Dưới cái nắng dịu nhẹ của thời tiết Sydney vào đầu tháng Sáu, Kiến Nhất và Vu Yên Nhi tay trong tay tản bộ dọc bãi biển Bondi hít thở không khí trong lành. Kể từ khi sang Úc, trừ khi đến trường và đi dã ngoại cùng bạn bè thì hầu như thời gian của Vu Yên Nhi đều chỉ giam mình trong nhà, cô là một cô gái thích đến những nơi đẹp, ăn những món ăn ngon nhưng không có Kiến Nhất bên cạnh thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Đến một quán cafe ngoài trời, trong lúc Kiến Nhất vào trong quán mua nước, hai thanh niên người Tây đến bắt chuyện với Vu Yên Nhi khi thấy cô ngồi một mình ở bàn bên ngoài quán.
“Hi, Im Chris, I think I loved you the first moment”
(Chào, anh là Chris, anh nghĩ anh đã yêu em từ giây phút đầu tiên)
Vu Yên Nhi có chút bất ngờ, rất nhanh tươi cười đáp lại: “Hi, Im Oralie, my fiancé is a black belt Judo fighter. What do you need?”
(Chào, em tên Oralie, vị hôn phu của em là võ sĩ Judo đai đen, anh cần gì sao?)
“Sorry” Hai chàng thanh niên nghe đến vội nói lời xin rồi nhanh chóng bỏ đi, người ngoài nhìn vào thái độ nhiệt tình của Vu Yên Nhi ngàn lần không nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của cô.
Kiến Nhất từ trong quán đi ra đến vô tình nghe được cuộc đối thoại của Vu Yên Nhi và hai người kia, anh mỉm cười bất đắc dĩ, trước nay anh chưa từng lo lắng sẽ có một người Tây cao to sáu múi cướp cô đi, vì anh biết tình cảm của cô còn chắc hơn cả bề dày trái đất.
“Chúng ta đi thôi” Kiến Nhất đến chổ Vu Yên Nhi đưa cô ly sữa trái cây, tiếp tục buổi dạo phố.
Ngang qua cửa hàng pizza, tâm trí của Vu Yên Nhi bị mê hoặc khiến bước chân chậm lại kéo theo Kiến Nhất cũng phải dừng bước đột ngột. Vu Yên Nhi chỉ tay vào cửa hàng, bày ra biểu cảm đáng thương mong Kiến Nhất động lòng, đổi lại sự mong chờ của cô là một cái lắc đầu chắc chắn của anh.
Ngay trước mắt lại không ăn được, Vu Yên Nhi không cam lòng mè nheo nài nỉ Kiến Nhất: “Một miếng nhỏ thôi mà ông xã”
“Không được” Kiến Nhất dứt khoát lôi Vu Yên Nhi lướt qua khỏi cửa hàng, lúc không có anh bên cạnh anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua việc cô ăn uống không tốt cho sức khỏe, nhưng có anh thì tuyệt đối không để cô tiếp tục tự phá hủy tế bào tốt của bản thân.
Buổi tối cùng nhau đến nhà hát Opera tham gia lễ hội ánh sáng VIVID Sydney, màu sắc rực rỡ bao trùm cả không gian, khắp nơi đều đông đúc vào những ngày cuối của lễ hội, mọi người đều hào hứng hòa mình trong không khí náo nhiệt. Trước sự phấn khích của Vu Yên Nhi, từ một Kiến Nhất thích yên tĩnh cũng đã phải chen mình giữa dòng người tấp nập.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Buổi trình diễn nghệ thuật đếm ngược bắt đầu, mọi người yên lặng chờ đợi, Vu Yên Nhi nhanh chóng lấy điện thoại chụp hình cùng Kiến Nhất dưới ánh đèn xanh đỏ. Không còn là nụ cười mỉm gượng gạo khi chụp cùng bạn bè, nụ cười của Vu Yên Nhi bên Kiến Nhất vô cùng tự nhiên rạng rỡ, đây đã là lần thứ sáu cô cùng anh tham gia lễ hội này, cũng là dấu mốc hơn sáu năm hẹn hò.
Con số sáu năm không nhỏ, đối với mối tình trẻ con ngày đó càng khó bền vững, cùng nhau đi qua đoạn đường dài đều nhờ một Kiến Nhất một lòng Vu Yên Nhi một dạ, thời gian và khoảng cách địa lý không còn là chướng ngại khi cả hai luôn hướng về nhau.
Trở về nhà trời đã tối muộn, ngôi nhà bình thường luôn tối nay vẫn sáng đèn, bố mẹ Vu cùng nhau ngồi ở phòng khách xem tivi chờ Kiến Nhất và Vu Yên Nhi về. Thấy anh và cô về nhà an toàn, mẹ Vu nhanh chóng lên tiếng: “Hai đứa đói không, mẹ có nấu chè trôi nước”
Vu Yên Nhi vừa vào nhà đã đi thẳng lên lầu không nói lời nào, Kiến Nhất nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cô liền cảm thấy không yên, anh quay sang trả lời với mẹ Vu trước: “Bọn con vừa mới ăn bên ngoài, bố mẹ đi ngủ sớm đi ạ”
Nhận được cái gật đầu của bố mẹ Vu, Kiến Nhất cũng lên lầu tìm Vu Yên Nhi nói chuyện. Cô ở trong phòng cởi áo khoác vứt bừa trên ghế, nằm nghiêng ngã trên giường, anh đi đến gần mở lời dò hỏi: “Nhi Nhi, người lớn họ có những lý do riêng, thay vì trách em hãy học cách thông cảm để họ có thời gian thay đổi. Bố mẹ cũng biết lỗi rồi, có phải em cũng nên đừng giận họ nữa?”
Phản ứng của Vu Yên Nhi không hề khó chịu, cô nằm cong người để nhìn rõ được anh, chậm rãi giải thích hành động của mình: “Họ là bố mẹ em, đương nhiên em thương họ rồi, nhưng nếu em không đóng vai phản diện thì làm sao họ có thể cùng về một phe, đúng không?”
Kiến Nhất cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ thật tâm của Vu Yên Nhi, lo lắng trong lòng anh dường như lập tức tan biến khi nghe được những lời hiểu chuyện này của cô, chỉ tiếc là Vu Yên Nhi đã không còn là một cô bé vô tư vô nghĩ, anh vẫn mãi luôn nghĩ đến làm sao có thể bảo vệ và chở che cô hoàn toàn để cô không phải va chạm với sóng gió của đời người.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Kiến Nhất, Vu Yên Nhi phần nào đoán được tâm tư của anh, cô biết anh luôn lo cho cô từng việc nhỏ nhặt nhất, nhưng càng lớn lên cô càng sợ cho anh biết những khó khăn cô phải đối mặt, sợ không còn thấy một Kiến Nhất điềm tĩnh dịu dàng chỉ dành cho riêng cô, sợ mình không còn là người mang đến nguồn năng lượng tích cực cho anh, điều cô muốn là nhìn thấy anh luôn vui vẻ mà không phải là bận lòng vì cô.