“Được rồi, ba, còn tiếp tục như vậy nữa cha sẽ giận”
Cụ vẻ mặt bất đắc dĩ kéo ba đang nhào vào lồng ngực cọ lông hắn xuống, giao một thú nhân cao lớn không biết khi nào đã đứng bên cạnh.
Mà lúc này Tiêu Liêu mới phát hiện ra bên người lại nhiều hơn một người, còn người bổ nhào vào lòng ngực Cụ vậy mà là ba Cụ?! Khuôn mặt người này non nớt như đứa trẻ, trông còn nhỏ hơn cậu, này thật không khoa học.
“Yên tâm đi, cha ngươi rất khoan dung, không có việc gì không có việc gì, này —— Á Chủng này từ đâu tới? Thoạt nhìn có chút…… Thích hợp làm con dâu của ta!” ba Cụ đầu tiên là nhón chân vỗ vỗ bả vai Cụ, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn Tiêu Liêu, ngữ khí không dọa chết người không thôi nói.
“Chú, chào chú, cháu gọi Tiêu Liêu, là…”
“Bằng hữu ta.” Cụ cười tiếp lời Tiêu Liêu.
“Bằng hữu? Không thể nào, vậy mà có người muốn làm bằng hữu của ngươi? Con trai, nói thật cho ba, đây không phải là Á Chủng ngươi cướp được?” Người kia vẻ mặt không thể tin.
Nghe được lời này Cụ khóe miệng có chút run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Ba, có người nói con trai mình như vậy sao? Hơn nữa, ta giống hạng người sẽ làm ra chuyện đó sao?”
“Ai nha, việc này không quan trọng! Quan trọng là ta có con dâu! Nuôi ngươi lớn như vậy, liền một việc này làm ta vừa lòng, đi đi đi, đừng chậm trễ ta cùng con dâu nói chuyện, còn có ngươi, tìm ngươi nhi tử ôn chuyện đi, đừng quấy rầy ta.” Người đàn ông vẻ mặt ghét bỏ vẫy tay với con trai, ngay cả bạn lữ của mình cũng chê.
Hai cái thú nhân bị ghét bỏ ở trước mặt “Dâm uy” của hắn nhiều năm qua không dám phản kháng nên đành cay đắng xích lại gần nhau không dám lên tiếng.
“Con dâu à! Ta là Lan Loan.” Người kia, à không phải, Lan Loan, nắm lấy tay Tiêu Liêu, hai mắt lấp lánh nhìn cậu.
Gì? Con dâu? Này…… Đây là loại phát triển thần kỳ gì vậy? Tiêu Liêu trong nhất thời không biết làm sao tiếp lời, bất quá nên sửa vẫn là cần sửa đúng.
“Ừm, chú hiểu lầm rồi. Cháu và Cụ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng anh ấy đã cứu cháu. Nghiêm túc mà nói, chúng ta nên coi chúng ta là loại quan hệ ân cứu mạng, hơn nữa trước mắt cháu không có nhà để về, Cụ đồng ý cho cháu ở tạm nhà ngài, không biết ngài cùng bạn lữ ngài đồng ý không.” Tiêu Liêu vẻ mặt chân thành, “à, đương nhiên cháu sẽ làm việc, sẽ không ở nhà ngài ăn không uống không, ngài yên tâm.”
“A?” Lan Loan khuôn mặt con nít đáng yêu tràn đầy mê mang, “Bằng hữu? Không phải nên là con dâu sao?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“A! Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ Cụ là thú nhân loại thoái hóa sao? Ai nha đừng mà, đừng thấy Cụ là một con thú nhân thoái hóa, hắn phương diện nào cũng ưu tú.” Lan Loan kéo con trai đến trước mặt Tiêu Liêu, “Nhìn xem, nhìn xem ta nhón chân cũng không thể chạm vào đỉnh đầu hắn.”
Lan Loan nói còn biểu hiện cho Tiêu Liêu xem một chút, đúng là với không tới.
Bất quá ngài có chắc đó không phải là do nguyên nhân của chính ngài không? Tiêu Liêu yên lặng ở trong lòng phun tào.
“Ngươi xem dáng người này, mạnh mẽ và an toàn làm sao! Cụ nhà chúng ta chính là cường giả số một số hai trong bộ lạc, bao nhiêu người đều không phải đối thủ của hắn, còn có còn có, Cụ nhà chúng ta tính cách hiền lành còn biết chăm sóc người khác, là một ứng cử viên tốt, hơn nữa…… Này này này, ngươi kéo ta làm gì, buông ra buông ra! Ta đang tìm tức phụ nhi cho Cụ đây.” Lan Loan đang thao thao bất tuyệt bị lão công hắn kéo sang một bên, bất mãn dùng sức dẫm chân lão công, ánh mắt lộ ra sát khí ——ngươi tìm cái chết sao, ngăn cản ta tìm con dâu!
Nhưng mà, Lão Công hắn không thèm để ý, hắn cảm thấy dùng chút sức lực ít ỏi đó mà cù lét hắn còn ngại quá nhẹ, liền ôm chặt lấy tiểu ngốc tử nhà mình, ghé vào tai thì thầm: “Đừng làm loạn, ngươi không thấy tình huống có chút không đúng sao?”
“Quan tâm cái gì mà đúng hay không! Nhi tử thích, ta giúp hắn tìm con dâu thì làm sao, làm sao có thể kêu là quấy rối, ngươi không hỗ trợ thì thôi đi, còn nói ta quấy rối, cút cút cút, còn dám nói thêm một câu, buổi tối ngươi ngủ một mình đi, đừng tới tìm ta!” Mắt hạnh trừng lên, lời nói chứa lực sát thương vừa ra, lão Công hắn đang định nói liền nghẹn, oán thầm nói: Sao lại dính vào chuyện này, quên đi, quên đi, chuyện này tôi không thể kiểm soát được nữa, chỉ cần đừng làm ầm ĩ lên là được.
Bên này Tiêu Liêu nhìn cặp đôi đang thì thầm với nhau, nghĩ lại khuôn mặt trẻ con của ba Cụ, Lan Loan, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ta lại có biểu cảm khó tả đó khi cậu nói ba mình thông thái, thật sự một lời khó nói hết! Tiêu Liêu nội tâm đỡ trán.
“Thì ra ba anh đối với anh ‘hận không thể gả đi’ đến vậy sao?” Tiêu Liêu nhìn mặt báo không biểu tình của Cụ, cảm thấy khó tả.
“Đúng vậy.”
“A?” Câu trả lời của Cụ làm Tiêu Liêu sửng sốt.
“Không có gì ngạc nhiên. Tôi là một con thú nhân thoái hóa, hành vi của ba thực ra cũng rất bình thường.” Tiêu Liêu nhìn ra tự giễu cùng mất mát trên mặt báo, đau lòng đến hô hấp cứng lại.
Cậu nhón chân sờ sờ đầu đại miêu đang mất mác, “Đừng như vậy, anh tốt như vậy, nhất định sẽ có người thích anh.”
Vậy cậu sẽ thích tôi sao? Cụ không nói ra, thầm nghĩ trong lòng.
Bên kia tựa hồ không có động tĩnh, Tiêu Liêu chủ động đi qua đi gọi người, “Chú Lan, ta gọi chú như vậy được không?”
“A? Đương nhiên có thể, kỳ thật ta càng muốn nghe ngươi kêu kiểu khác?” Lan Loan nhỏ giọng lẩm bẩm câu cuối cùng, trong mắt tựa hồ ý tứ vi diệu, Tiêu Liêu lựa chọn bỏ qua.
“À ha ha, ta cùng Cụ chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, hy vọng ngài không hiểu lầm, Cụ nhất định sẽ tìm được nửa kia hắn thích.”
Hiểu lầm gì, Đại Phong tên kia mới không muốn cùng ngươi làm bạn đây, Lan Loan chép miệng thầm nghĩ.
“À việc kia, việc ta muốn ở tạm nhà ngài, ngài xem……” Tiêu Liêu thử thăm dò hỏi, ánh mắt còn thấp thỏm nhìn nhìn thú nhân vẫn luôn ít nói kia.
“Cái này không thành vấn đề, có thể,muốn sống bao lâu cũng được, không muốn rời đi thì càng tốt.” Ở trong nhà của ta, ngươi còn có thể chạy trốn sao? Hê hê. Lan Loan đắc ý nhe răng, trong lòng suy nghĩ cái gì đều viết rõ ràng trên mặt, lão công hắn còn có chút không nỡ nhìn thẳng.
Xem ra, tình hình trong tương lai có vẻ không tốt, chờ sắp xếp ổn vẫn là nhanh chóng thoát thân đi, ha ha. Biểu cảm Tiêu Liêu có chút cứng đờ.
“À, đúng rồi, đây là Đệ, cha của Cụ, cũng là bạn lữ của ta. Ta thường gọi ông ấy là Đại Thạch, gọi ông ấy chú Địch là được.”
Thú nhân lúc này mới được bạn lữ nhớ tới, tựa hồ đã quen từ lâu, ông chú tuấn tú trên mặt không biểu cảm gì, chỉ gật đầu với Tiêu Liêu: “Cậu là bạn của Cụ, liền giống như lời A Lan nói, cứ gọi tôi là chú Để là được rồi.”
“Chú Để, xin chào, ta kêu Tiêu Liêu.”
“Ừ, chào cháu.”
Lúc này Lan Loan tựa vào trong ngực Để, tùy ý Để ôm mình, hứng thú bừng bừng hướng về phía Tiêu Liêu cùng Cụ nói: “Được rồi, được rồi, không chào hỏi nữa, đi một quãng đường dài như vậy chắc đói bụng rồi đúng không, đi thôi, về ba ba nấu món gì ngon cho ngươi!”
Nhưng mà khác với tinh thần phấn chấn Lan Loan, Tiêu Liêu nhận thấy khuôn mặt trong nháy mắt méo mó của hai cha con Cụ cùng Để khi nghe được lời này, không khỏi làm Tiêu Liêu có chút suy đoán, chẳng lẽ là……
Tiêu Liêu đang tự hỏi đột nhiên bị chọc một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cụ, mới phát hiện Lan Loan đã cao hứng thúc giục chú Để đi ở phía trước: “Còn một đoạn đường xa, có muốn tôi chở cậu đi không?”
Nói xong liền định cúi xuống biến thành hình thú, Tiêu Liêu vội vàng ngăn cản hắn, đùa sao, ở trước mặt những người cha, cậu làm sao dám để con người ta chở đi, còn nghĩ ở ké được sao.
“Không, không, không, tôi tự đi được, tôi tự đi, tôi tự đi.”
Cụ cũng không kiên trì, chỉ là điều khiển tốc độ của mình cùng Tiêu Liêu song song đi.
Vừa đi, Tiêu Liêu đầu tiên là cẩn thận nhìn hai người đi phía trước, sau đó lặng lẽ ghé vào tai Cụ —— sau khi đột nhiên phát hiện đối phương lỗ tai ở trên đỉnh đầu, liền áp đầu hắn vào miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi phát hiện anh cùng cha tựa hồ để ba nấu cơm đều không vui vẻ lắm.”
Cụ nghe Tiêu Liêu nói xong, sau đó trên khuôn mặt báo nghiêm túc dần lộ ra vẻ khó tả: “Cha con tôi không muốn để ba nấu ăn, bởi vì trong tay ba, ngay cả đồ ngon nhất cũng chỉ có thể nấu tạm được. Hương vị còn…rất độc đáo, vì vậy ở nhà tôi với cha thường hay nấu ăn.”
“Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên là như thế này, yên tâm đi Cụ, mặc dù tôi không thể khiến một người đã dấn thân vào hắc ám ẩm thực cải tà quy chính, nhưng ở cùng với tôi, tôi sẽ an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của các ngươi bằng mỹ thực, cố gắng ngăn cản thần nấu ăn bóng tối đầu độc.” Tiêu Liêu mặt đạo đức giả nâng khuôn mặt đầy lông của Cụ, quá đáng thương, trong nhà có một người nấu ăn đen tối khủng khiếp, hắn chắc chắn đã chịu không ít khổ khi còn nhỏ.
“Được, A Kiều, tôi không muốn ăn những món ăn kỳ quái bố làm nữa.” Thấy được Tiêu Liêu đối với chính mình “Thương tiếc”? Cụ nhân cơ hội bày ra vẻ mặt đáng thương, lỗ tai cụp xuống, thuận thế vùi mặt vào vai Tiêu Liêu.
“Được, được, có tôi ở đây, anh sẽ không thể ăn những món đó nữa, Cụ ngoan, A Kiều thương anh—“
Tiêu Liêu nổi lên tâm tư đùa giỡn, ôm đầu lông xù xù của Cụ giả mù sa mưa an ủi không ngừng, Cụ lại là ôm tâm tư khác phối hợp với Tiêu Liêu.
Một màn này, hai vị “Tiểu tình lữ” nhìn như tiêu sái đi ở phía trước kỳ thật là đang ở trong tối nhìn lén người ta bắt quả tang.
Lan Loan dùng khuỷu tay quải chỉ một chút, nhỏ giọng nói: “Ngươi xem ngươi xem, đều này —— dạng.”
Lan Loan ôm lấy đầu Để hung hăng cọ một phen, “Này còn cách con dâu xa sao?”
“Ngươi có chắc là hắn thích hợp?” Để một bên phối hợp với trò chơi “Cọ cọ yêu thương” của bạn lữ vừa hỏi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã nghĩ đứa trẻ đó rất thích hợp, hơn nữa Đại Phong con chúng ta cũng thích, Á chủng này cũng không tệ.” Lan Loan ngăn lại đôi tay chỉ vì “Cọ yêu thương” mà trở nên không thành thật, ấn chóp mũi lên mũi Để ngạo kiều nói: “Hừ, ta cảm giác chưa từng có bỏ lỡ,hơn nữa, ngươi phải tin tưởng mắt nhìn của Cụ, hắn là một thợ săn giỏi, hơn nữa hắn là con trai của chúng ta.”
Tới nhà Cụ, Tiêu Liêu phát hiện nhà bọn họ trừ bỏ cửa sổ nóc nhà, toàn bộ phòng ở đều là xây từ đá lớn, bao gồm giường cùng bàn, màu sắc của đá giống như xanh đen, ngôi nhà nhìn mộc mạc lại rộng rãi, không giống phong cách của Cụ.
Sân rất rộng, ngoại trừ con đường rải sỏi nhẵn nhụi cho người đi lại, toàn bộ sân trồng đầy đủ các loại thực vật, có cây ăn quả đã trĩu rất nhiều quả xanh, có những bông hoa xinh đẹp vừa mới nở rộ, còn lại đó là một ít cây xanh tươi ướt át, có thể mọc thành rau dưa, bất quá làm Tiêu Liêu khiếp sợ chính là, hắn nhìn thấy gì?Một quả cà chua đã đỏ hơn nửa? ! Kích thước mặc dù không lớn, nhưng đây là tình huống gì!
Tiêu Liêu có chút không tin hai mắt của mình, vội vàng đi đến trước hàng rào Lan Loan làm, ngồi xổm cẩn thận đánh giá quả cà chua kia. Duỗi tay sờ sờ, rốt cuộc xác định, đây là cà chua!
“A Kiều, cậu làm sao vậy?” Cụ nhìn Tiêu Liêu ngồi xổm nơi đó dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc nhìn một trái cây màu đỏ, còn cẩn thận lấy tay sờ một cái, rốt cuộc nhịn không được đi đến bên cạnh Tiêu Liêu, đặt tay lên vai cậu, dịu dàng hỏi.
“Quả phiên thị này đã chín, có thể ăn được, A Kiều muốn ăn sao?”