Cảnh tượng xấu hổ chật vật này của Hàn Khả Tâm bị Tần Nguyễn nhìn thấy hết.
Cô không thể nhịn được mà bật cười thàn1h tiếng. “Không sấy khô tóc dễ sinh bệnh lắm, đặc biệt là trước khi đi ngủ rất dễ gây nhức đầu.”
Tần Nguyễn trêu ghẹo: “Anh hai hiểu rõ như vậy, tâm tư lại cẩn thận, không phải là do có kinh nghiệm chăm sóc bạn gái rồi đấy chứ?” “Nói nhảm gì đấy, anh đây luôn giữ mình trong sạch, cũng không thích bọn con gái hay khóc sướt mướt kia đâu nhé, phiền phức lắm!”
Tần Nguyễn cuốn lấy lọn tóc trước vai, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, xoay tròn. Cô lười biếng, nói: “Lười sấy lắm, em đói rồi.”
Sấy tóc?
Lúc ở khu tây, có rất ít khi sấy tóc, hầu hết đều để tóc khô tự nhiên, thói quen sinh hoạt cũng rất cẩu thả.
Đến nhà họ Tần rồi, sinh hoạt mới trở nên tinh tế hơn. Tần Nguyễn ở bên ngoài một ngày, trên người ra mồ hôi nên thấy 0hơi khó chịu, cô chỉ muốn nhanh chóng tầm một cái cho thoải mái, cũng lười quan tâm đến hai mẹ con nhà kia.
Người làm ác, tự có trời trị. Khẽ liếc nhìn đôi mắt kinh hãi của Hàn Khả Tâm, Tần Nguyễn bước qua người đối phương, nhấc chân đi vào phòng của m7ình.
Tiếng hét vừa rồi của Hàn Khả Tâm rất lớn, khẳng định những người ở dưới đã nghe thấy được. Nghe tiếng chân v2ội vàng lên lầu thế này, chắc hẳn chỉ có Hàn Nhàn. Mái tóc đã được lau qua nhưng vẫn còn ướt xõa trên bộ quần áo, để lại một vệt nước mờ mờ.
Tần Muội vẫn luôn ngồi trong phòng khách chờ đợi, thấy cô bước xuống với dáng vẻ thế này thì khẽ nhíu mày. Anh ta báo người hầu lấy chiếc khăn lông, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Tần Nguyễn. “Sao chưa sấy khô tóc đã xuống rồi?” Nửa tiếng sau.
Tần Nguyễn thay một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái dễ chịu. Người hầu đi tới, đưa cho anh ta một cái khăn lông.
Tần Muội nhận lấy khăn rồi đi tới sau lưng Tần Nguyễn và dùng khăn nhẹ nhàng bao lấy mái tóc ướt của cô. Tuy ăn uống ngủ nghỉ, quần áo không thể nói là hàng đầu, nhưng cũng là những thứ tốt nhất mà nhà họ Tần có thể cho cô. Như việc sấy tóc này, mỗi khi cha và hai anh nhìn thấy đều sẽ nói cô ngay.
Khi tâm tình vui, cô sẽ sấy tóc theo ý của bọn họ, còn nếu không vui thì chẳng thèm để ý. Tần Muội nghe cô bảo vậy thì từ chối cho ý kiến.
Vẻ mặt anh ta hơi bất đắc dĩ, ánh mắt toát lên sự dung túng. Rồi cảm giác mình hơi mất lịch sự nên Tần Nguyễn thoáng thu lại nụ cười, nhưng độ cong của khỏe mỗi dù có2 làm thế nào cũng không thể ép xuống được.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đi lên tầng, ánh mắt cô hơi tối lại. 7Khi đề cập đến phụ nữ, giọng điệu của anh ta có sự mâu thuẫn rõ ràng. Tần Nguyễn mím môi cười: “Vậy anh hai không cảm thấy rằng em cũng rất phiền phức ư?”