Tiêu Liêu cúi đầu dùng muỗng gỗ múc thứ gì đó màu xanh lục trong chén đá, không ngờ hương vị cũng không tệ, ăn có vẻ giống cháo, bên trong còn có chút thịt nhỏ, vừa thơm vừa mềm rất hợp khẩu vị.
Hắn ngẩng đầu trộm liếc nhìn thú nhân một cái, phát hiện hắn đang miệng lớn ăn thịt, răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào thịt, chỗ có râu hơi nhô lên —— thật đáng yêu!
Tiêu Liêu dừng ăn cơm, mắt đỏ rực nhìn thú nhân, này làm cho Cụ đang chú ý tới cậu có chút bối rối, thịt còn chưa kịp cắn xuống, ngốc lăng nhìn Tiêu Liêu, hai lỗ tai tròn tròn trên đầu còn giật giật.
A a a a a a! Không được! Không nhịn được!
Tiêu Liêu cầm chén đặt xuống tảng đá lớn làm mặt bàn, từ từ đứng dậy, giơ tay sờ sờ lên mặt Cụ, nâng cằm hắn, như biến thái xoa xoa mặt hắn, sau đó không chút do dự duỗi tay hướng về phía hai cái tai trên đỉnh đầu, hạnh phúc thỏa mãn nhào nặn.
“Quả nhiên rất thoải mái, cảm giác thật tốt, thật là quá đáng yêu, dễ thương đến phạm quy!”
Cụ hoàn toàn cứng đờ, miệng đang cắn khối thịt không nhúc nhích, như một cái tượng điêu khắc, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng ngơ ngác.
Tiêu Liêu hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng nhiệt đối với lông mao, động thủ còn không tính, hắn còn muốn đem mặt thò lại gần cọ cọ!!!
Việc này nhưng làm Cụ sợ hãi, lập tức nhảy qua một bên, chén đều rớt, thịt còn ngậm trong miệng, mặt đầy khiếp sợ không tưởng nổi nhìn Tiêu Liêu, trừ bỏ baba, từ nhỏ đến lớn hắn còn không có cùng Á Chủng nào thân mật như vậy, cũng chưa có Á Chủng nào lớn gan dám xoa xoa mặt một thú nhân thoái hóa, còn miết lỗ tai!!!
Tiêu Liêu thấy thú nhân trốn đến một bên bụm lỗ tai, trong miệng còn cắn miếng thịt, cảm thấy tâm đều mềm, lớn như vậy vừa độc lập vừa có năng lực động vật lông mịn, thật muốn nuôi thật muốn nuôi! Làm sao có thể đáng yêu như vậy, thật dễ thương! Còn là một mãnh thú, con báo! Thật muốn sờ!
Bất quá tuy rằng tâm lí mao nhung khống của Tiêu Liêu lâu rồi không dễ gì mới thả ra cũng thật khó để áp xuống lại, nhưng vẫn phải có chút lý trí, hơn nữa đều đã lớn như vậy mà còn rất dễ thương, có phải nghĩa là sẽ có một đám lông xù xù đáng yêu bé con?! Nghĩ đến đây, vì có thể thuận lợi sờ đến càng đáng yêu nhãi con, Tiêu Liêu rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng mà thú nhân trước mắt tựa hồ đã bị cậu dọa rồi, Tiêu Liêu nghĩ lại một chút liền ra chủ ý.
Vì thế ——
“Việc này, thực xin lỗi, làm anh sợ rồi, tôi chỉ là cảm thấy anh quá đáng yêu, trong lúc nhất thời không nhịn được mới mạo phạm anh như vậy, có phải anh thấy tôi thật đáng ghét không, anh sẽ chán ghét tôi sao?” Ngũ quan Tiêu Liêu đoan chính thanh tú cũng không có gì xuất sắc, chỗ nổi bật duy nhất chính là cặp mắt đào hoa kia, có thể khẳng định chính là, thời điểm hai mắt đào hoa ngập nước, đáng thương nhìn bạn, lực sát thương kia tuyệt đối là rất lớn! Chiêu này cậu lúc phát sóng trực tiếp với fans lần nào dùng cũng đạt! Tuy rằng như vậy có chút giống trà xanh, nhưng Tiêu Liêu tỏ vẻ, sử dụng loại chiêu thức này hiệu quả chuẩn cmnr!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“A.” Cụ bị Tiêu Liêu làm cho mơ màng, lúc mở miệng nói chuyện mới phát hiện chính mình còn đang ngậm đồ ăn trong miệng, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng lấy thịt ra, trấn định một lúc mới nói: “Không, không có chán ghét cậu, tôi chỉ là, chỉ là không quen mà thôi, trừ bỏ ba tôi, chưa từng có Á Chủng nào làm vậy với tôi, cậu, cậu thật tốt bụng, không chán ghét cái dạng như tôi.”
Bất quá lúc này hắn cuối cùng cũng nhớ mình là thú nhân thoái hóa, mặc dù giờ phút này đã là hình người, nhưng trên thực tế ngoại hình cùng hình thú không khác bao nhiêu. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ vì cái gì Á Chủng này sau khi nhìn thấy mình lại sợ hãi như vậy, một thú nhân xa lạ đem hình thú trực tiếp tiến đến trước mặt người khác, mặc dù là ai cũng đều bị dọa sợ. Chẳng lẽ là chính mình quá tùy tiện liền dễ dàng xem nhẹ cảm xúc của người khác? Thật ngu xuẩn! Cụ ảo não.
Nghĩ vậy, Cụ ngượng ngùng sờ sờ đầu, nói: “Thật ngại quá, lúc trước dọa cậu rồi, tôi đã quá quen rồi nên quên mất hình người của mình gần giống với hình thú”
Tiêu Liêu bên này vừa nghe được chút thông tin, đã bị lời xin lỗi đột nhiên làm ngây ngốc, sau lại nghe xong Cụ nói mới sực tỉnh, cậu mơ hồ nhớ tới lúc trước bị ép xem các thú nhân trong tiểu thuyết thú nhân, hình thú chính là loại hoàn toàn hóa thú, hình người giống như nhân loại, còn về khác nhau thì chính là loại hình người thân hình giống như người khổng lồ nhỏ cao lớn cường tráng, mà người trước mắt này cũng không giống hình người, thực tế lại giống một đầu báo có thể thẳng lưng đi đứng, chỉ là hình dáng cùng người rất giống nhau, chẳng lẽ, đây chính là cái mà hắn nói “ Loại thoái hóa”? Có chút thú vị.
“Không có không có, hình người của anh thật ra thoạt nhìn thực làm cho người ta thích, ừm, ít nhất tôi cảm thấy vậy, tôi cảm thấy anh cực kì cực kì đáng yêu, nếu không —— vừa nãy mới nhịn không được sờ soạng mặt và lỗ tai anh.” Tiêu Liêu nhấp miệng có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Nếu như phải xin lỗi thì hẳn là tôi nói mới đúng, rốt cuộc tôi vừa có hành vi như vậy…… Như vậy……”
“Thực xin lỗi, tôi vừa nãy thật sự là không kiềm lòng được, hiện tại anh còn bận lòng về hành vi trước đó sao?” Tiêu Liêu cố ý chớp chới mắt với Cụ —— cả ngày không phải dụ hài tử chính là làm fans vui vẻ, dẫn tới cậu ở thời điểm dụ người đều sẽ theo bản năng làm chút động tác đáng yêu, bất quá hiệu quả vẫn khá tốt.
Nhìn xem! Cụ ngượng ngùng đến mức cúi đầu cào cào ót! Cũng không ghét bỏ việc cậu làm.
“Không, không chán ghét, tôi cũng cảm thấy cậu thực, thực đáng yêu.”
Nếu không phải trên mặt thú nhân này đều là lông mềm đáng yêu, Tiêu Liêu dám khẳng định cậu nhất định sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng, bất quá đại miêu đang ngại ngùng dùng móng vuốt vò vò đầu hiển nhiên càng đáng yêu! Tiêu Liêu bị dễ thương đến tim đập nhanh.
May mắn giờ phút này lý trí của Tiêu Liêu đã trở lại, một thân một mình lẻ loi xuyên đến dị thế, việc cấp bách trước tiên là nhanh chóng ôm đùi người trước mắt, bằng không chỉ một mình cậu ở dị thế sợ là sống không được mấy ngày, đừng nói đến sờ lông xù xù, con mèo lớn trước mắt cũng không sờ được đến!
“Anh có thể nói tôi biết, tên anh là gì sao?” Tiêu Liêu hiện tại bắt đầu nghiêm túc vì tương lai về sau suy nghĩ.
“Tôi tên Cụ.” Cụ báo tên xong, lúc này mới nhớ tới thì ra chính mình còn không biết Á Chủng này gọi là gì, không khỏi có chút hối hận.
Cụ? “Tôi gọi là Tiêu Liêu, chính là Tiêu trong ớt cay, nói chuyện phiếm Liêu.”
Tiêu Liêu thuận tay từ đám củi đã tắt lửa bên cạnh rút ra một cây than củi, viết tên mình lên trên bàn đá, nhưng mà chờ cậu viết xong, chợt nhận ra chính mình từ trước đến nay vậy mà bỏ qua một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó chính là —— thế giới này không phải là thế giới thú nhân sao? Vì sao hai người bọn họ có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhau?
Có thể nghe hiểu thì thôi đi, tại sao chính mình còn chủ động bại lộ thân phận? A a a a a a! Bị mao nhung khống thuộc tính mê hoặc! Mao nhung khống thuộc tính hại người!
Nghĩ đến đây, Tiêu Liêu hóa đá, mặt ảo não, hận không thể xuyên lại một lần.
“Tiêu Liêu? Tuy rằng không biết tên này có nghĩa là gì, nhưng nghe lại rất êm tai, Cụ của tôi, là Cụ trong cơn lốc.”
Cụ không biết từ khi đã bu lại, cầm lấy than củi trong tay Tiêu Liêu, từng nét bút viết xuống một chữ Cụ bằng phồn thể —— Cụ.
Tiêu Liêu lúc này đã chấn kinh rồi, đầu óc cứng ngắc nghĩ, đây là tình huống gì, vì sao thế giới này giống như Trung Quốc đều dùng hệ thống chữ Hán?!
“Tiêu Liêu?”
“Ừ?”
“Kỳ thật tôi rất muốn biết, cậu làm sao lại từ trên trời rơi vào trong sông, là bị chim ưng ngậm lên sao? Nhưng mà trên người cậu cũng không có miệng vết thương nào, tôi cảm thấy có chút kì lạ, hơn nữa tôi phát hiện cậu cũng…… Không giống như nhiều người mà tôi đã gặp trước đây, cho nên, tôi có chút tò mò……”
Nhìn đôi mắt nho nhỏ mong đợi cùng với khuôn mặt báo đáng yêu kia của Cụ, Tiêu Liêu làm ra một quyết định vĩ đại!
“Ừ, tôi không phải bị chim ưng tha đi, tôi là đang đi mua đồ không cẩn thận bị rớt đến nơi này, tôi cũng không biết chính mình đến bằng cách nào, trước khi tôi ngất xỉu đã đến nơi đây, thật ra tôi không phải người nơi này, tôi đến từ một “đại lục” khác.” Trực tiếp nói thẳng ra! Tiêu Liêu mơ hồ cảm thấy thế giới này mang đến cho cậu một loại cảm giác đặc thù, cho nên liền ăn ngay nói thật.
“Một lục địa khác à, lúc còn nhỏ ba tôi kể chuyện xưa trong sách cũng có một vài chuyện liên quan đến đại lục khác, tôi cũng nghe trưởng bối nói qua chuyện này, hèn gì thấy cậu rất đặc thù.” Cụ dùng móng vuốt lông xù xù chống cằm suy nghĩ rồi nói, Tiêu Liêu nhìn lại ngứa ngáy trong lòng.
“Thật vậy sao? Tôi cũng có nghe nói qua một ít chuyện về thế giới khác, không nghĩ tới chính mình không hiểu sao liền tới nơi này rồi, anh có thể kể cho tôi nghe về thế giới này không”
“Vậy cậu cũng kể một ít chuyện về thế giới của cậu cho tôi nhé?”
“Đương nhiên là được.”
Hai người nhìn nhau cười.
Cụ trước tiên mở miệng: “ Nơi này của chúng ta có thú nhân, giống cái cùng Á Chủng ba loại, trong đó thú nhân nhiều nhất, giống cái thứ hai, ít nhất chính là Á Chủng, chính là loại giống cậu, Á Chủng đại khái chỉ chiếm một phần tư trong tổng số giống cái và thú nhân, chỉ có giống cái mới sinh con được, năng lực sinh dục của Á Chủng yếu hơn giống cái, nhưng bởi vì số lượng giống cái ít mà thân thể Á Chủng khỏe mạnh hơn, năng lực chịu đựng lại càng tốt, cho nên tuy rằng số lượng Á Chủng không nhiều lắm, lại rất được thú nhân chào đón, mỗi thú nhân vào lúc có được bạn lữ của mình, đều ở trước khi đính ước, tự làm một cái nhà để sống chung với bạn lữ và những đứa trẻ sau này ……”
Trời ạ! Tuy rằng Tiêu Liêu sớm đã đoán trước, lại vẫn chưa nghe được vị trí trong tương lai của mình từ miệng người bản địa, càng chấn động, tuy rằng cậu bị ép xem mấy quyển tiểu thuyết về phương diện này, cũng không chán ghét mối quan hệ như vậy, nhưng cậu càng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày lâm vào hoàn cảnh tương tự. Tuy rằng trước kia cậu cũng không nghĩ tới sẽ cùng cô gái nào đó ở bên nhau cả đời, nhưng giờ phút này cậu cũng không quá muốn tưởng tượng thử về bạn lữ tương lai của mình có bộ dạng gì, mặc dù nơi này cũng có nữ nhân.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Liêu càng nghe càng kinh ngạc, không ngờ mức sống ở đây khá cao, ăn, mặc, ở, đi lại mọi mặt mơ hồ đã hình thành hệ thống độc lập, hơn nữa bởi vì tính đặc thù của các loại người ở đây, đất đai đối với bọn họ mà nói cũng không phải rất quan trọng, mà công cụ canh tác càng là bởi vì sự tồn tại độc đáo của thú nhân, cũng trở nên không tinh tế, bất quá điểm đáng nghi nhất cũng là chỗ này, vì sao ở đây đất đai lại không quan trọng, bọn họ lại đang ở nền văn minh nông nghiệp? Còn có hệ thống chữ viết?
Nhưng mà không đợi Tiêu Liêu nghĩ ra gì, một đợt âm thanh kỳ diệu vang lên.
“Ùng ục ùng ục ——”
Âm thanh này là từ bụng của cả hai kẻ ngốc này truyền đến, vì thế bọn họ đều ngượng ngùng cúi đầu, thầm mắng chính mình là ngu ngốc.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, chờ khi nào tôi đến bộ lạc mọi người rồi, anh lại từ từ nói cho tôi chuyện khác, hiện tại tôi cũng sẽ kể cho anh một số chuyện về thế giới của chúng tôi.”
Cụ gật gật đầu, không khách khí cầm lấy thịt nướng ăn, vừa ăn vừa nghiêm túc nghe Tiêu Liêu nói.
“Nơi của chúng tôi cũng không có thú nhân, không có Á Chủng, chỉ có nam nhân và nữ nhân, giống tôi như vậy chính là nam nhân, không thể sinh hài tử, mà một loại khác là nữ nhân……” Tiêu Liêu tìm một ít chuyện nói, không miêu tả nền văn minh khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ rất cao ở bên kia, còn nhấn mạnh việc mình là cô nhi.