Sự sững sờ của Lâu Ngữ chỉ thoáng qua trong giây lát, lần một còn lạ lẫm, tới lần hai đã quá quen, lần trước là do lâu ngày không gặp nên cô mới có cảm xúc đó, lần này cô đã có thể nhẹ nhàng kiểm soát trái tim mình. Cô sẽ không chú ý tới việc giờ chỉ có hai người họ, trên thực tế trong không gian rộng lớn này có vô vàn con mắt bên ngoài đang nhìn họ chằm chằm. Mức độ kh.ủng bố còn hơn cả bộ phim Buổi biểu diễn của Truman*.
*Bộ phim điện ảnh của Hollywood, trong đó có nói tới nhân vật chính bị hàng trăm triệu người trên thế giới theo dõi từng cử chỉ, hành động.
Lâu Ngữ đi tới cạnh bàn bài, Văn Tuyết Thời quay mặt lại, đột nhiên dừng động tác đang làm, hai ngón tay kẹp lá bài, đẩy nó tới trước mặt Lâu Ngữ.
Anh bâng quơ hỏi: “Trước đây cô Lâu từng chơi Joker chưa?”
Một câu hỏi biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố tình đặt ra.
Nhưng trong tình cảnh hiện giờ, ngoại trừ câu hỏi này ra thì họ chẳng còn gì để hỏi nữa.
Cô liếc nhìn lá bài, đáp: “Đương nhiên là có, anh Văn chưa từng chơi sao?”
“Tôi cũng từng chơi rồi, nhưng rất ít.”
Họ nói với nhau mấy lời khách sáo nhưng lại khiến buổi livestream nháo nhào cả lên.
“Hai người cùng mặc vest này đứng cạnh nhau trong oách phết.”
“Cái nhìn trực diện vừa nãy… Ôi man, đầu mị tự động hiện lên cảnh hai băng đảng xã hội đen giao chiến, kết quả một bên dùng hoa hồng thay cho súng, bắn một phát vào trái tim đối phương.”
“Sau đó Sir Văn lấy lá bài trong tay thay cho thẻ phòng, nhét vào chỗ cổ áo khoét sâu của chị Lâu.”
“Tối nay tới phòng tôi, tôi với cô bàn chuyện “làm ăn lớn”.”
“Ha ha ha, mấy bà comment tiếp đi, đừng dừng lại, nghiện quá luôn rồi.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Cặp này vẫn có cảm giác sượng lắm.”
Trong phần bình luận còn có fan couple của Diêu Tử Thích và Hoàng Nhân Hoa nói chồng/vợ của các người đều ra hết rồi, còn các người đi đâu hả? Fan riêng của Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ đều không đọc nổi nữa, đâm vài câu cho hả dạ.
Những vị khách mời khác cũng dần xuất hiện. Sau khi mọi người tới đủ, màn hình điện tử ở sòng bài xuất hiện quy tắc trò chơi Joker họ sắp phải chơi.
Rút lá bài Joker.
Quy tắc rất đơn giản, mỗi người rút bài cho mình xong thì rút tiếp một lá bài của người liền kề mình, nếu lá bài rút được có thể ghép với lá bài mình đang có thành một cặp là có thể đánh cặp đó ra.
Trong quá trình này, người chơi phải tránh rút phải lá Joker. Lá Joker không thể ghép với bất kỳ lá bài nào khác. Nếu không may rút phải sẽ phải lừa người tiếp theo rút con đó khỏi bài của mình.
Ai đánh hết bài trước sẽ thắng, có thể ở phòng sang trọng nhất, người vẫn còn lá bài Joker trong tay, không đánh đi được chỉ có thể tới gầm tàu ở.
Đây là một trò chơi kiểm tra khả năng diễn xuất và suy đoán tâm lý. Nhưng đối với chương trình, trọng điểm không nằm ở thắng thua.
Ý đồ của ekip thể hiện rõ trong việc xếp chỗ, người Lâu Ngữ nhắm vào vừa hay là Diêu Tử Thích, anh ấy chính là người rút bài của cô.
Thứ mọi người muốn xem chính là sự ăn ý của họ trong quá trình rút bài.
Lâu Ngữ phải rút bài của người bên tay phải mình, người ngồi chỗ đó chính là Châu Vĩnh An. Còn Văn Tuyết Thời, giữa anh và cô là Diêu Tử Thích và Hoàng Nhân Hoa, do vậy hai người gần như không có khả năng đối đầu trực tiếp.
Lâu Ngữ rất hài lòng với sự sắp xếp này, không cần rút bài của Văn Tuyết Thời thì cô chẳng có áp lực gì trước trò chơi này cả.
Khi mọi người ngồi vào chỗ, bàn bài bắt đầu tự động chia bài.
Lâu Ngữ liếc nhìn toàn bộ lá bài của mình, cũng may không có lá Joker. Như vậy chỉ cần đề phòng Châu Vĩnh An, không rút phải Joker trong bài anh ấy là cô có thể thuận lợi rút lui.
Diêu Tử Thích luôn chú ý tới thứ tự chia bài, cuối cùng anh ấy nhìn Châu Vĩnh An bên cạnh cô, điềm tĩnh nói: “Joker trong tay anh ấy, anh ấy có nhiều hơn chúng ta một lá bài.”
Càng sợ điều gì điều đó càng tới.
Mọi người đều chú ý tới điều này, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người, quan sát hướng đi của Joker.
Lâu Ngữ lập tức căng thẳng, cô vô cùng chú ý, phải nhìn rõ mục tiêu rồi mới ra bài. Vì vậy cho dù hiện tại mọi người đều còn rất nhiều bài, khá khó để rút phải Joker nhưng cô vẫn cẩn thận lựa chọn.
Quả nhiên cô vẫn chưa đen tới mức vừa mở bát đã out ngay, rút được một con 2 cơ.
Mặt Châu Vĩnh An hiện rõ sự phiền não.
Cứ như vậy, cô an toàn qua được mấy ải, mọi người đều thuận lợi đánh ra cặp bài, chỉ còn lại Châu Vĩnh An xây xẩm mặt mày.
Cục diện này duy trì tới khi Hoàng Nhân Hoa đánh xong lá bài cuối cùng của mình.
Cô ấy vui mừng đứng dậy rời đi, hào hứng nói hôm nay mình khá may mắn.
Vẻ mặt Châu Vĩnh An trở nên khó coi, hằn học nhìn Lâu Ngữ, thầm cầu mong cô mau chóng rút thứ đen đủi trong tay mình đi.
Vừa nghĩ vậy lá Joker trong tay anh ấy đã biến mất.
Nó đã bị Lâu Ngữ rút đi thật!
Mắt anh ấy sáng lên, sự vui thích trên gương mặt hiện lên rõ. Thế là mọi người đều nhìn ra được chủ nhân của Joker.
Lâu Ngữ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cô vẫn không khỏi khựng lại.
Cô biết ngay mà, khi Joker xuất hiện trong số bài của người trước đó, kiểu gì cô cũng rút trúng, có thể sống tới lúc này là may lắm rồi.
Cô quay bài về phía Diêu Tử Thích, khi anh định rút, cô đột nhiên nói: “Đừng rút lá ở ngoài cùng bên trái, đó là lá bài em vừa rút.”
Mọi người kinh ngạc, phần bình luận của livestream cũng bùng nổ.
“Lá bài bên trái thật sự là Joker, Lâu Ngữ không nói dối, hu hu hu, cô ấy không muốn để anh ấy rút phải.”
“Bây giờ bài trong tay mọi người rất ít, nếu Diêu Tử Thích rút phải Joker, rất có khả năng anh ấy sẽ phải ngủ ở gầm tàu.”
“Vậy nên chị Lâu thà ở đó còn hơn, mẹ nó, tình yêu đẹp quá.”
Đây chính là thứ mọi người muốn xem.
Cô biết rất rõ điều này, do vậy cũng vui vẻ tạo nên một vở kịch.
Tiếp đó, Diêu Tử Thích lại rút lá bài ngoài cùng bên trái.
“Không phải anh không tin em.” Anh ấy biết rõ chiêu người tung kẻ hứng: “Anh tin lời em nói, nhưng anh không muốn em ngủ ở gầm tàu, vậy nên cứ để Joker vào tay anh là được.”
Livestream lại bùng nổ lần hai.
Sau khi Hoàng Nhân Hoa an toàn rút lui, người rút bài của Diêu Tử Thích chuyển thành Văn Tuyết Thời.
Diêu Tử Thích cố tình tạo áp lực cho anh, muốn tống khứ con Joker đi.
“Bây giờ Joker ở trong tay tôi, cậu rút cẩn thận đấy.”
Văn Tuyết Thời không chút suy nghĩ.
Anh không quan tâm mình có rút phải lá bài đó hay không, trái ngược với sự cẩn thận của người khác, anh lại thoải mái rút một lá.
Diêu Tử Thích thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ livestream cười đau bụng.
“Sir Văn rút phải Joker rồi, ha ha.”
“Này thì giả ngầu! Mỗi một lần rút đều y như cơn gió, chẳng do dự gì cả, cuối cùng cũng ngã ngựa rồi.”
“Đừng mà, Đặng Thanh mau tới rút lá Joker này đi đi, xin chị đấy. Giường ở gầm tàu sao chứa nổi đôi chân dài đó của Sir Văn được.”
“Chân dài có thể cưa bớt đi, Đặng Thanh nợ gì các người à?”
Tiếp đó lá Joker lặng lẽ rơi vào tay Văn Tuyết Thời mấy lần, khi Diêu Tử Thích trở thành người thứ hai chiến thắng, được rút lui, cuối cùng cục diện đã thay đổi.
Joker rơi vào tay Đặng Thanh.
Vẻ mặt Đặng Thanh lo lắng, bây giờ đã gần hết ván, mọi người chỉ còn hai, ba lá bài, cầm phải Joker chẳng khác nào toi đời.
Cô ấy nhướng mày với Châu Vĩnh An, ra hiệu anh ấy rút lá Joker. Châu Vĩnh An không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo, rút lá Joker. Dù sao trước đó có Diêu Tử Thích làm gương, anh ấy không thể thua được.
Đặng Thanh cười như được mùa, cô ấy cũng có thể rút lui rồi.
Châu Vĩnh An thở dài, vẻ mặt khó xử. Lá bài Joker lại quay về tay anh ấy.
Lâu Ngữ nhìn ra điều này, người căng thẳng tới nỗi cứng đờ.
Điều này có nghĩa là khả năng cô rút phải Joker là rất lớn. Bây giờ Diêu Tử Thích đã thoát thân, cô không cần tỏ ra rộng lượng gì nữa. Do vậy cô chỉ muốn nhanh chóng đánh hết bài rồi rút lui.
Đương nhiên cô không muốn phải chui xuống gầm tàu. Dù sao lâu lắm rồi cô cũng không ngủ trên chiếc giường chật hẹp như vậy.
Hơn nữa năm đó cô còn cùng một người khác chen chúc trên giường.
Người đó giờ đang ngồi bên trái cô, thay cho Diêu Tử Thích và Hoàng Nhân Hoa, trở thành người liền kề của cô.
Đây là điều Lâu Ngữ không muốn đối diện nhất.
Cô và anh sẽ rút bài của nhau.
Nhưng cũng may họ đều không cầm Joker, không phải đấu trí gì, rút xong là xong.
Cô tự an ủi mình như vậy, nhưng vòng tiếp theo cô đã rút phải lá Joker của Châu Vĩnh An.
Hết cách, hai chọn một, tỉ lệ rút phải quá cao.
Lúc này trên bàn bài chỉ còn cô, Văn Tuyết Thời và Châu Vĩnh An. Trong vòng vừa nãy, Đặng Thanh đã rút được lá bài đơn, thành công thoát thân.
Lâu Ngữ bình tĩnh tráo bài, sau đó xòe ra trước mặt Văn Tuyết Thời.
Họ vẫn không tránh khỏi việc đối đầu với nhau.
Văn Tuyết Thời thay đổi tốc độ rút bài, đưa tay ra, lượn lờ mấy lần trước số bài của cô, mắt nhìn Lâu Ngữ chằm chằm.
Lâu Ngữ không dám bày ra bất kỳ biểu cảm nào, cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
“Căng thẳng quá, aaaaaa, chị Lâu cố lên!”
“Sao tên Văn Tuyết Thời này không mau rút bài đi vậy.”
“Vào thời khắc quan trọng đàn ông phải bình tĩnh, cô thì biết cái quái gì!”
“Mẹ nó nữa, chị Lâu thảm quá, Joker không bị rút phải rồi!”
Joker của Châu Vĩnh An bị Lâu Ngữ rút phải, giờ anh ấy chỉ còn một lá bài đơn. Anh ấy cũng căng thẳng xem kết quả vòng này của hai người. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Văn Tuyết Thời, anh ấy đoán chắc Joker vẫn nằm trong tay Lâu Ngữ, nghĩ vậy anh ấy bất giác thở phào nhẹ nhõm. Kết quả tệ đến mấy thì cùng lắm anh ấy sẽ giữ hai lá bài đơn, không tới nỗi rút phải Joker.
Anh ấy nhắm mắt lại, chọn một trong hai lá bài của Văn Tuyết Thời. Khi mở mắt ra, nhìn thấy lá bài rút được, anh ấy cảm động rớt nước mắt, chỉ muốn hát một đoạn điệp khúc trong bài Cả thế giới của tôi bừng sáng rồi.
Anh ấy lấy lá bài cuối cùng của mình ghép với lá bài vừa bốc được, sau đó đánh đôi ra, mỉm cười đắc ý: “Xin lỗi hai vị nhé.”
Lâu Ngữ đau lòng nhìn lá Joker trong tay, chậm rãi trộn bài, kéo dài thời gian của Văn Tuyết Thời, nghĩ xem mình nên đối phó với anh thế nào.
Trên bàn chỉ còn lại hai người họ, màn giết chóc cuối cùng. Cô vẫn còn hai lá bài, một bài đơn một Joker, Văn Tuyết Thời chỉ còn một lá bài đơn.
Cô nhất định phải dụ anh rút được lá Joker.
Sau khi nghĩ ra kế sách, cô quay người, đối diện với anh.
Khoảnh khắc đó, thứ vắt ngang qua họ dường như là… chiếc bàn nhỏ cũ kĩ trong căn nhà thuê ấy. Khi đón Giao thừa, Văn Tuyết Thời ngồi ngay cạnh cô, mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như hổ phách.
Lâu Ngữ chớp mắt, căn bàn cũ biến mất, ánh mắt đó cũng tan biến.
Chỉ còn lại bàn bài xa hoa và năm tháng vắt ngang giữa hai người họ.
Bằng chứng là khi anh nhìn cô, ánh mắt không còn nụ cười, sự ấm áp của năm nào.
Trâm cài ngực trên váy vest của Lâu Ngữ đột nhiên xuyên qua lớp vải mỏng manh, đâm thẳng vào lồng ngực, cơn đau tê dại lập tức truyền tới.
Livestream điên cuồng bàn tán.
“Họ nhìn nhau không nói gì là sao?”
“Chắc mắt có tia hồng ngoại, đang quét lá bài đấy.”
“Ngốc à, các người khi đang quay phim kinh dị chắc.”
Lâu Ngữ xòe bài trước mặt Văn Tuyết Thời, nói lại câu y chang vừa nãy.
“Nếu tôi nói tôi vẫn để Joker ở bên trái.” Cô rủ mắt: “Anh có tin không?”
Khóe miệng Văn Tuyết Thời nhếch lên.
Anh không nói mình tin hay không tin, thậm chí còn không dành chút thời gian ra để phán đoán độ thật giả trong lời cô nói, cứ thế đưa tay rút lá bài bên trái.
Khoảnh khắc đó trong lòng Lâu Ngữ bộn bề bao cảm xúc.
Cuối cùng cô nhìn vào lá bài duy nhất trong tay mình.
Hay lắm, là lá bài Joker không biết được cười nhạo ai.
Trận quyết đấu kết thúc ngay tức khắc, không có sự nghẹt thở như kỳ vọng của mọi người, cô thua một cách toàn tập.
Cô đã lừa anh, Joker không nằm ở bên trái, và nó đã bị anh nhận ra.
Cô làm vậy chỉ vì muốn đạt được hai mục đích.
Vào thời khắc quan trọng, điều cô nghĩ tới không chỉ là thắng thua mà còn là giá trị đi kèm của việc tạo couple.
Điểm quan trọng nhất của việc tạo couple là gì? Không phải là sự độc nhất vô nhị, khác biệt với mọi người sao? “Tình yêu” mà người hâm mộ nghĩ ở đây là: Em có thể tàn nhẫn với những người khác, em có thể lừa gạt người khác, nhưng em sẽ không làm vậy với anh.
Có lúc cô cảm thấy những người hâm mộ này thật sự rất đáng yêu, lại đi tìm điều có thể nhỏ nhoi trong sự tuyệt vọng.
Giới này là ở đâu chứ? Là nơi chỉ có danh tiếng và lợi ích.
Tình yêu tại nơi này chỉ là thứ vô hình, ảo ảnh.
Họ đã ngâm mình trong thế giới lợi ích và danh tiếng này rồi, người mang linh hồn của mình thả vào cái bể này nào còn có tình cảm chân thành nữa.
Có lẽ một vài khán giả cũng nhìn ra, họ chỉ đang hưởng thụ sự giả dối của sự thật này mà thôi.
Vậy thì cô càng phải ra sức biểu diễn, không phải sao?
Cô nhún vai, tiếc nuối nói: “Tiếc quá, không lừa được anh Văn rồi.”
Văn Tuyết Thời lật quân Q bích ra, cộng thêm lá bài vừa rút được từ tay cô, ghép thành một đôi, ném lên bàn.
Anh lặng lẽ tắt mic đi, dùng âm lượng chỉ có mình cô nghe thấy được, đáp: “Sao cô biết cô không lừa được tôi?”
Lâu Ngữ sững sờ.
Giọng điệu Văn Tuyết Thời nhẹ như bông: “Nếu tôi nói tôi tin lời cô nói nên mới rút lá bài đó, cô có tin hay không?”
Lâu Ngữ còn chưa phản ứng lại, Văn Tuyết Thời đã mở mic lại, ga lăng nói: “Xin lỗi nhé. Nếu cô Lâu không quen ở gầm tàu, chúng ta có thể đổi cho nhau.”
“Không sao, có chơi có chịu chứ.”
Cô đi về phía cất vali, cầm một chùm chìa khóa trong hai chùm, là chùm thuộc về gầm tàu tăm tối.
Vòng móc chìa khóa lồng vào ngón tay gầy guộc của cô, Lâu Ngữ cúi xuống nhìn, cười tự giễu.
Cô có tin không?
Đương nhiên là không.
Có lẽ khi cô còn chưa nói ra, anh đã đoán được cô để Joker ở bên phải rồi.
Nếu anh thật sự nghĩ Joker ở bên trái mà còn rút nó, vậy mục đích của anh là gì? Không thể là vì không muốn cô phải ngủ ở gầm tàu, đây là lý do vô cùng nực cười.
Giữa họ không có sự ràng buộc của việc tạo couple.
Càng không tồn tại sự ấm áp của việc thương hoa tiếc ngọc.