Nhưng chỉ là trong thoáng chốc thôi, anh lại tiếp tục cụp mắt, cầm tăm bông nhúng vào cồn rồi thoa lên lòng bàn tay cô.
Cảm giác nhói nhói xót xót truyền tới, cô kêu lên một tiếng, bàn tay bất giác co lại.
Lục Kiêu cầm lấy tay cô, giọng nói hơi khàn, không nghe ra là cảm xúc gì: “Bạn gái hay không cũng không liên quan gì tới cô. Nếu cô muốn quan tâm gì đó thì hãy đi tìm mấy người đàn ông trong điện thoại của cô đi.”
Từ đầu đến cuối, anh không hề dừng động tác của mình.
Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, nắng như thiêu đốt, trong xe không bật điều hòa, nhiệt độ tăng cao, nhưng Ôn Huyền vẫn cảm thấy làn da cô lạnh ngắt.
Ánh sáng chói mắt chiếu qua kính chắn gió khiến anh hơi nheo mắt lại.
Ôn Huyền giơ tay kéo tấm che nắng xuống cho anh.
Thời khắc đó, chỗ anh ngồi anh tối hẳn đi, khiến vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lùng và nghiêm nghị.
Bầu không khí trong xe rất mập mờ, khó mà diễn tả được bằng lời.
Ôn Huyền cứ thể nhìn anh.
Hàng lông mi của Lục Kiêu rất dài và dày, mí mắt hơi rủ xuống che khuất mọi cảm xúc trong mắt anh, khiến người ta không nhìn ra, cũng không đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nhưng sau khi anh nói xong, trong xe rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có động tác của anh phát ra tiếng động, cùng với tiếng tim đập của hai người.
Cho tới khi bôi thuốc cho cô xong, Lục Kiêu dùng băng gạc băng bó lại cho cô. Cuối cùng Ôn Huyền cũng chậm rãi lên tiếng: “Có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích ai cả.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cô vừa nói xong, cánh tay đang quấn băng gạc cho cô hơi chững lại.
Lục Kiêu chẳng hề ngước mắt, anh hờ hững nói: “Xem ra yêu cầu của cô cao đấy.”
Ôn Huyền nhìn anh, nở nụ cười tự nhiên: “Đúng, những gì anh nói đều đúng. Yêu cầu của tôi rất cao.”
Nếu cả đời này không tìm được người thích hợp thì cô thà độc thân còn hơn.
Lục Kiêu không nói gì thêm, anh vẫn tiếp tục băng bó cho cô.
“Anh không tò mò tôi muốn tìm một người đàn ông thể nào hả?” Cô nửa đùa nửa thật nhìn anh.
Lục Kiêu thắt nút cho cô, rốt cuộc cũng xử lý xong xuôi. Anh ngồi ngay ngắn thẳng tắp, khởi động xe rồi thản nhiên nhìn qua kính chắn gió: “Không có hứng thú.”
Nói xong, ánh mắt anh dần dần lắng xuống, giống như ánh sáng lụi tàn trước khi màn đêm buông xuống.
Đôi tay thon dài và mạnh mẽ siết chặt trên vô lăng.
Ôn Huyền cũng ngồi thẳng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, một tay nhẹ nhàng sờ vào lòng bàn tay vừa được anh bằng bó, đồng thời cô chậm rãi lên tiếng:
“Kiểu người tôi thích, phải là người đàn ông đích thực, phải chính trực, phải công chính nghiêm minh, phải khiến tôi luôn cảm thấy tự ti mặc cảm, còn có tinh thần trách nhiệm, dám gánh vác… có tất cả những phẩm
chất tuyệt vời mà tôi không có.”
Nói tới đây, giọng của cô đột nhiên khựng lại, đôi mắt xinh đẹp và rạng rỡ nhìn anh.
Cô nói ra từng câu từng chữ: “… Còn điều quan trọng nhất… là đêm hôm khuya khoắt có con gái lẳng lơ nhào vào lòng vẫn khống chế được bản thân…”
Người đàn ông như vậy, mới là người mà cô thích. 1
Trước khi gặp được anh, cô chưa bao giờ biết mình thích kiểu đàn ông như thế nào.
Nhưng sau khi gặp anh, cô đã có khái niệm cho mẫu đàn ông lý tưởng của mình.
Lục Kiêu: “…”