Buổi tối, Kiều Kinh Ngọc thừ người nhìn áo phông trắng, cậu không biết vì sao mình muốn mua một chiếc áo kiểu này, mua xong hình như cũng không được ích gì.
Danh bạ điện thoại bị cậu kéo lên kéo xuống mấy lần, cuối cùng giao diện dừng ở thông tin số điện thoại của Lạc Hải.
Ngón tay Kiều Kinh Ngọc để trên dãy số, tay nhanh hơn não bấm gọi đi.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tạm dừng vì nợ phí…”
Giọng nữ máy móc báo số điện thoại của Lạc Hải nợ phí, bình thường sau khi thuê bao hết tiền sẽ không tạm dừng ngay, nếu không thể nghe máy thì chắc hẳn đã hết tiền rất nhiều ngày.
Kiều Kinh Ngọc thử nạp cho Lạc Hải 100 tệ rồi gọi lại.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Lần này không phải nợ phí mà là tắt máy.
Bỗng chốc Kiều Kinh Ngọc nhận ra quan hệ giữa mình và Lạc Hải rất mong manh.
Khoảng cách xa vời vợi, giữa bọn cậu chỉ còn lại số điện thoại của nhau, chỉ cần một bên không bắt máy thì chẳng thể có được bất kỳ tin tức nào của người kia.
Trước đây cậu chưa từng có cảm giác này, dẫu sao ở thời đại thông tin Internet phát triển, cậu có quá nhiều cách liên lạc với bạn học.
Mấy ngày trôi qua Kiều Kinh Ngọc vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào, cậu gọi điện nhưng liên tục tắt máy, gửi tin nhắn cũng không ai trả lời.
Cậu hơi lo lắng, lẽ nào vì bố nhờ bác Trần đưa tiền cho Lạc Hải nên Lạc Hải giận, không xem cậu là bạn nữa?
Trần Gia đăng ảnh một nhà ba người đi chơi trên Wechat, hiện tại vừa nhận phòng khách sạn.
Kiều Kinh Ngọc ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Trần Văn Xuyên, cậu muốn hỏi Trần Văn Xuyên nói thế nào lúc gửi tiền trưởng thôn nhờ trưởng thôn chuyển cho Lạc Hải.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trần Văn Xuyên đang đi nghỉ mát, nhận được điện thoại của Kiều Kinh Ngọc thì rất ngạc nhiên, thằng bé này bình thường không hay liên lạc với thầy, có việc gì cũng chỉ kể với Trần Gia.
“Kinh Ngọc, muộn thế này cháu có việc gì?”
“Cháu chào bác ạ.” Kiều Kinh Ngọc chào hỏi lễ phép trước: “Ờm… Bố cháu nhờ bác đưa tiền cho Lạc Hải đúng không ạ? Coi như phí sinh hoạt trong thời gian cháu ở nhờ?”
“À, đúng thế.” Trần Văn Xuyên căng thẳng hẳn lên, bây giờ cháu nó đang trong tuổi nổi loạn, ghét người lớn quan tâm thái quá, thầy sợ Kiều Kinh Ngọc khó chịu bố mình can thiệp quá nhiều bèn vội vàng giải thích: “Bố cháu không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy quấy rầy người ta lâu như thế rất ngại. Bác đưa tiền cho trưởng thôn chỉ nói là phí ngủ trọ của đoàn tình nguyện.”
“À, ra là vậy ạ.” Kiều Kinh Ngọc nắm chặt điện thoại, nếu lấy danh nghĩa đoàn dạy học tình nguyện thì ắt hẳn không có vấn đề gì.
Vậy tại sao Lạc Hải không nghe điện thoại của cậu?
“Kinh Ngọc à, ừm thì…” Trần Văn Xuyên nói ở đầu bên kia: “Có chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên báo cho cháu một tiếng.”
“Chuyện gì ạ?”
“Mấy ngày trước ông Lạc qua đời rồi.”
Kiều Kinh Ngọc sững sờ không nói nên lời, có một chốc lát thế giới như đông cứng lại.
Bác Trần nói gì cậu không nghe rõ, chỉ nghe thấy âm thanh vang bên tai giống như tiếng ồn trắng.
Ông Lạc qua đời rồi.
Kiều Kinh Ngọc không thể tưởng tượng Lạc Hải sẽ đau buồn nhiều thế nào, ông qua đời mang đến cho hắn cú sốc lớn bao nhiêu. Ông là người quan trọng nhất của Lạc Hải, là mối liên hệ cuối cùng của hắn với thế giới này.
Cậu cực kỳ rõ ràng cái chết có nghĩa gì với Lạc Hải, sự ra đi của ông đồng nghĩa với việc từ nay về sau Lạc Hải chỉ là tấm bèo trôi không có gốc rễ trong đời.
Bỗng nhiên cậu hiểu ra vì sao hôm đó ông lại nắm tay cậu, nhắn nhủ cậu đừng quên Lạc Hải. Có lẽ ông đã sớm cảm nhận được mình không còn nhiều thời gian, muốn cậu trở thành người bạn thân thiết nhất của Lạc Hải, để tình cảm của Lạc Hải còn một chốn dừng chân trên cõi đời này.
Mà cậu lại không làm tròn bổn phận, không gọi điện cho Lạc Hải sớm hơn.
Kiều Kinh Ngọc tức tốc mua vé tàu đến thị trấn Sơn Nam ngay trong đêm. Cậu không thu dọn đồ đạc gì, chỉ khoác một chiếc balo nhỏ đựng sạc điện thoại và căn cước công dân.
Vì đang trong kỳ nghỉ quốc khánh, tàu hoả chen chúc những người là người, toa tàu tràn ngập mùi thuốc lá và mì ăn liền.
Kiều Kinh Ngọc không mua được vé ngồi nên phải đứng cả quãng đường, đến nửa đêm hai chân thật sự không gượng nổi đành tìm một góc ngồi bệt xuống, lối đi đầy ắp vali và túi du lịch căng phồng của hành khách, cuối cùng cậu dựa lên túi du lịch của người khác ngủ thiếp đi.
Lộ trình mười mấy tiếng trở nên dài dằng dặc vì điều kiện quá kham khổ.
Lúc chen xuống tàu hoả, Kiều Kinh Ngọc cảm thấy mình đã hồn lìa khỏi xác.
Tối qua trời vừa đổ mưa khiến sáng sớm hơi se lạnh, Kiều Kinh Ngọc chỉ mặc áo ngắn tay, ra khỏi ga tàu mà hai tay cậu nổi da gà.
Cậu xoa hai cánh tay, lên xe khách ở bến xe đằng trước.
Kiều Kinh Ngọc là một đứa mù đường, đi trong siêu thị cũng lạc không tìm thấy lối ra. Nhưng hôm nay cậu lại nhớ con đường chỉ từng đi một lần với Trần Văn Xuyên dựa vào trí nhớ của mình.
Tối qua không nghỉ ngơi đàng hoàng, Kiều Kinh Ngọc lên xe bèn tìm một chỗ gần cửa sổ trong khoang xe nồng mùi xăng dầu, cơn mệt mỏi lập tức bủa vây lấy cậu.
Cậu tựa lên cửa sổ nhắm mắt ngủ mê mệt, lúc mở mắt lần nữa là được tài xế gọi dậy bằng giọng địa phương.
Đã đến thị trấn Sơn Nam, vẫn là thị trấn nhỏ đổ nát đầy bụi bặm quen thuộc.
Kiều Kinh Ngọc dụi mắt, nhớ lại trải nghiệm suýt bị xe dù ăn cướp lần trước thì vội vàng theo dòng người xuống xe.
Cậu đi theo mấy người bản địa để mình trông không lẻ loi, đỡ bị xe dù để ý.
Nhưng cậu quên béng lần trước có trưởng thôn tới đón đoàn cậu, lần này cậu nên đi từ thị trấn về thôn thế nào?
Kiều Kinh Ngọc lượn một vòng cũng không thấy xe về thôn hay bóng dáng ai như tài xế xe riêng lôi kéo khách.
Cậu ngồi xổm bên vệ đường thầm cầu khấn tài xế xe dù lần trước lại tìm mình, thậm chí còn muốn giơ biển “mau tới cướp tôi đi”.
“Nhóc đi đâu đây?”
Một chị gái trung tuổi đi xe điện ba bánh dừng trước mặt cậu: “Chị nhìn nhóc một lúc rồi, không có ai đón hả? Hay là lạc đường? Người nơi khác phải không.”
Kiều Kinh Ngọc ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu đỏ bừng: “Em đi thôn Quan Vân.”
“Chị đưa nhóc đi, 20 tệ ok không?”
“Được.” Kiều Kinh Ngọc vội vàng đồng ý, cậu lục túi nhưng không có tiền mặt: “Quét mã được không ạ?”
Chị gái nói: “Nhóc không mang tiền mặt à? Chị không có mã QR, tại chị không phải lái xe kéo khách chuyên nghiệp, chỉ đi mua đồ về nhà, tiện đường cho nhóc quá giang thôi.”
Lúc đi vội quá Kiều Kinh Ngọc không mang tiền, chuyến này cũng không dùng đến tiền mặt. Cậu lại lục balo, tìm được một cây bút máy mấy ngày trước mua ở cửa hàng văn phòng phẩm.
“Em lấy cái bút này làm phí đi đường.” Cậu nói.
Chị gái nhìn bút máy thấy vừa cao cấp vừa đẹp, có thể đem về cho con dùng: “Được, nhóc lên đi.”
Lúc Kiều Kinh Ngọc về đến thôn đã là buổi chiều.
Tiền giấy hình tròn rơi rải rác trên đường đất trong thôn, khung cảnh đượm vẻ mới cử hành tang ma xong.
Lòng cậu chùng xuống, tức cảnh sinh tình, cảm xúc bi thương lập tức trào dâng.
Đi qua nhà trưởng thôn đúng lúc trưởng thôn đang ngồi xổm trước cổng hút thuốc, trông thấy Kiều Kinh Ngọc thì hết sức ngạc nhiên.
“Cu Kiều…” Trưởng thôn bóp điếu thuốc: “Sao cháu lại tới đây? Cháu… tới gặp Lạc Hải à?”
“Vâng.” Kiều Kinh Ngọc hỏi: “Ông trưởng thôn ơi, sao ông Lạc lại mất ạ?”
“Ầy…” Trưởng thôn thở dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện vẻ thản nhiên đối với sinh lão bệnh tử: “Tuổi cao, sức khoẻ cũng không tốt, sớm muộn cũng phải có ngày này.”
“Lần trước đi viện cấp cứu xong thì nằm viện một thời gian, sức khoẻ chuyển biến tốt. Tự dưng một hôm ông cụ đòi về nhà. Sau khi về ngày nào cũng vui vẻ, mấy hôm trước nói với Lạc Hải là muốn tắm rửa.”
“Lạc Hải đun nước tắm rửa sạch sẽ cho ông cụ, còn thay quần áo, chiều hôm ấy thì mất…”
Trưởng thôn nói mãi giọng cũng khàn đi. Kiều Kinh Ngọc không kìm được nước mắt.
“Cu Kiều, số tiền bố cháu nhờ người gửi ông, ông chuyển cho Lạc Hải rồi, bảo là của đoàn tình nguyện đưa.” Trưởng thôn nói: “Nằm viện một tháng hai ông cháu nó cũng không phải lo về tiền, lúc ông cụ ra đi rất thanh thản, không đau đớn gì.”
“Tốt, vậy thì tốt.” Kiều Kinh Ngọc nghẹn ngào, lau nước mắt tạm biệt trưởng thôn.
Căn nhà nhỏ của ông Lạc không khoá.
Căn nhà vẫn gọn gàng sạch sẽ, chỉ hơi lạnh lẽo buồn tẻ, hoa lựu cũng đã tàn, bông hoa khô héo rơi đầy khoảnh đất.
Kiều Kinh Ngọc đẩy cửa gian giữa, trong nhà không có ai. Trên mặt bàn cao ở gian giữa có cây nến đã cháy một nửa, chính giữa bày ảnh đen trắng của ông.
Ấy là bức ảnh Kiều Kinh Ngọc chụp giúp ông.
Kiều Kinh Ngọc khóc như mưa, nhớ lại hôm chụp ảnh cho hai ông cháu Lạc Hải.
“Ông ơi, cháu đến thăm ông đây.”
Cậu khấu đầu lạy ông, thấy trên bàn cao còn hương chưa đốt bèn thắp cho ông một nén.
Làm xong những việc này, Kiều Kinh Ngọc xoay người rời căn nhà.
Cậu biết Lạc Hải ở đâu.
Lúc đi quá sốt ruột, đôi giày cậu đang đi là giày mới, cỡ không vừa cũng không hợp leo núi, cọ chân cậu cực kỳ đau.
Kiều Kinh Ngọc cởi phắt giày ra, chỉ xỏ tất đi trên đường núi. Cậu dựa vào cảm giác tìm vị trí căn nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy ngôi mộ mới sau nhà thì càng chắc chắn mình đoán đúng.
Lạc Hải ở trong nhà gỗ.
Hắn ngồi dựa vào một góc, nhắm mắt không biết có đang ngủ hay chăng, yên tĩnh hệt như một pho tượng hay một bức tranh sơn dầu.
Trong chốc lát Kiều Kinh Ngọc không dám gọi hắn, cẩn thận bước thật nhẹ, nhưng mới tiến lên một bước đã vấp phải thanh gỗ dưới chân, cậu va vào ghế tựa.
Lạc Hải nghe thấy tiếng động thì mở mắt, đôi mắt ấy không có mảy may tức giận.
Hai đứa chạm mắt nhau rồi cùng ngẩn người, bấy giờ ánh mắt Lạc Hải mới có cảm xúc. Kiều Kinh Ngọc đứng lặng rất lâu không bước tiếp.
Chạng vạng gió thổi hiu hiu, ánh hoàng hôn hắt lên người Lạc Hải.
Hắn gầy đi nhiều, hai má hóp vào, đường nét gương mặt không có gì thay đổi nhưng khí chất khác hoàn toàn, giống như trở thành một người thấm đẫm mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời.
Kiều Kinh Ngọc nghi ngờ có thể hắn đã ở đây một mình rất nhiều ngày, có lẽ hắn còn không xuống núi từ hôm chôn cất ông.
Hai đứa gặp nhau, ăn ý không lên tiếng.
Kiều Kinh Ngọc chỉ lặng lẽ ở bên Lạc Hải, cậu không biết khuyên Lạc Hải xuống núi thế nào, đành phải dùng cách này bầu bạn với hắn.
Đến khi mặt trời khuất núi, trong nhà ngày càng tối, bóng đêm dần bao trùm lấy họ khiến không ai nhìn rõ ai.
Lạc Hải cảm nhận được một thứ bông xù mềm mại cọ vào cổ khiến mình nhột.
Đó là tóc của Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc ôm hắn từ phía sau.
“Mẹ tớ nói ôm có thể cho người ta sức mạnh.”
Giọng cậu thiếu niên vừa khàn vừa êm dịu. Trước khi gặp Kiều Kinh Ngọc, Lạc Hải chưa bao giờ cảm thấy giọng con trai cũng có thể dịu dàng nhường này.
Hắn chợt nghĩ có lẽ đã một ngày một đêm Kiều Kinh Ngọc không ăn không uống, nhóc con yếu ớt không có lý do gì để phải chịu khổ vì hắn.
Cái ôm kéo dài rất lâu, lâu đến mức Kiều Kinh Ngọc gần như sắp thiếp đi.
Lạc Hải thình lình nói: “Về nhà.”
Có lẽ đã nhiều ngày không nói chuyện nên giọng hắn cực kỳ gượng gạo và khàn, như thể mài trên giấy nhám.
Đêm trong núi giơ tay không thấy năm ngón. Điện thoại Kiều Kinh Ngọc cũng hết pin, hai đứa chỉ có thể dò dẫm trong bóng tối xuống núi.
Lúc xuống núi, Lạc Hải đi trước, Kiều Kinh Ngọc xách giày theo sau. Hôm nay cậu đi bộ quá nhiều, giày không vừa chân cũng làm khó cậu, lòng bàn chân đau nhói không biết có phải rách da rồi không, dần dà cậu không theo kịp nữa.
Lạc Hải ở xa xa dừng lại.
Hắn đang đợi cậu.
Đến khi Kiều Kinh Ngọc đi lên, Lạc Hải ngồi xổm xuống cho Kiều Kinh Ngọc leo lên lưng mình, giống như tối mùa hè năm nay hắn lên núi tìm thấy Kiều Kinh Ngọc lạc đường, sau đó cũng cõng cậu xuống núi như thế.