Cuồng Phong Bạo Vũ, Bích Hải Triều Thanh và Ngắm Mặt Trời Mọc ở trong game chơi thêm một lúc nữa thì đều thoát game đi ngủ. Tối nay vào lúc chín giờ sẽ có Nội chiến, ba người bọn họ nếu muốn tham gia thì sáng mai sẽ phải dậy sớm, vì vậy bọn họ đều không định thức khuya.
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ từ trưa đến tối cũng không có gì đặc biệt xảy ra thêm, ngoại trừ việc năm tên bại hoại bên An quốc kia cùng đồng loạt phát lệnh truy nã quốc tế với cô. Cũng thật không hiểu nổi, rõ ràng cô không hề phát lệnh truy nã với họ, nhưng họ lại cứ phải nhắm vào cô.
Nghĩ muốn chứng kiến cảnh hai phe cùng đuổi giết cô? Mơ đi!
Khi hệ thống vừa phát lệnh truy nã, vài người bên Bình quốc rục rịch muốn tìm giết cô, nhưng Ta Thật Vĩ Đại thật rất vĩ đại, chỉ cần lên kênh thế giới phát một câu nói “Ai dám đụng vào người của Nộ Phong?” thì mọi ý định của những người kia đều như bom bị úng nước, không thể nào phát nổ. Có thể thấy được, uy lực của Nộ Phong, hay nói chính xác hơn là của Cuồng Phong Bạo Vũ ở Bình quốc lớn đến mức nào.
Vài giờ trôi qua, Thục Mây vô cùng thanh thản đi thu thập thảo dược, chế thuốc, rồi làm nhiệm vụ cũng không bị ai quấy rầy. Đám người An quốc kia biết là phát lệnh truy nã vô ích, nhưng vì mặt mũi cũng không chịu thu lại. Cuối cùng cô quá buồn chán, hướng vài người trong bang gọi đến giết cô để lấy thưởng. Bởi vì cô đứng gần điểm hồi sinh nên vừa mới chết cô liền lựa chọn sống lại rồi chạy đến bên bọn họ ngay. Cứ mỗi một phút cô liền bị giết năm lần. Khỏi phải nói vàng thu được nhiều đến bao nhiêu.
Bọn cô cứ giết rồi bị giết cho đến khi bên An quốc không chịu được nữa đành thu lại lệnh truy nã. Sau đó cô vô cùng hí hửng hướng mỗi người đòi một phần tiền thưởng. Nhìn số vàng trong tài khoản, cô bỗng chốc thấy mình thật giàu có.
Sau khi ăn tối xong, cô đăng nhập vào game, tính toán lát nữa khi Cuồng Phong Bạo Vũ lên cô sẽ chuyển số vàng này cho anh. Tranh thủ khoảng thời gian chờ đợi trước khi Nội chiến bắt đầu, cô mở bảng hướng dẫn lên tìm hiểu cách chơi hoạt động.
Mặc dù cô đã chơi trò này hơn một năm nhưng số lần cô tham gia hoạt động này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nguyên do chính là vì lệch múi giờ, nguyên do phụ là vì cô quá yếu. Năm ngoái cô cũng có về thăm Việt Nam vào kỳ nghỉ đông, lần đầu tiên tham gia vừa mới sống lại đã bị giết chết, mà cô lại không có nhiều vàng để mua Đá hồi sinh nên đâm ra nản. Sau đó cô cũng không tham gia nữa. Nhưng lần này nhờ bọn họ cô đã mạnh hơn nhiều rồi, cũng nên tham gia giúp đỡ bang.
Gần tám rưỡi, Cuồng Phong Bạo Vũ cùng hai người còn lại đăng nhập vào game. Vừa thấy hệ thống thông báo, cô mở danh sách bạn bè ra, nhấp vào tên anh gửi tin nhắn mật.
[Hảo hữu] Thục Vân Công Chúa: Cuồng Phong, em trả anh năm ngàn vàng nhé!
[Hảo hữu] Cuồng Phong Bạo Vũ: Em lấy đâu ra nhiều vậy?
[Hảo hữu] Thục Vân Công Chúa: Lúc nãy đám người An quốc phát lệnh truy nã với em, em liền rủ mấy người trong bang đến giết em để nhận tiền thưởng rồi cùng chia đều ra ^^
Tốt lắm! Bọn họ còn dám phát lệnh truy nã với cô cơ đấy. Đôi mắt Cuồng Phong Bạo Vũ hơi lóe lên, tay di chuyển ấn nút từ chối lời mời giao dịch của Thục Mây.
[Hảo hữu] Cuồng Phong Bạo Vũ: Không cần, em cứ giữ lấy mua Đá hồi sinh đi. Lát nữa Nội chiến sẽ cần rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thục Mây suy nghĩ, thay vì trả tiền cho anh thì dùng số tiền này để giúp bang phái của anh cũng tốt, liền không kiên quyết muốn đưa anh số vàng này nữa. Cô mở shop lên, nhấp chuột mua về một trăm Đá hồi sinh để dùng dần, số vàng còn lại của cô giảm xuống còn hơn ba ngàn.
Theo thường lệ khi tham gia các cuộc chiến, những thành viên đang online trong bang Nộ Phong đều lên Voice. Voice là phần mềm chat âm được thiết kế dành riêng cho Dị Giới, lên đó mọi người có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, rất tiện cho những lúc tham gia chiến đấu. Cũng may mặc dù cô không tham gia các sự kiện này bao giờ nhưng vẫn có một tài khoản trên Voice, cô cùng với bốn người Vì Em Mà Đến lên đó rồi được Cuồng Phong Bạo Vũ mời vào kênh riêng của bang.
Cô mở danh sách những người hiện đang ở trên kênh ra, trên đó có ba mươi cái tên trắng và ba tên vàng. Tên vàng là chỉ quản lý của kênh, cũng chính là ba người Cuồng Phong Bạo Vũ. Nộ Phong là bang phái cấp sáu, số lượng thành viên tối đa là ba mươi lăm, vậy mà bây giờ chỉ thiếu hai người, bang của anh thật đoàn kết.
Trong lúc chờ đợi để tham gia Nội chiến, mọi người ở trên kênh cùng nói chuyện vui vẻ. Cô cắm tai nghe vào máy, chỉ định ngồi yên lắng nghe, ai ngờ mọi người lại lôi kéo cô nói chuyện, vì vậy cô đành nói một hai câu.
Cuồng Phong Bạo Vũ vốn đang đeo tai nghe nên giọng của cô liền truyền thẳng vào tai anh. Giọng cô mềm nhẹ, trong trẻo, rất ngây thơ cũng rất ấm áp, như chiếc lông vũ mềm mại lướt qua tim anh, khiến tim anh run lên nhè nhẹ.
Ngắm Mặt Trời Mọc: “Sắp đến giờ rồi, mọi người giữ trật tự nhé. Nếu có chuyện gì quan trọng cần báo cáo thì hẵng lên tiếng.”
Hóa ra giọng của anh chính là như vậy, rất ấm áp và ôn hòa, Thục Mây thầm đánh giá.
Bích Hải Triều Thanh: “Bang chủ, cậu mau nói gì đó nâng cao sĩ khí của mọi người nào!”
Giọng nói này có nét tinh nghịch pha lẫn trong sự năng động, rất hợp với con người anh.
Thục Mây nghe anh gọi Cuồng Phong Bạo Vũ lên nói, không hiểu sao cô bất giác có chút mong đợi, không biết giọng anh sẽ như thế nào? Là lạnh nhạt không có độ ấm, hay là hoàn toàn ngược lại, rất đầm ấm?
Cuồng Phong Bạo Vũ: “Cố lên.”
Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng âm điệu trầm ấm nhẹ nhàng ấy lại in sâu vào tâm trí cô. Giọng anh không hề lạnh một chút nào, rất du dương êm tai và tròn đầy, nghe rất thích tai, khiến cô chỉ muốn nghe mãi.
Thục Mây hơi giật mình, cô sao thế này, lại chỉ vì hai tiếng “Cố lên” của anh mà lại ngây ngất đến vậy, thật đúng là điên rồi!
Bích Hải Triều Thanh hiểu rõ tính tình của anh, thấy anh chỉ nói hai chữ như vậy cũng không muốn ý kiến gì. Anh nói ra được hai chữ đó cũng đã là hay lắm rồi!
Cô chuyển qua tab game, hướng mắt đến biểu tượng Nội chiến. Chưa đầy một phút nữa sự kiện sẽ diễn ra. Đợi đến khi thời gian đếm ngược kết thúc, cô nhấp chuột vào biểu tượng Nội chiến, ngay lập tức được hệ thống truyền tống đến bản đồ của sự kiện. Đây là sự kiện theo hình thức bang phái, các bang sẽ tham gia để giành cơ hội trở thành Đức vua hoặc Nữ hoàng, diễn ra vào mỗi tối thứ bảy.
Tuần trước Nộ Phong chiến thắng nên bây giờ bọn cô thuộc phe phòng thủ, còn những bang khác thuộc phe tấn công. Tuy cùng thuộc phe tấn công nhưng bọn họ vẫn có thể tấn công lẫn nhau. Trong bản đồ có hai đồ vật, ngai vàng và vương miện. Các bang chủ của phe tấn công sẽ tranh nhau lấy vương miện, còn những người còn lại sẽ tấn công ngai vàng. Bọn cô phải cố gắng trong vòng ba mươi phút không để ngai vàng bị lật đổ, nếu không thì chiến thắng sẽ thuộc về bang đang giữ vương miện.
Vừa vào đến bản đồ, Nộ Phong đã di chuyển đến đứng xung quanh ngai vàng tạo thành một vòng tròn bảo vệ. Chiến sĩ, kiếm sĩ và thích khách đứng ở vòng ngoài, pháp sư, cầm sư, triệu hồi sư và cung thủ đứng ở vòng trong, còn y sư đứng ở hàng cuối cùng. Hàng loạt các kỹ năng đủ màu sắc được tung ra, mọi người cứ chết thì lại dùng Đá hồi sinh đứng dậy ngay lập tức. Người đứng chi chít nhau trên màn hình khiến cô hoa cả mắt, cũng may máy tính cô tốt chứ nếu không chắc đã sập từ lâu.
Chưa bao giờ Thục Mây chứng kiến cảnh tượng này, nhất thời trước màn hình cô tràn ngập đủ loại màu sắc rực rỡ, màn hình hết tối đen rồi lại sáng trở lại khi cô chết rồi hồi sinh. Nhưng lần này lực chiến của cô mạnh hơn nhiều so với lần trước, khoảng thời gian sống sót cũng lâu hơn. Mỗi lần sống dậy cô vẫn có thể tung ra vài chiêu rồi mới chết.
Một trận chiến gần như không có bất kỳ chiến thuật gì, mọi người chỉ biết giáp lá cà nhằm đối phương mà tung kỹ năng. Trong phút chốc, hai mươi lăm phút đã trôi qua, lúc này ngai vàng chỉ còn lại mười một phần trăm máu. Tính toán một chút, cô biết nếu cứ tiếp tục thế này, trước khi sự kiện kết thúc ngai vàng chắc chắn sẽ bị lật đổ.
Bích Hải Triều Thanh: “Tại sao lại rớt máu nhanh vậy chứ?”
Ngắm Mặt Trời Mọc: “Bên vương miện chỉ có ba bang chủ mà thôi. Toàn bộ lực lượng đều đổ dồn vào bên này rồi. Có lẽ bọn họ thấy chúng ta lôi kéo được nhóm Thục Vân nên mới lo sợ, toàn bộ tập trung hết lại đây.”
Bích Hải Triều Thanh: “Nhưng mà như vậy thì không ổn. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thế mà thua? Mọi người có ai có cách gì không?”
Bích Hải Triều Thanh hỏi mọi người trong bang, nhưng không có ai trả lời cả. Thục Mây lúc này cũng đang rất cố gắng suy nghĩ, cô không muốn lần đầu tiên tham gia Nội chiến bên anh thì lại để thua. Cô nhớ lại một lượt bảng hướng dẫn cách chơi sự kiện kia, trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Thục Vân Công Chúa: “Em có cách!”
Bích Hải Triều Thanh vội vàng hỏi, “Em có cách gì?”
Thục Vân Công Chúa: “Thật ra em cũng không quá chắc chắn, nhưng chúng ta có thể thử. Chỉ cần để cho bọn họ lật đổ ngai vàng khi không có ai giữ vương miện, như vậy sẽ không có ai thắng cả.”
Ngắm Mặt Trời Mọc: “Đúng! Nếu làm như vậy, chúng ta chưa chắc đã thua!”
Thục Mây thấy anh đồng ý thì vui vẻ, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Forget Me Not: “Anh đừng có nghĩ dễ như vậy. Chúng ta thật có thể canh thời gian chính xác để bọn họ lật đổ ngai vàng khi vương miện đang nằm trên đất sao? Chỉ cần lệch một giây là sẽ thất bại.”
Lời nói của cô lập tức khiến hai người các anh do dự.
Bích Hải Triều Thanh: “Forget nói cũng đúng. Nếu dễ dàng như vậy thì trước giờ đã có người thực hiện rồi.”
Thục Vân Công Chúa: “Khó không có nghĩa là không thể. Nếu chúng ta không thử thì chắc chắn sẽ thua. Nếu mọi người tin tưởng em thì mọi chuyện cứ giao cho em.”
Cô nôn nóng cố gắng thuyết phục bọn họ, thời gian không còn nhiều nữa, thanh máu của ngai vàng chỉ còn lại có chín phần trăm mà thôi!
Cuồng Phong Bạo Vũ: “Được, anh tin em. Em muốn làm như thế nào cứ nói.”
Nghe thấy âm thanh trầm ấm kia, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Thật không ngờ anh lại tin cô.
Thục Vân Công Chúa: “Em cần một cầm sư và một thích khách!”
Cuồng Phong Bạo Vũ: “Mặt Trời, Bích Hải, hai cậu đi giúp em ấy đi.”
Forget Me Not: “Không được. Hai người họ đều là chủ lực bên ta, đều rút đi hết thì sao cầm cự nổi!”