Lâm Phi Lộc: Quá sơ suất rồi.
Nhưng mà xe này bị lật không quá mạnh, vấn đề không lớn, cô vẫn có thể lật ngược lại.
Vậy là Lâm Cảnh Uyên thấy Tiểu Lộc muội muội quay đầu qua chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn mình, giọng điệu đứng đắn nói: “Thánh nhân trong nho giáo không chỉ có mỗi Khổng Tử mà còn có cả Mạnh Tử, cao tăng Phật gia không chỉ có Huyền Trang mà còn có Tuệ Năng, người tốt nhất trên thế giới đương nhiên không chỉ có một người mà cũng có thể có hai người!”
Lâm Khuynh: “?”
Mặc dù Tứ đệ không quá thông minh, nhưng Tiểu Ngũ à, muội cũng không thể lừa gạt đệ ấy như vậy chứ? Đến cả huynh nghe còn không tin nổi nữa, sao đệ ấy có thể tin muội…
Lâm Cảnh Uyên: “Ừm, đúng ha! Đạo lý Tiểu Lộc nói quá đúng!”
Lâm Khuynh: “???”
Thôi được rồi, cứ như vậy đi, để lão Tứ ôm giấc mộng của đệ ấy vậy.
Lâm Khuynh ném cho Lâm Phi Lộc ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, rồi cậu quay người lên.
Lâm Cảnh Uyên sốt ruột chuyển đồ của mình đến bên cạnh Lâm Phi Lộc, sau khi ngồi xuống cậu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn chỉnh lại sách vở của tiểu muội muội, lại gần nhỏ giọng nói: “Mặc dù huynh và Tam ca đều là người tốt nhất trên đời này, nhưng mọi thứ trên đời này vẫn có thứ tự xếp trước xếp sau, huynh vẫn hy vọng bản thân có thể được xếp vị trí cao hơn huynh ấy một chút!”
Lâm Phi Lộc nghiêng đầu ngọt ngào nhìn cậu: “Thái tử ca ca là người tốt nhất trong mắt của tất cả mọi người, Cảnh Uyên ca ca là người tốt nhất trong lòng của Tiểu Lộc.”
Lâm Cảnh Uyên: Aaaaa muội muội ngoan!!!
Lâm Cảnh Uyên giải quyết xong chuyện tranh thủ tình cảm của hài tử, cuối cùng cô cũng có thể ân tâm ngủ. Từ khi dời giờ học lên sớm hơn đám học sinh cặn bã ngồi hàng dưới khi đi học đã trở nên an tĩnh hơn nhiều, bởi vì ai lên lớp cũng đều ngủ ngon.
Lâm Phi Lộc đang ngủ rất ngon giấc, bỗng nhiên có người kéo búi tóc của cô đánh thức cô dậy từ trong giấc mộng gà rán tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cô tức giận quay đầu nhìn lại, Hề Hành Cương đang ngồi an vị phía sau lưng cô, một tay chống cằm, một tay khác đang kéo dải lụa hồng buộc tóc của cô.
Hề Hành Cương thấy cô thở phì phò quay đầu lại, cậu cà lơ phất phơ buông tay ra, chớp chớp mắt cười với cô: “Tiểu Hồng Đậu, không phải rất hiếu học sao? Sao bây giờ lại ngồi chung với đám học sinh xấu này rồi?”
Lâm Phi Lộc: “Ai cần huynh lo!”
Cô chuyển cái đệm cách xa phía cậu một chút, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Một lúc sau, Hề Hành Cương lại dùng đầu bút lông chọc chọc cô mấy cái.
Lâm Phi Lộc sắp bị tên này làm cho tức chết, nếu không phải thái phó còn đang đứng trên giảng bài, cô thật sự muốn dùng cái nghiên mực trong tay đập chết cậu.
Trong thời kỳ còn đi học, loại nam sinh kéo tóc nữ sinh cùng lớp chính là cái u ác tính của lớp học! U ác tính!
Lâm Phi Lộc ra tuyệt chiêu: “Huynh có tin là muội sẽ nói với Hề quý phi nương nương không!”
Hề Hành Cương: “Ồ, Tiểu Lộc học được chiêu mách lẻo rồi à? Có phải muốn để cô cô đánh huynh một trận không?”
Lâm Phi Lộc: “Muội sẽ nói với nương nương huynh rất thích búi tóc nhỏ của muội, bảo nương nương cũng búi cho huynh hai chỏm tóc giống vậy.”
Hề Hành Cương: “…”
Cậu quả quyết thu tay về, không chớp mắt nhìn thái phó đang giảng bài, ra vẻ giống như đang chuyên tâm nghe giảng.
Không cần phải nói, cô cô của cậu thật sự là người có thể làm ra loại chuyện này, lúc cậu còn bé, khi tiến cung còn đã bị cô cô cho mặc váy.
Có Hề quý phi hộ thân, Lâm Phi Lộc ngủ được một giấc ngon lành cành đào, sau khi tỉnh ngủ cô mới đọc lại trong sách nội dung thái phó giảng bài sáng nay, sau khi học thuộc xong thì cũng đến giờ chuông tan học vang lên.
Cô nhanh như chớp chạy về cung Minh Nguyệt, vừa mới vào cửa đã hô: “Vân Du! Nước buổi sáng ta bảo đã đông thành đá chưa?”
Vân Du được cô phân phó, từ sáng đến trưa đều không làm gì, chỉ trông coi khối băng kia, một khi có dấu hiệu bị tan chảy, liền bảo phủ nội vụ thêm đá vào, duy trì nhiệt độ thấp.
Vân Du xốc chăn bông lên nhìn một chút, nước trong ống tre đã đông lại, đáp: “Công chúa, sắp được rồi.”
Lâm Phi Lộc vô cùng lo lắng chạy vào, cả đường cô chạy nóng đến mồ hôi chảy đầy đầu, cô ngồi xổm xuống cạnh thùng băng mới cảm nhận được chút mát mẻ. Cô cầm lấy que gỗ chọc chọc thử, nước trong ống tre còn hơi mềm, không cứng đến độ như mong muốn của cô, nhiều nhất chỉ đến mức coi như kem tươi thôi.
Cô không tránh khỏi có chút thất vọng.
Vân Du nói: “Công chúa, nếu người muốn nó đông thành băng thì sợ là phải đem đến hầm băng mới được.”
Lâm Phi Lộc cũng nghĩ như vậy, nghỉ ngơi một lúc, cô lấy nước đông được một nửa coi như kem tươi lấy ra ăn.
Cô lấy sữa bò hoa hồng và mật ong làm kem, thành quả ra rất ngon, ở thời đại này có thể ăn được kem tươi, cũng xem như không tệ.
Sau khi ăn xong, cô lại điều phối thêm số lượng sữa bò hoa hồng và mật ong vừa phải, rót vào trong ống tre đã chuẩn bị trước, sau đó để Tùng Vũ là Vân Du ôm ống tre đi cùng cô đến phủ nội vụ.
Mặc dù ở thời đại này không có tủ lạnh, nhưng với độ xa hoa của hoàng cung và một lượng nhân công lớn đã đào được một cái hầm băng ở dưới lòng đất. Dưới hầm băng này bốn mùa đều có có tích trữ khối băng, mùa hè các cung muốn lấy băng để giải nhiệt đều là lấy từ đây ra.
Lâm Phi Lộc nói rõ ý đồ của cô khi đến đây, phủ nội vụ tất nhiên không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này của tiểu công chúa, cất ống tre của cô vào trong hầm băng.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lâm Phi Lộc không về cung Minh Nguyệt mà chạy thẳng đến phủ nội vụ.
Cung nhân dựa theo yêu cầu của cô, lấy nước đã được đông lại trong ống tre ra đặt vào trong hộp. Lâm Phi Lộc để Tùng Vũ ôm cái hộp, còn mình thì lấy một cây ra ăn. Cô cắn một miếng, vị sữa bò hòa tan trong miệng, còn có cả mùi hoa hồng thơm ngát và vị ngọt của mật ong. Dưới thời tiết mùa hè nóng bức như này, vị kem tan chảy đến tận tim của cô.
Cuối cùng Lâm Phi Lộc cũng ăn được món ăn quen thuộc, cô cảm động đến lệ nóng quanh tròng mắt.
Tùng Vũ nhìn vẻ mặt của cô, không khỏi nghi hoặc, thực sự ngon đến vậy sao?
Hộp băng có thể bảo quản băng trong vòng một canh giờ, lúc trở lại cung Minh Nguyệt thì đã qua giờ ăn trưa, Lâm Phi Lộc phát cho cung nhân mỗi người môt cây. Trong chốc lát khắp cung Minh Nguyệt đều vang lên tiếng cắn băng kêu răng rắc và tiếng liếm kem của Lâm Chiêu Viễn.
Cuối cùng trong hộp băng chỉ còn hai cây, cô đã lấy rất nhiều lý do chính đáng để từ chối Lâm Chiêu Viễn muốn ăn thêm một cây, ôm hộp băng chạy lạch bạch lạch bạch đi.
Đã rất lâu rồi cô không đến Thúy Trúc cư.
Cô bây giờ không như trước đây, làm gì cũng không có ai chú ý đến, nhất cử nhất động của cô người trong cung đều đang nhìn chằm chằm. Gần đây Tống Kinh Lan đóng cửa không ra ngoài, là chỗ bảo vệ bản thân cậu tốt nhất. Nếu như ngày nào cô cũng chạy đến cửa tìm cậu, sợ là sẽ gây bất lợi cho cậu.
Hôm nay sau giờ ngọ trời nắng cực kỳ gắt, cô chạy một đường đến Thúy Trúc cư cảm thấy cả người sắp bị phơi cháy da rồi.
Khí trời nóng bức, cũng không có nhiều người muốn ra ngoài, trong cung yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu, càng làm tăng thêm cảm giác nóng bức.
Cửa Thúy Trúc cư đóng chặt, lúc Lâm Phi Lộc chạy đến cổng, lúc đầu cô định gõ cửa như bình thường, nhưng ánh mắt cô chạm đến bức tường không quá cao ở bên cạnh, cô cảm thấy đã đến lúc phải thể hiện kỹ năng thật sự rồi.
Cô đã luyện võ với Hề quý phi lâu như vậy rồi, mặc dù chưa bay được, nhưng có khả năng nhảy qua bức tường này vẫn phải có chứ.
Người của tiểu hài tử vốn nhẹ, luyện tập khinh công sẽ dễ hơn. Lâm Phi Lộc đặt hộp băng xuống dưới đất, mỗi tay cầm một cây kem, sau đó lui lại vài mét, tập trung nhìn bức tường phía trước, dồn khí đan điền, co cẳng chân nhảy lên, sau đó bỗng nhiên như có lực nâng cô lên, cả người như đang lâng lâng, nhảy qua bức tường phía trước.
Kết quả là học nghệ không tinh, hai chân vừa đến gần sát bức tường thì không còn lực, Lâm Phi Lộc trượt chân, cả người ngã xuống dưới, cũng may cô nhanh chân lẹ mắt, nửa người nhào lên vách tường, nửa người lơ lửng giữa không trung. Cô sợ đến lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên.
Tống Kinh Lan nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cậu vừa ra ngoài đã thấy dáng vẻ kỳ quái của tiểu cô nương nằm trên vách tường viện của mình.
Cô đã nằm như vậy được một lúc rồi, sức lực cũng đã sắp cạn, cả người hơi chúi về phía trước. Nếu quăng cây kem trong tay đi thì cô có thể tự mình leo xuống, nhưng cô lại không nỡ, chỉ có thể cắn răng kiên trì, cô nhìn thấy Tống Kinh Lan đi ra, lập tức hô to: “Điện hạ, muội sắp rơi xuống rồi mau mau giúp muội…”
Lời của cô còn chưa nói xong, đã thấy thân ảnh trắng biến mất như một làn gió, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt cô. Cậu dễ dàng nhảy lên vách tường, cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô lên, rồi ôm cô nhẹ nhàng nhảy xuống.
Cùi chỏ của Lâm Phi Lộc đau đến mức như bị chặt đứt rồi, hai cánh tay cũng run rẩy, nhưng vẫn cố cầm chặt cây kem trong tay. Cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cười cười của cậu, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Tống Kinh Lam cầm lấy hai cây băng trên tay cô, cười hỏi: “Cho huynh?”
Lâm Phi Lộc rầu rĩ gật đầu một cái.
Cậu nhìn qua: “Đây là cái gì?”
Lâm Phi Lộc nói: “Sữa bò hoa hồng.”
Cô lại buồn buồn nói thêm một câu: “Sắp tan mất rồi.”
Tống Kinh Lam đưa một cây trong tay cho cô, sau đó nắm lấy bàn tay của của cô đi về phía bậc thang trước cửa ngồi xuống, “Vậy mau ăn nào.”
Lâm Phi Lộc ngồi bên cạnh cậu, hai chân nhỏ để trên bậc thang vẫn phải hơi nhón, hai cùi chỏ vẫn còn hơi đau chống lên chân, Trước tiên cô liếm một vòng nước hơi tan bên ngoài, sau đó mới cắn một miếng.
Tống Kinh Lan cũng cắn một cái, tiếng vụn băng vỡ vụn kêu răng rắc, vang lên trong buổi chiều yên tĩnh, có loại cảm giác đặc biệt vui tai.
Không ai nói chuyện, mái nhà che đi ánh nắng, bọn họ ngồi trong bóng mát dưới mái hiên, làn gió mùa hạ thổi qua nghe thoang thoảng hương tre, cùng nhau ăn xong quả kem sữa hồng.