Tất cả sự chú ý của cô đều đặt ở trên người cha, căn bản không có tâm tư bận tâm những thứ khác.
Trên thị trấn chỉ có một bệnh viện, trình độ chữa bệnh cũng không tính là cao, chỉ có thể giúp đỡ xử lý đơn giản một chút, mà bệnh viện lớn cách nơi này gần nhất thì ở một trăm km bên ngoài thành phố.
Lái xe đi qua ít nhất cũng phải mất một giờ.
Máu tươi trên đầu cha không ngừng chảy, nhất định phải làm phẫu thuật khâu lại, trong lòng Lê Sơ cực kỳ sợ cha không chịu nổi.
Xe chạy cực nhanh trên đi đường cao tốc, vốn là một giờ đi xe, hơn nửa giờ đã đi hết.
Cho đến khi người cha suy yếu tiến vào phòng phẫu thuật, Lê Sơ tê liệt ngã xuống ghế, vùi đầu nhỏ giọng nức nở.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, đưa khăn giấy cho cô.
Lê Sơ nhận lấy, nói tiếng cám ơn, sau đó cô lại không xác định hỏi: “Cha tôi nhất định sẽ không sao, đúng không?”
Trong lòng cô rất sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Cô không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra ở nhà.
Suốt đời cha cô thành thật làm đúng bổn phận, mẹ cô ôn nhu tài giỏi, người một nhà bọn họ tuy rằng không giàu có nhưng vẫn sống an ổn, chưa bao giờ làm qua chuyện thương thiên hại lý, nhưng ông trời vì sao phải trừng phạt bọn họ như vậy.
Ánh mắt Phó Tự Trì dừng trên nền gạch trắng sứ, trầm giọng an ủi: “Không sao đâu.”
Anh đã liên lạc với đội ngũ y tế tốt nhất đến đây, nhất định sẽ cứu cha cô trở về.
Mười phút sau, đội ngũ y tế Phó Tự Trì liên lạc chạy tới, vào phòng phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lo lắng chờ đợi một giờ, đèn phòng phẫu thuật tối sầm lại.
Bác sĩ mặc áo phẫu thuật từ bên trong đi ra, “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”
Lê Sơ cuống quýt tiến lên, trái tim cô thắt lại, sợ nghe được tin xấu: “Tôi ở đây.”
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, sau đó nằm viện quan sát là được.”
Hốc mắt Lê Sơ ươn ướt, trái tim treo lơ lửng cũng thả lỏng, “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi thần kinh căng thẳng thả lỏng, Lê Sơ chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen mê muội, dưới chân phù phiếm, thân thể cũng mềm nhũn.
Phó Tự Trì đỡ lấy eo người phụ nữ, kéo người vào trong ngực.
Thân thể người đàn ông ấm áp, cơ bắp săn chắc, anh dán sát vào thân thể Lê Sơ, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng khiến làn da lạnh như băng của Lê Sơ cũng ấm áp lên.
Lê Sơ nhẹ nhàng đẩy anh ra, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Cô đã có vị hôn phu, nên thân mật với người đàn ông khác như vậy.
“Phó tổng, chuyện hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Lê Sơ nói đầy cảm kích, nhưng sắc mặt cô lạnh nhạt xa cách, chỉ coi Phó Tự Trì là người xa lạ.
Trong mắt cô, Phó Tự Trì lại trở thành Phó tổng không hề liên quan.
Phó Tự Trì cười, không đáp lại, chỉ là ánh mắt trầm xuống, giống như đêm mưa dầm, một mảnh tối tăm không có một tia sáng.
Áo sơ mi màu nhạt trên người anh bị nhuốm máu, thoạt nhìn cực kỳ dọa người, mà lãnh ý rùng mình trên mặt anh càng làm cho người ta sợ hãi.
Lê Sơ biết, một câu cảm ơn nhẹ nhàng cũng không đủ để báo đáp ơn cứu mạng của Phó Tự Trì đối với cha cô.
Nhưng điều Phó Tự Trì muốn, cô không cho được.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy giường bệnh đi ra, Lê Sơ vội vàng đi theo.
Bởi vì Phó Tự Trì chuyện gì cũng đã cho người an bài xong, cho nên Lê Diệu Tường trực tiếp được đẩy đến phòng bệnh VIP.