Buổi tối nằm trên giường trong màn đêm tĩnh mịch, Du Uyên Nhi ôm chăn mãi không ngủ được, cứ mãi nhớ về việc Khang Bất Dịch đã chủ động muốn tham gia hoạt động cùng cô, cô đã sớm biết tuy anh hay tỏ ra phũ phàng nhưng vẫn rất để ý đến cô, điều đó có nghĩa… anh thích cô? Nhưng tại sao anh không tự miệng thừa nhận?
Đêm ngủ muộn sáng lại phải dậy sớm, Du Uyên Nhi ngáp ngắn ngáp dài vẫn chưa tỉnh ngủ. Ái Ái nhìn thấy động tác chậm chạp của Du Uyên Nhi liền đoán được nguyên nhân hôm qua được nghe kể, cô lắc đầu ngán ngẩm không hiểu vì sao cô bạn này của cô lại càng ngày càng si mê Khang Bất Dịch.
Dưới sân huấn luyện, chạy bền xong Lý Vũ Hàn thở dốc đến chổ Khang Bất Dịch đã chạy xong từ sớm, anh ngồi xuống hít thở, đợi hô hấp bình thường trở lại mới lên tiếng phàn nàn: “Bất Dịch, mày có biết khi nãy Ái Ái nói gì về Uyên Nhi không?”
Nhắc đến Du Uyên Nhi đôi mày Khang Bất Dịch tự động nhướng nhẹ chờ đợi: “Nói gì?”
Lý Vũ Hàn thẳng lưng hắng giọng, dùng giọng điệu của Ái Ái thuật lại: “Vũ Hàn, Khang Bất Dịch trước đây có kinh nghiệm lừa gạt con gái nhà lành lắm à? Bây giờ mỗi khi cậu ta thở thôi thì Uyên Nhi nhà tôi đã thấy cậu ta ngầu rồi, trông cậu phong lưu như vậy mà chưa lừa được cô gái nào giống như Khang Bất Dịch nhỉ?”
Nghe đến Du Uyên Nhi thấy Khang Bất Dịch thở thôi đã thấy ngầu thì vế sau không còn lọt vào lỗ tai anh chữ nào, đầu anh hơi cúi, khóe môi cũng nhếch lên, cô bạn gái này của anh quả có mắt nhìn người.
Lúc Du Uyên Nhi chạy bền xong trở về hàng ngũ, lúc vô tình chạm mắt Khang Bất Dịch cô lãng đi rất nhanh, anh cũng nhận ra điều kỳ lạ đó, đổi lại là bình thường cô đã len lén tủm tỉm mỉm cười ngại ngùng. Đối diện với sự bất thường của Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch không vội hành động chỉ âm thầm quan sát thêm.
Ngồi xuống đất nghỉ mệt, Du Uyên Nhi thở dài một hơi ão não, trong lòng qua nay vẫn cảm thấy có chút mất mát, kể từ lúc cô nói anh cũng thích cô đến tận sáng nay cô cũng không nhận được hồi âm nào của anh, cho dù một hành động thể hiện tình cảm rất nhỏ cũng không có, điều đó khiến cô cảm thấy mình của chiều qua đang ảo tưởng sức mạnh, nghĩ đến cô càng thêm mất mặt.
“Uyên Nhi” Điền Văn từ chổ Hà Quân đi đến ngồi bệt xuống, mong đợi hỏi: “Mình nghe nói cậu cũng được tham gia hoạt động rồi à?”
Du Uyên Nhi ừm một tiếng, gật đầu.
“Từ ngày mai chúng ta sẽ được huấn luyện bài tập riêng để chuẩn bị, từ lúc thi đấu tới giờ lúc nào mình cũng áy náy” Biểu cảm của Điền Văn chuyển từ vui sang ũ rũ.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, ai có khả năng thì người đó thắng là lẽ đương nhiên, vả lại mình cũng tự lượng được sức, giành được hạng hai chắc chắn do mọi người nhường rồi” Du Uyên Nhi thật lòng chia sẻ.
Điền Văn tươi cười gật gù.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trư Mỹ Nhân cùng Ái Ái ngồi bên còn lại của Du Uyên Nhi, cả hai chụm đầu vào nhau thì thầm, Trư Mỹ Nhân đưa mắt về phía Điền Văn nói nhỏ: “Rốt cuộc đây là nữ phụ đáng thương hay nữ phụ đáng ghét thế? Nhìn Điền Văn cũng không giống người xấu, hay tại cậu ta diễn giỏi?”
Ái Ái lắc đầu miễn bình luận, chốt hạ một câu: “Muốn biết tốt xấu cứ đợi kết quả từ Khang Bất Dịch thì biết”
Ý Ái Ái chỉ đặt lòng tin vào Khang Bất Dịch, nếu tình cảm anh vững vàng thì cho dù Điền Văn muốn làm người xấu chia rẽ cũng chẳng vấn đề gì ghê gớm, nhưng nếu anh bị cô gái khác làm cho lung lay ý chí thì không cần bàn tới nữa, tra nam tiện nữ cứ cùng nhau dắt tay cút đi càng xa càng tốt, khi đó Du Uyên Nhi sẽ được một bài học nhớ đời không bao giờ dám tái phạm – thích người ta quá cuồng nhiệt.
Buổi trưa cùng nhau trên bàn ăn, Du Uyên Nhi chống má bên phía Khang Bất Dịch, không chú tâm ăn uống như mọi khi mà thẫn thờ chọc đũa vào cơm.
Không khí trên bàn ăn có chút ngượng ngùng, không ai nói lời nào lặng lẽ hướng mắt về phía Du Uyên Nhi, Khang Bất Dịch cũng không ngoại lệ. Cô bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, Lý Vũ Hàn cùng Ái Ái và Trư Mỹ Nhân cũng bị liệu vội thẳng người dậy theo.
Du Uyên Nhi nghiêm mặt nhìn Khang Bất Dịch chằm chằm bằng vẻ mặt bất mãn, cô thật sự đã không chịu nổi nữa mới tức nước vỡ bờ, dùng giọng điệu có chút giận dỗi truy xét anh: “Cậu không có gì để nói với mình sao?”
Mắt trái Khang Bất Dịch giật giật, chợt có cảm giác không lành, biết cả buổi sáng tâm trạng của Du Uyên Nhi không tốt nên vẫn nhường một bước, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nói cái gì?”
“Bỏ đi” Du Uyên Nhi thở dài quay đi, lầm lầm nhỏ trong miệng: “Đều do mình ảo tưởng”
Khang Bất Dịch khó hiểu nhìn sang Lý Vũ Hàn, kết quả chỉ nhận được cái nhún vai bất lực.
Ngay buổi tối, Du Uyên Nhi chán nản nằm trên giường lướt mạng xã hội, vô tình đọc được một bài viết của một cô gái bàn về tình yêu, cô ấy viết…
*“Hẹn hò với một người vô tâm là như thế nào? Chính là trong một cuộc tình hai người chỉ có mỗi bạn yêu anh ấy, mỗi một cử chỉ nhỏ không có ý nghĩa của anh ấy dành cho bạn, bạn liền tưởng tượng nên một chuyện tình đẹp đẽ vô thực. Con gái, nhất định phải chọn một người dịu dàng ấm áp biết suy nghĩ cho bạn, đừng mãi lún sâu vào cuộc tình đơn phương chỉ được mỗi cái danh hẹn hò. Cứ mạnh dạn buông tay người con trai vô tâm, tìm cho mình một người xứng đáng hơn”*
Đọc xong bài viết, trong lòng Du Uyên Nhi biết rõ Khang Bất Dịch không vô tâm đến mức không nghĩ đến cảm xúc của cô, chỉ là anh không thể hiện ra ngoài, nhưng cảm xúc cô đang không ổn mà vô thức bấm chia sẻ bài viết, tuy mơ màng vẫn nhớ mà chặn tài khoản của anh trai không cho anh ấy thấy.
Ái Ái ở giường trên thấy bài chia sẻ của Du Uyên Nhi liền lén đưa đầu xuống nhìn, sau đó dùng nick ảo nên chẳng sợ Khang Bất Dịch mà hào hứng viết bình luận: *5/5.*
Nửa hòa bình, nửa chiến tranh, Ái Ái dám cá Du Uyên Nhi sẽ chẳng nỡ chia tay, trừ phi Khang Bất Dịch thấy bài viết này mà đá Du Uyên Nhi trước.