Sáu người đi gần một tiếng đến được nhà máy điện cũ mà tài xế nói, nhưng khi họ đứng trước cửa nhà máy điện, nhìn vào khu nhà cũ đã bị bỏ hoang cứ như nhà ma, cả đám đứng ngẩn ngơ.
Tân tức giận, kéo tài xế hét lên: “Này! Không phải ông nói nơi này có người trực sao? Tôi nhìn nó bị bỏ hoang ít nhất mấy năm rồi! Không phải là ông cố ý đấy chứ!!!”
Tài xế cũng không khó chịu: “Tôi làm sao biết nó bị bỏ hoang? Trước đây tôi đi ngang qua nơi này, rõ ràng nhìn thấy có ánh đèn! Tôi cố ý làm gì? Vai tôi cũng đau muốn chết, cũng không phải là muốn nhanh được rời khỏi cái nơi chết tiệt này sao?”
“Được rồi được rồi, hai người bình tĩnh đi. Chúng ta bây giờ không nên cãi nhau.” – Những người khác kéo họ ra, Đồng Hâm nói: “Mặc kệ đi, chúng ta vào xem thử, tránh mưa, nói không chừng có thể tìm thấy điện thoại.”
Tài hế hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo, bước vào trước. Đồng Hâm với Cố Gia Minh dìu Cao Khiết cũng đi vào. “Đi thôi”. Bộ Tiểu Ngạn kéo Tân, nét mặt bất lực nhìn cô cười.
Chỉ đành đi vào thôi, chứ không thì còn thế nào? Tân có chút hối hận rồi, đáng lý nàng nên ở nhà, cho dù nhìn cha mẹ đang biểu diễn đấu quyền anh, thì cũng tốt hơn là trở thành diễn viên chính trong bộ phim kinh dị. Nàng cảm thấy nếu có một cái ly trong tay, nhất định sẽ đập nó vỡ tan tành.
Bi kịch!
Bộ Tiểu Ngạn đỡ Tân vào trong, khi họ đến cửa nhà máy điện cũ, một tia sét sắc bén xẹt qua bầu trời, khiến người ta sởn cả tóc gáy. Tiếng sấm vang rền, Bộ Tiểu Ngạn và Tân cùng ngẩng đầu nhìn, nhà máy điện cũ đứng sừng sững trong mưa, cửa sổ cũ nát như một cái miệng của con quái vật đang toe toét há ra chờ nuốt chửng con mồi. Quái vật kia đang nở nụ cười dữ tợn, chờ đợi con mồi tự động dâng tới cửa.
Gió mưa ập tới, tát vào sau lưng Bộ Tiểu Ngạn, làm vết thương ở lưng của nàng thêm đau đớn hơn.
Tim đập rất nhanh, lại là cảm giác đó!
“Chờ một chút!” – Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên dừng bước, Tân thấy kì lạ nhìn nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Nhất định…… Nhất định sẽ có chuyện.”
Tân cau mày: “Cô đang nói gì vậy.”
Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Tân: “Sẽ có người chết……tôi cảm nhận được.”
Lại một tia sét đánh tới, như thể muốn xé tan bầu trời thành hai nửa, tiếng sấm lớn tới mức toàn bộ mặt đất đều run rẩy. Khuôn mặt to chỉ bằng lòng bàn tay của Bộ Tiểu Ngạn đầy hoảng sợ, trong sự xen kẽ của ánh sáng và bóng tối do tia sét tạo ra, Tân nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Bộ Tiểu Ngạn những giọt nước mắt sắp tràn ra.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Vậy, bây giờ cô đang nghĩ đến điều gì?” – Giọng nói của Tân có chút lạnh lùng: “Lập tức quay đầu bỏ chạy? Nói như thế thì sẽ có thể tránh khỏi cái chết, phải không?”
“Tôi thấy, có lẽ đó là cách tốt nhất.”
“Thế sau đó thì sao? Lần sau gặp những chuyện này, cô sẽ luôn quay đầu bỏ chạy sao? Cả đời đều trốn tránh, vĩnh viễn không dám đối mặt? Thật là, lúc trước khi nhìn thấy nét mặt không hề bỏ cuộc của cô cứu tôi từ trong xe ra, tôi còn tin cô rất dũng cảm.”
Bộ Tiểu Ngạn im lặng.
Tân chủ động khoác lên vai cô, nói: “Vào thôi, mặc kệ thế nào, tôi ở cùng cô là được chứ gì.”
Bộ Tiểu Ngạn ngẩng đầu nhìn Tân, tuy rằng Tân là một người không đứng đắn, luôn có cảm giác phụ nữ lưu manh như ẩn hiện trên người cô, nhưng khi cô nói ra những lời động viên từ cái miệng xấu tính kia, Bộ Tiểu Ngạn sẽ luôn để trong lòng. Cũng vì những câu nói đó, đã làm Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy có chút ấm áp trong đêm lạnh giá đầy kinh hoàng và máu me này.
“Mùi mốc nồng thật.”
Sáu người đi vào nhà máy điện cũ, phả vào mặt là mùi khí thải làm họ phải bịt mũi.
“Đã rất lâu không có ai ở đây.” – Cố Gia Minh nhặt một khúc gỗ trên đất, Đồng Hâm dùng gỗ nhóm lửa, chiếu sáng cả nhà xưởng trống rỗng.
Tài xế suy nghĩ một lúc: “Nhưng, tuần trước chú đi ngang nơi này thật sự thấy có đèn nhà. Vì vậy, chú mới cho rằng ở đây có người trực……thế……”
Tân chen ngang lời ông: “Thế nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống có người từng ở đây.”
Cố Gia Minh run rẩy đứng bên cạnh Đồng Hâm, ánh mắt mở to hơn cả cặp kính tròn: “Không có ai mà lại có đèn, mọi người……Mọi người có nghĩ……nơi này sẽ có gì hay không……thứ không sạch sẽ gì đó?”
Cậu bé vốn không nói nhiều, đột nhiên nói ra một câu như vậy trong cái hoàn cảnh này, thật khiến người ta sững sờ. Cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng chui vào trong não, ai cũng toát mồ hôi lạnh.
“Này, đừng có nói đùa.” – Tân bất mãn với cậu bé bốn mắt nhát gan: “Lúc này đừng có tự mình dọa mình chứ? Nếu có thời gian rãnh, chi bằng nhanh tìm xem có điện thoại hay không để liên lạc với bên ngoài.”
“Phải.” – Tài xế lúc này rất tán thành ý kiến của Tân, nói với Cố Gia Minh: “Cháu theo chú đi tìm xem có thiết bị liên lạc nào không. Những người khác ở lại đây chăm sóc nhau, chờ chúng tôi trở về.”
Cố Gia Minh rất không đồng ý, rất muốn hỏi: “Sao lại là cháu?” – Nhưng sợ nói ra sẽ bị xem thường, nên chỉ đành buồn rầu im miệng nhắm mắt cùng tài xế cầm đuốc rời đi.
Bộ Tiểu Ngạn ngồi bên cạnh Cao Khiết, hỏi: “Em thấy sao rồi? Cố gắng thêm một chút nữa.”
Cao Khiết gật đầu, không có sức để nói.
Tân và Đồng Hâm đứng bên cửa sổ nhà xưởng nhìn ra ngoài, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ, nhìn thấy những cái cây to lớn bị gió thổi chập chờn như những cái bóng quỷ dị.
“Này, đừng im lặng thế, nói gì đi.” – Tân dùng cùi chỏ huýt Đồng Hâm: “Như vậy mới giết thời gian được.”
“Nói gì bây giờ……” – Đồng Hâm thật ra không có tâm trạng tán dóc, thế nhưng ngoài chờ đợi thì cậu cũng không thể làm gì.
“Kể chuyện cậu với cô nhóc kia đi.” – Tân cũng không phải nhiều chuyện, chỉ là thấy chán.
“Tiểu Vũ…..cậu ấy là một cô gái tốt…..”
“Tiểu Vũ?” – Tân nhíu mày.
“Phải, chính là Mã Lâm, Tiểu Vũ là nhũ danh của cậu ấy, gia đình và bạn thân đều gọi cậu ấy như vậy. Nghe Tiểu Vũ kể, khi cậu ấy sinh ra trời cứ mưa liên tục, nên gia đình đã đặt nhũ danh đó cho cậu ấy. Bình thường ở trong trường em không dám gọi cậu ấy như vậy vì thấy ngại, nên chỉ âm thầm gọi trong lòng…..” – Nhắc tới Mã Lâm đã chết, giọng của Đồng Hâm như muốn khóc.
“Tiểu Vũ?” – Tân như đang suy nghĩ lập lại cái tên đó, một cảm giác khá khó chịu tràn ngập trong lòng nàng, đến nỗi Đồng Hâm đang cằn nhằn nói liên miên cái gì đó Tân đều không nghe kỹ.
Kỳ lạ, có chỗ nào không đúng? Tân cau mày, cắn ngón tay —- đây là thói quen từ nhỏ của nàng mỗi khi tập trung suy nghĩ.
“A a a——!” – Đột nhiên tiếng thét cùng tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tân. Bộ Tiểu Ngạn với Đồng Hâm cũng không rõ, nhìn về phía trước. Thấy tài xế đang hoang mang sợ hãi hết sức chật vật chạy về, nét mặt méo mó vì hoảng sợ, thở hổn hển liên tục:
“Có…..có ma! Cậu ta bị ma giết chết rồi.”
“Hả?”
“Có chuyện gì, từ từ nói.” – Bộ Tiểu Ngạn bất an đỡ lấy tài xế như sắp ngã.
“Thật sự có ma! Một con ma nữ mặc đồ trắng! Bốn mắt vốn là đi phía trước tôi, mới chớp mắt đã không nhìn thấy đâu. Tôi thấy một con ma nữ không đầu, nó bóp cổ bốn mắt tới chết!! Ngay tại căn phòng phía trước.”
Bộ Tiểu Ngạn và Đồng Hâm tái mặt.
Thật sự…. có ma!
“Có ma sao?” – Tân từ từ di chuyển với cái chân bị thương của nàng, mang theo giọng cười khinh bỉ: “Chỉ vậy mà làm ông sợ đến thế à? Xấu mặt đàn ông.” – Nói xong liền bước đến căn phòng phía trước.
“Cô đừng đi!” – Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên kéo Tân: “Đừng đi……”
“Tại sao?”
“…………” – Bộ Tiểu Ngạn rất muốn nói, nếu cô đi, có phải cô cũng sẽ chết hay không? Nhưng môi nàng cứ run rẩy, không biết nói thế nào.
“Tôi chưa bao giờ tin mấy lời nói có quỷ thần, nếu thật sự có ma, tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó là thứ gì.” – Nói xong liền hất tay Bộ Tiểu Ngạn ra, tiếp tục đi.
Tài xế và Đồng Hâm im lặng, không biết nên làm gì.
Bộ Tiểu Ngạn sững sờ một lúc, tâm trạng mâu thuẫn thay đổi liên tục, liền cắn răng đi theo Tân.
Bộ Tiểu Ngạn đi tới vài bước nhưng không thấy Tân đâu, xung quanh tối đến đáng sợ, tất cả những gì có thể nhìn thấy là một chút ánh sáng từ ánh trăng lạnh lẽo tràn vào.
“Cô….cô đang ở đâu?” – Bộ Tiểu Ngạn run, nàng sợ ma. Bộ Tiểu Ngạn không sợ xác chết, không sợ máu me, thế nhưng ma quỷ làm nàng có cảm giác u ám và đáng sợ.
Đột nhiên một cái tay từ phía sau đưa tới bịt miệng nàng, dùng sức kéo nàng về phía sau. Bộ Tiểu Ngạn giật mình, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ư…ư” yếu ớt.
“Xuỵt, đừng lên tiếng.” – Một giọng nói quen thuộc, nhưng khẩu âm kỳ lạ vang lên bên tai Bộ Tiểu Ngạn.
“Là cô….Cô đang làm gì thế?”
Hóa ra là Tân.
“Nghe tôi nói.” – Tân ôm Bộ Tiểu Ngạn vào lòng, áp sát vào tai cô nói: “Chúng ta tìm một chỗ trốn đi, cái nhà máy này lớn như vậy chắc chắn sẽ có một chỗ chúng ta có thể núp mà không ai tìm thấy. Trời vừa sáng, thì chúng ta chạy trốn.”
“Cô đang nói gì vậy…..”
“Lẽ nào cô vẫn chưa phát hiện sao?” – Giọng nói của Tân rất nhỏ, dường như muốn ngậm cả lỗ tai của Bộ Tiểu Ngạn vào miệng: “Xe này không phải gặp tai nạn bất ngờ, mà có người muốn giết toàn bộ người trong xe, bao gồm cả tôi và cô.”
Bộ Tiểu Ngạn mở to mắt nhìn Tân.
+
Cô ấy đang nói cái gì?