Sự kính sợ của Sở Hạ Phàm đối với người chú này đã không thể diễn tả bằng lời nói, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được dạy dỗ rằng tuyệt đối không được xảy ra xung đột với Sở Vân Kiêu.
Anh ta không cam lòng, rõ ràng hai người chỉ chênh nhau năm tuổi, dựa vào đâu mà luôn bắt anh ta nằm ở kèo dưới. Nhưng sự thật đã chứng minh, chính vì Sở Vân Kiêu có thực lực hơn người nên mới khiến cho người ta cúi đầu xưng thần.
Sở Hạ Phàm không còn vênh váo hống hách như vừa rồi, cúi đầu hạ thấp tone giọng xuống và nói: “Chú út, sao chú lại…”
Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do tại sao hai người này lại có liên quan đến nhau, với tính cách của Sở Vân Kiêu, anh tuyệt đối sẽ không để người khác ngồi lên xe của mình.
“Thiếu gia, tối qua trời mưa to, một mình Hướng tiểu thư dầm mưa lại không bắt được xe. Tiên sinh nể mặt cậu nên mới đưa Hướng tiểu thư về.” Tài xế bên cạnh biết chuyện liền đứng ra giải thích.
Nói thật thì vừa nãy, khi ông nghe Sở Hạ Phàm chất vấn Hướng Ca thì đã muốn nhảy ra mắng cho anh ta một trận rồi.
Rõ ràng là lỗi của mình, bây giờ lại đổ hết lên đầu nhà gái, nếu để truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Sở biết giấu vào đâu?
Sở Hạ Phàm câm nín, đang định giải thích: “Tôi…”
“Chuyện tình cảm coi trọng anh tình tôi nguyện, Hướng tiểu thư đã quyết định chia tay với cậu, tại sao cậu vẫn còn đứng đây quấn quýt không buông?” Sở Vân Kiêu thẳng thừng ngắt lời Sở Hạ Phàm.
Con ngươi lạnh như băng của anh hơi nheo lại dọa Sở Hạ Phàm sợ hết hồn, lập tức im như thóc.
Lúc này quần chúng vây xem đã hiểu được nguyên nhân sự tình, mấy người vừa nãy còn mắng Hướng Ca lại bắt đầu mở miệng cười nhạo Sở Hạ Phàm quấn quýt không buông.
Mắt thấy mọi người đồng loạt quay xe mắng chửi mình, sắc mặt Sở Hạ Phàm xám ngoét như gan lợn, tức đến mức không thể nói thành lời.
Nhưng đứng trước mặt Sở Vân Kiêu, anh ta không dám làm liều nên chỉ đành ảo não nói với Hướng Ca: “Tiểu Ca, chuyện này là lỗi của anh, xin em cho anh một cơ hội làm lại.”
“Xin lỗi, anh đã dùng hết cơ hội rồi.” Hướng Ca chưa từng dài dòng trong chuyện tình cảm.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nếu đã nói chia tay thì sẽ không vấn vương không dứt, thẳng thắn dứt khoát một lần.
Sự quyết đoán của Hướng Ca làm cho sắc mặt Sở Hạ Phàm càng trở nên khó coi hơn.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói thêm một câu: “Cô sẽ hối hận.”
Sau đó hậm hực rời đi trong ánh mắt tràn đầy áp lực của Sở Vân Kiêu.
Đám người vây quanh cũng dần tản đi, cuối cùng Hướng Ca cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Ca không ngờ Sở Vân Kiêu lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đứng ra giải vây giúp cô.
Cô lại nói cảm ơn với Sở Vân Kiêu: “Chú Sở, cảm ơn chú.”
Cô chợt nhận ra điều mình nói nhiều nhất với Sở Vân Kiêu chính là hai chữ “cảm ơn“.
Hai người họ không gặp nhau quá nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau đều đúng lúc Sở Vân Kiêu giải vây giúp cô.
Suýt nữa thì cô đã lầm tưởng người đàn ông này là chân mệnh thiên tử của mình.
Con ngươi Sở Vân Kiêu khẽ động, khóe miệng khẽ giật lên nhưng vẫn duy trì được dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
Chiếc cằm xinh đẹp hơi nâng lên, người ta cũng biết giữ giá lắm đó!
“Không có gì, tiện tay thôi.” Anh nói với giọng điệu rất thản nhiên.
Tài xế và trợ lý riêng đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi trợn mắt há hốc miệng, oán thầm: Vừa nãy là ai nghe nói Sở Hạ Phàm đến đây gây sự nên mới vội vàng chạy từ tòa nhà hành chính tới đây giải vây? Bây giờ tỏ vẻ lạnh lùng để làm gì vậy? Cẩn thận dọa người ta chạy mất dép đấy.
Hôm nay Sở Vân Kiêu đến trường để bàn chuyện hợp tác, anh muốn triển khai mảng trò chơi nên cần tuyển dụng nhân tài. Có điều dự án lần này không quá gấp nên anh định sẽ trực tiếp tuyển người từ trường học, sau đó đích thân đào tạo ra một đoàn đội.
Thật trùng hợp, thế mà lại gặp phải Sở Hạ Phàm đang làm loạn.
Hướng Ca chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm khái đại lão* quả đúng là đại lão, giúp người còn không thèm kể công, thật là có khí phách.
*Đại lão (大佬) ý nghĩa giống như một nhân vật tầm cỡ, nam thần; chỉ những người có quyền lực và tài năng.
Chỉ là Sở Vân Kiêu không nhiễm khói bụi trần gian, không phải thứ mà đám người phàm tục các cô có thể lại gần.
Sở Vân Kiêu nhìn ra sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Hướng Ca, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau đó anh nói: “Tôi chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, không cần gọi tôi là chú.”
Nếu cô đã chia tay với Sở Hạ Phàm, vậy thì không cần phải xưng hô theo vai vế nữa.
Hướng Ca băn khoăn gãi đầu: “Vậy phải gọi là gì ạ?”
Gọi “anh” thì có vẻ thân thiết quá, gọi Sở tổng thì lại quá xa lạ, dù sao người ta cũng từng giúp đỡ cô hai lần.
Sở Vân Kiêu nghe vậy thì lập tức câm nín, anh cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Hướng Ca, không hiểu sao Sở Vân Kiêu lại thấy mất tự nhiên.
Anh quay mặt đi, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Tùy cô.”
Chỉ cần không phải chú Sở, cô muốn gọi thế nào cũng được.
Hướng Ca xoa cằm trầm tư một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái.
Cô dè dặt gọi: “Đại lão?””
Sở Vân Kiêu: “…”
Tài xế và trợ lý riêng đứng sau lưng nhịn cười nhịn sắp phát điên rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Sở Vân Kiêu câm nín, nhưng anh lại cứ muốn nán lại nói chuyện với người ta.
Sau đó rất lâu, Sở Vân Kiêu mới nặn ra được một âm tiết: “Ừ.”
Hướng Ca hiểu ý gật đầu.
Đại lão quả nhiên không phải người bình thường, ngay cả cách xưng hô cũng thích cái tên độc đáo như vậy, mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ đó chính là sự tương phản.
Nhìn hai người nghiêm túc thảo luận vấn đề xưng hô, hơn nữa lại còn thảo luận ra được cả kết quả.
Trợ lý riêng Giang Khâm cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó ngay trước khi Sở Vân Kiêu quay đầu nhìn, anh ấy lại bắt đầu giả vờ ho khan.
Sau một hồi ho giả vờ đến mức mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng anh ấy cũng nhịn được cười: “Sở tổng, chúng ta phải đi rồi.”
Sở Vân Kiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Ừ.”
Anh quay người rời đi, vừa đi được mấy bước lại quay đầu nhìn cô.
“Chăn lông.” Anh làm như lơ đãng nói một câu: “Nhớ trả lại cho tôi.”
Hướng Ca hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ đến chuyện trả chăn lông cho anh.
Cô vội vàng nói: “Tôi lên lấy ngay bây giờ đây! Nhưng mà… tôi vẫn chưa mang chăn đi giặt.”
Cảm giác cứ để nguyên như thế mang trả cho người ta không ổn lắm, nhưng cô không biết lần sau còn có cơ hội gặp lại hay không, trả luôn hôm nay là hợp lý nhất.
Sở Vân Kiêu cụp mắt không lên tiếng.
Giang Khâm gọi Hướng Ca: “Lát nữa Sở tổng phải đi gặp một khách hàng rất quan trọng, không có thời gian chờ cô đâu.”
Nói xong, anh ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, tiến đến đưa cho Hướng Ca: “Như vậy đi, khi nào cô rảnh thì cứ mang đồ đến thẳng công ty, trên này có cả địa chỉ và phương thức liên lạc.”
Hướng Ca nhận lấy tấm danh thiếp.
Trợ lý riêng của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, Giang Khâm.
Không phải danh thiếp của Sở Vân Kiêu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Hướng Ca đã cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Được, khi nào giặt sạch tôi sẽ mang đến trả ngay. Cảm ơn anh.” Hướng Ca nói lời cảm ơn.
Giang Khâm cười nói: “Mong lần sau sẽ gặp lại cô.”
Sở Vân Kiêu lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Có đi không đây?” Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Giang Khâm không khỏi rùng mình một cái, nụ cười trên môi tắt ngúm: “Đi!”
Anh ấy vội vàng chạy lên phía trước dẫn đường, không dám quay đầu nhìn Hướng Ca thêm một lần nào nữa.
Sau khi lên xe, bỗng nhiên Sở Vân Kiêu hỏi Giang Khâm: “Nghe nói dạo này cậu đang tìm vé vào nhà hát Opera.”
Giang Khâm rầu rĩ nói: “Vâng, sắp tới trong nước sẽ có màn biểu diễn vở Opera mà bạn gái tôi thích, cô ấy muốn đi xem nhưng vé vào khó mua quá!”
Ngón tay Sở Vân Kiêu gõ nhẹ vào mép cửa xe, tiết tấu rất nhẹ nhàng.
Anh thản nhiên nói: “Hai tấm có đủ không?”
“Đủ…” Giang Khâm nói xong mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Sở Vân Kiêu với ánh mắt khó tin: “Sở tổng?”
Ý là Sở tổng định mua vé hộ mình sao? Giang Khâm được sủng mà kinh.
Sở Vân Kiêu nhướng mày, nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Nhân viên có biểu hiện tốt, tôi không nên thưởng sao?”
Giang Khâm: !!!
“Nên chứ!” Bây giờ ngẫm lại, vừa nãy đưa danh thiếp của mình cho Hướng Ca quả là việc làm sáng suốt.
“Sở tổng…” Tài xế nói nhỏ, nếu tính như vậy thì Sở tổng cũng nên thưởng cho ông chứ.
“Tăng hai tháng tiền lương.”
“Cảm ơn tiên sinh!”
*****
Hướng Ca đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Sở Hạ Phàm, sau khi đề nghị chia tay, cô vẫn nhận được tin nhắn và điện thoại của anh ta.
Cô chặn tất cả phương thức liên lạc của Sở Hạ Phàm, Sở Hạ Phàm liền dùng số điện thoại của người khác gọi cho cô hoặc là dùng đủ thể loại phần mềm mạng xã hội để nhắn tin cho cô.
Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của Hướng Ca.
Mà nhiêu đó còn chưa đủ, lúc cô đang bận trốn tránh Sở Hạ Phàm thì người nhà lại gọi điện thoại tới.
Đầu tiên là Hướng Gia Ninh chế giễu cô bị bạn trai cắm sừng, sau đó là anh trai của Hướng Gia Ninh – Hướng Thịnh Ninh lại gọi điện thoại tới.
Hướng Thịnh Ninh và Hướng Ca không có quan hệ huyết thống, anh ấy được mẹ kế đưa đến khi gả vào nhà họ Hướng, lớn hơn Hướng Ca mười tuổi. Từ nhỏ anh ấy đã nhường nhịn Hướng Ca tất cả mọi thứ, không hề gây sự với cô như những gì Hướng Gia Ninh thường làm.
Vì vậy chỉ cần là chuyện Hướng Thịnh Ninh yêu cầu, Hướng Ca thường sẽ không từ chối.
Nhưng cô thật sự không muốn về nhà, nên đã dùng đủ loại lý do để qua loa lấy lệ.
Không ngờ cuối cùng ba cô – Hướng Hưng Tài lại đích thân gọi điện bảo cô về nhà.
Bất đắc dĩ, Hướng Ca đành phải trở về.
Thật ra kể từ lúc lên đại học, Hướng Ca rất ít khi về nhà, cũng chưa từng lấy một xu của cái nhà này. Chi tiêu trong mấy năm nay của cô, tất cả đều do một tay cô kiếm được.
Từ khi mẹ qua đời, từ khi ba tái hôn, đối với Hướng Ca mà nói, gia đình này đã trở thành một thứ gì đó rất xa lạ.
Cuối tuần, Hướng Ca ngồi xe về nhà.
Vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng Hướng Gia Ninh đang làm nũng với Hướng Hưng Tài: “Ba, tuần trước con thích một cái túi nhưng hơi đắt, ba mua tặng con được không?”
“Được, muốn gì ba cũng mua cho con.”
“Ba là người cha tốt nhất trên đời này, con yêu ba nhất!”
Hai cha con vui vẻ hòa thuận, bầu không khí rất ấm áp, Hướng Ca cảm thấy mình như người ngoài cuộc, sự xuất hiện của cô trong cái nhà này là rất thừa thãi.
Cô đã đứng đây một lúc mà vẫn không ai để ý đến mình.
Một lúc lâu sau, cô chủ động cất tiếng: “Ba.”
Lúc này Hướng Hưng Tài mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, đáp lại một tiếng cho có lệ: “Về rồi đấy à?”
Hướng Thịnh Ninh đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Hướng Ca đã về thì mỉm cười thân thiết và nói: “Tiểu Ca về rồi đấy à? Anh bảo mẹ làm mấy món em thích ăn, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút.”
“Vâng.” Hướng Ca mỉm cười đáp lại anh ấy.
Hướng Thịnh Ninh và Sở Vân Kiêu cũng tầm tuổi nhau, nhưng anh ấy không có vẻ lão luyện và lạnh lùng như Sở Vân Kiêu, ngược lại còn mang dáng vẻ bình dị và gần gũi hơn rất nhiều.
Đặc biệt là hôm nay anh ấy mặc quần áo ở nhà, cả người thoạt nhìn trẻ hơn năm sáu tuổi, nói là thực tập sinh mới tốt nghiệp cũng không có ai nghi ngờ.
Hướng Thịnh Ninh đánh giá Hướng Ca từ trên xuống dưới một phen: “Gầy đi rồi, một mình ở bên ngoài vất vả lắm đúng không? Thật ra em cũng đâu cần liều mạng như vậy, có chuyện gì thì cứ nói với mọi người, nhà mình không thiếu tiền, lỡ để bản thân mệt ốm ra đấy là không được đâu nhé.”
Lần nào Hướng Ca về đến nhà, Hướng Thịnh Ninh cũng nói những lời này
Mà Hướng Hưng Tài cũng đi theo phụ họa.
Nhưng lần này thì không, Hướng Hưng Tài không những không hùa theo mà ngược lại còn bực bội “hừ” một tiếng.
“Mấy năm nay thị trường bất ổn, việc kinh doanh của gia đình không được như trước, lấy đâu ra tiền để không?” Hướng Hưng Tài nói với giọng điệu rất bực tức.
Nhưng vừa rồi ông ấy còn đồng ý mua túi xách hàng hiệu cho Hướng Gia Ninh cơ mà. Sao đến lượt Hướng Ca lại bảo không có tiền để không?
Cũng may Hướng Ca căn bản không nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào gia đình nên cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Hướng Hưng Tài.
Dáng vẻ không thèm để ý của cô khiến Hướng Hưng Tài nổi giận đùng đùng, ông đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Hướng Ca và hỏi: “Tao hỏi mày, tại sao mày lại chia tay Sở thiếu?”
“Mày biết có bao nhiêu người vì nể mặt cậu ta nên mới làm ăn với nhà chúng ta hay không? Mày làm như thế này là định hại cả gia đình đi uống gió Tây Bắc đấy à?”
Những lời chửi bới của Hướng Hưng Tài đổ ập xuống đầu Hướng Ca, tựa như một chậu nước đá dội từ trên đỉnh đầu xuống.
Hướng Ca lạnh lùng nhìn người đàn ông này: “Ba gọi con về là để nói chuyện này sao?”
Hướng Hưng Tài giận dữ nói: “Tao muốn chửi cho mày tỉnh ra, để mày biết bản thân mình đang ở đâu, không có Sở thiếu, mày chẳng là cái thá gì cả!”
“Vì vậy trong mắt ba, con cũng chỉ là một món đồ để giao dịch thôi sao?”
“Không thế thì tao nuôi mày lớn đến chừng này để làm cái gì?”
Hướng Ca cụp mắt xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như sắp đâm vào trong thịt.
“Bây giờ mày đi tìm Sở thiếu nhận lỗi ngay lập tức, dỗ dành cậu ta cho tử tế vào. Bằng không tao sẽ cắt tiền viện phí thuốc thang của bà ngoại mày, cho bà ấy mau mau xuống dưới đó với mẹ mày!”