánh sáng.
Ma tộc trăm năm không có ma vương, ác độc nguy hiểm bất quá chiếm một bộ phận rất nhỏ. Vậy nên các tộc đối với những ma nhân kia cũng coi như nhắm mắt làm ngơ.
Vậy mà ngay hôm sau, lại truyền ra tin tức tiện tộc bị diệt, đại điển đăng cơ của tân ma vương đã bắt đầu chuẩn bị tổ chức, ai nấy đều náo loạn một hồi.
Phía bên bốn tộc nhân còn lại thống nhất tổ chức họp kín. Lại khôn biết từ tân ma vương kia nhận được chỗ tốt gì, hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Đối với sự kiện chấn động kia cũng không cho phép người ngoài nghi ngờ.
Mọi việc diễn ra quá nhanh chóng, hơn nữa chung quy không tạo bất kỳ ảnh hưởng nào với giang sơn xã tắc, bên trên cũng đè ép xuống, các tộc mặc dù cảm thấy rất đột ngột cũng chỉ có thể lén lút bàn luận một hồi. Dù sao tiên tộc cao cao tại thượng, vốn cũng là cái gai trong mắt nhiều người, căn bản chả ai buồn để tâm.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
…
Lâu đài ma tộc.
Vào đêm, trong tẩm cung rộng rãi tráng lệ, dưới sáng phát ra từ dạ minh châu khảm trên tường, sau bức màn trướng buông xuống hắt lên hình bóng mảnh khảnh thon dài.
Thiếu nữ ngồi xem tài liệu trên bàn ngọc, một tay chống đầu, hơi hơi xoa xoa thái dương đau nhức.
Đêm tối yên tĩnh bỗng truyền tới tiếng bước chân.
Ánh mắt bình tĩnh của Số 23 chậm rãi nhìn xuống hộp điểm tâm trên bàn, lại liếc mắt quan sát thiếu niên bạch y trước mặt. Không nói gì thêm mà cầm lên miếng nhỏ, cắn một ngụm.
Hương bị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, thiếu nữ liền hơi nhướng mi,
“Ngươi làm?”
Lăng Triệt nở nụ cười ngọt ngào, nhu thuận đáp,
“Không phải, là Mammon bảo ta mang lên cho ngươi a…”
Tiếp đó thiếu niên hơi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cầm lên một khối bánh ngọt, đưa đến sát bên miệng nàng.
Số 23 không cử động, hơi ngả mình ra ghế tựa phía sau. Lại ngước mắt nhìn người nọ, thật nhẹ giọng chậm rãi nói,
“Diễn đủ chưa?”
‘Lăng Triệt’ giả bộ không nghe thấy, động tác trên tay cũng không đổi…
Thiếu nữ không mảy may lay động, bình tĩnh nhìn hắn một lúc, bất đắc dĩ mở lời,
“Mammon… hay phải gọi ngươi là… Nghiên Dương?”
Hàng mi đang cụp xuống của Mammon chậm rãi nâng lên. Hắn thu tay lại, khóe môi cong cong, ánh mắt như băng hóa thành nước, tràn đầy tia sáng ôn nhu,
“Ngươi… còn nhớ ta?”
Vẻ mặt Số 23 vô cùng bình tĩnh, hơi gật đầu.
Mammon, thuộc hạ ma vương thật ra chính là Nghiên Dương, nữ chủ nguyên tác trùng sinh. Lượng thông tin bất ngờ này đối với người đã quen bị Nhị Tam dội máu chó thường xuyên hầu như không mấy ảnh hưởng, cũng không có kích động hay sợ hãi.
Nhưng quả thật không nghĩ tới, tình cảm của ‘hắn’ đối với nguyên chủ lại sâu đậm đến mức đem quỹ đạo thế giới thay đổi đến như vậy. Sống lại một lần nữa, làm mọi cách chỉ để ở bên người mình tâm niệm, thật sự nặng tình a…
Nếu không phải cốt truyện trôi qua lâu như vậy nữ chính vẫn không xuất hiện, Mammon đối với nàng ánh mắt lại quá rõ, căn bản Số 23 cũng suýt chút nữa không tính đến việc đi điều tra.
Cơ mà việc hắn giả trang cùng bắt cóc người của nàng đi thì không thể tha thứ được!
Đáng giận!!!
Không đợi nàng mở miệng lần nữa, liền thấy lông mi của thiếu niên hơi rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp nhiễm lên một tia dao động. Dung mạo người trước mặt từ từ biến đổi, chớp mắt hóa thành hình dáng thiếu nữ đẹp đẽ mỹ lệ. Cánh môi của Nghiên Dương chậm rãi nâng lên, sau đó mới hỏi nàng, âm giọng kéo dài có chút ngập ngừng,
“Vậy ngươi…”
Thanh âm thiếu nữ quyết tuyệt, không chút do dự,
“Nghiên Dương, người kia chết rồi.” Nguyên chủ từ kiếp trước đã không còn.
Bạch y nữ tử im lặng chăm chú nhìn nàng, giống như nhận thức điều gì, thần sắc thoáng chốc trở lên thống khổ không cam lòng…
“Ngươi bỏ lỡ một đời, cũng không thể làm lại nữa…”
“Ngươi không phải nàng.”
Nghiên Dương bật thốt, Số 23 cũng mím môi không nói nữa.
Thiếu nữ hai tay ôm lấy đầu, gương mặt vặn vẹo trong một khắc liền trở lại bình thường.
Đến Số 23 cũng bất ngờ với sự bình tĩnh của nữ chủ. Tính nói lời an ủi, bất quá lời ra đến miệng lại không biết nên cất tiếng thế nào.
“Nàng là người tốt…”
Nói đến đây, ánh mắt Nghiên Dương trở nên dịu dàng như nước. Thiếu nữ khẽ vươn tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt trắng hồng của cô, dịu dàng vén tóc cô ra sau tai.
Ngực Số 23 giống như nghẹn lại, nàng nhìn đôi mắt ửng đỏ ấy của Nghiên Dương, thâm tâm hơi có chút áy náy.
Sau đó, liền nghe thấy thanh âm ôn nhu khàn khàn vang lên ở bên tai,
“Cảm ơn vì đã bảo quản tốt thân thể của nàng.”
“Người….” Số 23 yên lặng, lúc sau mới đáp “Nàng ấy hiện tại rất hạnh phúc… Ngươi cũng đừng quá lo lắng. Lương duyên còn đó, hai người chắc chắn vẫn có thể tương ngộ.”
Nghiên Dương nghe vậy cười khổ một tiếng, hơi gật gật đầu, hai mắt nhắm lại,
“Xin lỗi… vì đã giả dạng hắn….”
Vừa dứt lời, vách tường nhẵn bóng phía sau nàng liền xuất hiện cánh cửa mật thất, cọt kẹt mở ra. Dưới ánh sáng rực rỡ của dạ minh châu, có thể thấy được thân ảnh thiếu niên khoác trường bào nguyệt sắc đang đứng bên trong, tứ chi đều bị xích lại.
Cửa vừa mở, người bên trong cũng đồng thời ngẩng đầu. Gương mặt đẹp đẽ mang theo tái nhợt mệt mỏi.
Số 23 từ trên ghế bật đứng dậy , vội vàng bước tới đỡ lấy người.
Nghiên Dương theo sau đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn nàng lại gần thiếu niên. Người kia yếu ớt ngã vào trong lòng nàng, thở phào nhẹ nhõm, hơi nhỏ giọng thì thào,
“Ta biết ngươi sẽ nhận ra…”
Thiếu nữ vươn tay sờ lên gương mặt Lăng Triệt, tay còn lại tháo bỏ xích sắt nặng nề trên cơ thể hắn, thần sắc lo lắng không phai nhạt đi mấy phần.
Nàng không nói, nhưng Lăng Triệt lại dường như hiểu được suy nghĩ của nàng…
Thiếu niên được người ôm vào trong ngực, mắt mở to, trong lòng bình yên đến lạ, sinh ra vạn phần ấm áp thoải mái.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh, Lăng Triệt hơi nghiêng người, nương theo ánh sáng chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của hắn, thấp giọng nói,
“Hứa với ta, không được đột ngột biến mất nữa.”
Thiếu niên mỉm cười ‘ân’ một tiếng. Hai tay nâng mặt Số 23, ngẩng đầu ấn môi lên, hôn nàng thật sâu.
Bọn họ chia cách nhau cũng chưa được bao lâu, nhưng đối với hắn, chỉ một giây không gặp, lại dường đã xa nhau cả một kiếp người.
Gặp lại… thật tốt…
Tới khi hai người tách ra, Lăng Triệt liền muốn nói gì đó, lại nghe tiếng mắng từ xa truyền lại,
“Lăng Triệt, tên điên này!!!”
Một giọng nói căm giận vọng tới tai hai người, đồng dạng có một luồng sáng trắng bổ tới, muốn tách họ ra.
Số 23 nhanh chóng ôm thiếu niên né tránh, xoay người nhìn về phía kẻ ra tay.
Là một kẻ có dung mạo thanh tú giống Bạch Ngôn ở thế giới tu chân như đúc. Thiếu nữ hơi nhíu mày,
“Tại sao lại là ngươi?”
Lăng Triệt dường như đối hắn có quen biết, còn hướng về phía kia hô một tiếng Dạ Nguyệt cảnh cáo.
Nam tử nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, nghiến răng nghiến lợi nói,
“Virus nhỏ, lại gặp. Lần này ta tới đưa hắn về.”
Thân hình đối phương tại chỗ dần mờ ảo, sau đó liền tấn công về bên này. Động tác quyết liệt mạnh mẽ, muốn từ trên tay Số 23 giành người tới.
Sau mấy chiếu, cuối cùng vẫn bị thiếu nữ bộ dáng yếu ớt kia đánh thổ huyết, văng ra xa.
Dạ Nguyệt đau đớn ôm bụng, ánh mắt khó đăm đăm nhìn thiếu niên,
“Ngươi còn định mù quáng tới khi nào. Đã nói cô ta chỉ là một đoạn dữ liệu. Đáng để ngươi bắt lấy không buông sao?”
Lăng Triệt được Số 23 thả sang một bên, cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng, đối với Dạ Nguyệt bộ dáng chấp nhất không bỏ,
“Dạ Nguyệt, Ta thích người này, thật tâm thích. Người đối với ta hi sinh quá nhiều, năm lần bảy lượt vì ta mà chết, cũng là người che chở cho ta, đi tìm ta qua các thế giới, ta không thể cứ như vậy quay lưng rời đi người được…”
Nam tử phẫn nộ lắng nghe, đột nhiên lại bắt lấy một câu sau cùng kia,
“Ngươi nói cô ta đi tìm người! Không thể nào? Làm sao…”
Không khí bỗng lâm vào yên tĩnh quỷ dị,
“Có thể khắc ấn ký lên linh hồn để đánh dấu, cũng chỉ có…”
Dạ Nguyệt nói câu này xong thì trầm mặc hồi lâu, mãi mới mở miệng, hướng phía thiếu niên hoảng hốt quát to,
“Lăng Triệt!!! Cách xa cô ta ra!!! Cô ta là…”
Một luồng khí lưu màu đen không dấu hiệu báo trước quét đến, một đường cắt lên cổ nam tử đằng kia.
Máu tươi phun ra, dây thanh quản bị cắt đứt, chỉ có thể phát ra những tiếng a a a cùng thanh âm rên rỉ chật vật đáng sợ.
Dạ Nguyệt giãy giụa trên đất, ngón tay run rẩy dùng máu thay mực, kịp dùng chút hơi tàn cuối cùng, lẩy bẩy viết lên đất những kí tự xiêu vẹo…
Hiện ra dưới vệt máu, là hai từ nổi bật … ‘Chủ Thần’ …
Chủ Thần, chủ của vạn giới, sinh tử trong tay.
Lăng Triệt nhìn thi thể lạnh băng trên đất, bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, thấm sâu vào tận xương tủy. Nhẹ nhõm ban nãy hoàn toàn biến mất, hắn vô thức trông sang thiếu nữ bên cạnh.
Đối phương không biết đã nhìn hắn bao lâu rồi, thấy hắn quay đầu thì bèn cong cong khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ với hắn,
“Vợ à, ngươi sao vậy?”