[Đồng Nhân Naruto] Thế Giới Shinobi

Chương 40: Uchiha - Khúc khải hoàn ca bất tận (2)

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 40: Uchiha - Khúc khải hoàn ca bất tận (2)

Obito có cảm thấy như mình bị điên mất rồi.

Rõ ràng hắn đang ở trên chiến trường đánh nhau với đám người Konoha kia, vậy mà trong phút chốc, hắn lại tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Không, không phải là xa lạ. Đúng hơn thì đây là một kí ức đã sớm bị hắn lãng quên – kí ức về kì thi Chunnin năm đó.

Hắn nhìn sang, Rin đang lo lắng mà nhìn hắn, còn Kakashi thì vẫn như mọi lần trưng ra một bộ mặt cực kì khó ở và coi thường hắn.

Cái quái gì đây? Đây là ảo thuật gì? Uchiha Karuki đã làm gì?

– Obito, cậu sao vậy? – Rin lo lắng

Obito chậm rãi quay đầu qua, sau một hồi ngập ngừng, hắn cất tiếng :

– R… Rin?

– Tớ đây, Obito. Cậu sao vậy?

– T… Tớ…

– Kệ cậu ta đi, Rin. Trong kì thi Chunnin mà cũng bê tha như vậy, chỉ tổ làm vướng chân – Kakashi xen ngang cuộc trò chuyện của Obito và Rin bằng một giọng nói khá cộc cằn

Obito đột nhiên giật mình, rồi hắn cuộn tay lại, đột ngột bật người dậy dùng kunai đâm một nhát xuyên qua người Kakashi.

– Obito!!! – Rin hét lên đầy sợ hãi

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Obito nhìn vào gương mặt thảng thốt như không thể tin nổi của Kakashi, khuôn mặt hắn vặn vẹo như đau khổ, nhưng ánh mắt thì sắc bén đến đáng sợ :

– Ta không cần biết ngươi đã tạo ra ảo cảnh gì, Uchiha Karuki. Ta sẽ phá vỡ tất cả!

Rin gào lên đầy thảm thiết, cô cầm một thanh kunai đâm thẳng vào ngực Obito. Động tác của cô rất chậm, đầy trúc trắc, nhưng kì lạ thay, Obito lại chẳng hề né tránh. Obito nhìn vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Rin, bỗng trong lòng hắn lại trỗi dậy thứ cảm giác sợ hãi và hoang mang đã sớm biến mất từ lâu.

– Rin… Rin… – Giọng hắn nghe thật run rẩy :

– Đừng khóc…

– Cậu gϊếŧ Kakashi rồi… Cậu gϊếŧ Kakashi rồi… – Rin vừa đánh vào người Obito vừa khóc, nước mắt chảy dài trên gò má cô, lăn xuống cằm, xuống cổ, rồi thấm đẫm ở chiếc áo đen

Chợt, thế giới xung quanh lại vỡ vụn, tựa như những mảnh gương nhỏ lấp lánh.

Tầm mắt hắn lại tối đen.

Obito thề, hắn phải gϊếŧ Uchiha Karuki!

– …Obito! …Obito!

Obito choàng mở mắt ra. Ánh nắng chói chang đập thẳng vào tầm mắt khiến cậu phải nheo mắt lại. Tầm mắt cậu mờ mờ ảo ảo một hồi do chưa quen với ánh nắng, đến khi mọi thứ rõ ràng hơn, Obito mới có thể nhìn rõ cô bạn Rin đang ngồi cạnh cậu.

– Hơ? Rin?

Rin thở dài :

– Cậu lại luyện tập quá sức rồi ngủ quên ở đây à?

– Hơ? – Obito vẫn còn ngái ngủ

Rin nhíu mày nhìn cậu rồi lắc lắc đầu :

– Cậu không nên như vậy đâu, sẽ hại sức khỏe lắm đấy – Cô chìa tay ra trước mặt Obito :

– Giờ thì ngồi dậy nào.

Obito ngơ ngác làm theo lời Rin, nắm lấy tay cô rồi mượn đà ngồi dậy. Cậu nhìn xung quanh, là một bìa rừng rộng ở Konoha, trên đất, trên cỏ la liệt những kunai và shuriken, chúng cũng được găm đầy trên những thân cây ở quanh đấy.

Obito nhớ ra rồi, một tuần nữa là kì thi Chunnin sẽ diễn ra. Vì không muốn làm người kéo chân sau nên mấy ngày gần đây từ lúc sáng sớm đến tối mịt cậu đều đến đây luyện tập. Hình như tối hôm qua vì mệt quá nên cậu đã ngồi nghỉ một lát, rồi chẳng hiểu sao lại lăn đùng ra ngủ đến sáng hôm nay luôn.

Rin nhíu mày không vui nhìn cậu, Obito cũng chỉ biết gãi mũi cười hề hề cho qua chuyện. Rin hết cách, cũng chỉ đành thở dài rồi bảo :

– Đưa tay cho tớ

– Hả? – Obito ngẩn người một lúc rồi cũng đưa tay ra, chỉ thấy Rin lôi ra một hộp băng vải sơ cứu rồi lau sạch vết thương trên tay cậu, cẩn thận dán những chiếc băng cá nhân lên đó

Obito bối rối, cậu quên béng mất là tay mình còn vết thương. Có lẽ là trong lúc luyện tập vô tình bị kunai hay shuriken văng trúng mà cậu không để ý, cậu ước gì mình đã giấu chúng đi sớm hơn, cậu chẳng thích nhìn khuôn mặt buồn rầu của Rin chút nào. Cậu chỉ ước rằng lúc nào Rin cũng nở nụ cười thôi.
– Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé. Cậu bị thương thì tớ sẽ lo lắm đấy.

– Ừ… ừ – Obito lúng túng đáp

Lúc này thì Rin mới nở nụ cười :

– Giờ thì về nhà thôi nào. Chiều nay chúng ta còn có hẹn với thầy Minato nữa đấy.

Obito rảo bước cùng Rin trở về nhà. Cậu nhìn xung quanh, bỗng dưng cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Khung cảnh xung quanh cậu là những ngôi nhà nhỏ yên bình, những quán xá ồn ào náo nhiệt, người dân đi lại trò chuyện rôm rả, khuôn mặt ai đấy cũng tươi cười. Đây vẫn là khung cảnh bình thường của Konoha mọi ngày, nhưng chẳng hiểu sao ngày hôm nay Obito lại cảm thấy chúng thật lạ. Hình như đã từ rất lâu, lâu lắm rồi, cậu mới lại được thấy một khung cảnh yên bình thế này…

– Sao vậy, Obito? – Rin cảm thấy

– Tớ… – Obito đang định nói thì đột nhiên, tầm mắt cậu bị một thứ gì đó từ phía đối diện hấp dẫn
Rin nhìn theo tầm mắt của Obito, và rồi cô nhìn thấy ở phía đối diện là ba đứa trẻ đang đứng trước một sạp bán dango. Cả ba đứa trẻ ấy đều có dáng hơi gầy, mái tóc và đôi mắt của chúng đen nhánh, nhưng một đứa trẻ lớn hơn trong số chúng lại có mái tóc xoăn, trong khi hai đứa khác thì lại dài thẳng. Ba đứa nhóc ấy đều có khuôn mặt rất đẹp. Cậu nhóc lớn nhất có lẽ tầm 6-7 tuổi, khuôn mặt trông rất hiền hòa, đuôi mắt dài hơi xếch lên như mắt phượng, khóe miệng thì đang cười mỉm. Hai đứa còn lại thì mới tầm 3 tuổi gì đấy, khuôn mặt giống nhau đến 7-8 phần, mái tóc hơi dài chạm đến cổ. Gương mặt nhỏ, khuôn cằm nhọn, gương mặt sắc sảo, đôi mắt khiến người khác cảm thấy có chút xa cách. Nhưng điều đặc biệt nhất chính là, cả ba đứa trẻ ấy đều có gia huy của Uchiha ở lưng áo.
Ba đứa trẻ ấy thì thầm to nhỏ với nhau gì đấy rất hăng say. Khi chủ quán đưa cho chúng một gói đầy những xâu dango 3 màu, đôi mắt của chúng đều sáng lên lấp lánh, nhanh tay cầm lấy gói dango rồi trả tiền, rồi mỗi đứa lại cầm một xâu dango lên cắn luôn một miếng. Chúng vừa ăn vừa đi về phía Rin và Obito.

– Cậu nhóc đó… là Uchiha Shisui nhỉ? Thiên tài của học viện ấy, mọi người bàn tán nhiều về cậu nhóc ấy lắm – Rin nói nhỏ với Obito nhưng cậu ta không đáp lại, Rin cảm thấy hơi lạ nên quay đầu lại, rồi cô giật mình

Khuôn mặt của Obito lúc này đã trở nên thật lạ. Phút ban đầu là ngỡ ngàng và thảng thốt, rồi sau đó lại trông như vừa chợt nhận ra điều gì rất kì lạ, rồi tiếp đó đôi mắt trở nên đỏ ngầu, và khuôn mặt vặn vẹo.

– Obito… Obito… Mắt cậu… Cậu… – Rin không thể thốt nên lời
“Cậu có Sharingan từ bao giờ vậy?”. Đây là lời mà Rin muốn nói. Đôi mắt của Obito chẳng hề có chút dấu hiệu báo trước nào mà chuyển thành Sharingan 2 câu ngọc.

Đột nhiên, Obito rút kunai trong túi ra, phi thẳng về phía ba đứa nhóc kia.

Keng.

Kunai của Obito đã va chạm với thanh kiếm của đứa nhóc tóc xoăn. Đôi mắt của cậu nhóc đó cũng đã chuyển thành Sharingan 2 câu ngọc tự bao giờ. Sau lưng cậu nhóc ấy là đứa nhóc tóc dài mặc váy đang loạng choạng lùi về sau vì bị đứa nhóc tóc xoăn kia đẩy ra để tránh mũi kunai của Obito. Một đứa nhóc tóc dài khác đỡ cô bé kia để cô nhóc không bị ngã.

– Obito!!! – Rin hét lên, cô hoàn toàn không hề chuyển gì đang xảy ra

Shisui dùng thanh kiếm đỡ lại đòn tấn công của Shisui, chiếc kunai đã chĩa thẳng đến trước mắt cậu. Trên trán Shisui lăn những giọt mồ hôi dài, cậu âm thầm kinh hãi ở trong lòng.
Nguy hiểm quá. Người này quá nhanh. Lúc nãy chỉ cần cậu phản ứng chậm thêm chút nữa thôi là cái kunai này sẽ đâm thẳng vào người Karuki rồi.

– Tránh ra, Uchiha Shisui! – Obito gằn giọng

Shisui cau mày, cậu dùng kiếm tấn công anh ta, anh ta đỡ được, hoàn toàn không có chút tổn hại nào.

– Shisui, cúi xuống! – Karuki ở đằng sau hét lên

Shisui ngay lập tức cúi xuống.

– Phí độn : Phí sương thuật!

Obito ngay lập tức lùi lại, nhưng một phần tay áo vẫn chạm phải đống axit kia rồi tan chảy.

Keng. Obito đưa kunai ra sau lưng, chặn được đòn tấn công lén của Itachi không biết đã chuồn ra sau lưng cậu từ lúc nào. Itachi thấy mình thất bại thì ngay lập tức thoát ra, cùng với Shisui và Karuki tạo thành vòng tròn vây khốn Obito ở bên trong.

Rin sợ hãi, người dân cũng tụ tập ở xung quanh xem có chuyện gì.

– Anh là ai? – Shisui hỏi :
– Cùng là tộc Uchiha, tại sao lại muốn tấn công chúng tôi?

Obito không đáp, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào Karuki.

– Có thủ với tôi hả? – Karuki cau mày :

– Nhưng tôi còn chưa gặp anh bao giờ.

Obito không nói gì, ngay lập tức kết ấn hỏa độn trên tay :

– Hỏa độn : Hào hỏa cầu chi thuật!

Một quả cầu lửa nhanh chóng bắn về phía Karuki.

– Thủy độn : Thủy đoạn ba! – Karuki đáp trả

Hỏa độn và thủy độn va chạm nhau, tạo ra một luồng khói lớn che phủ tầm mắt mọi người. Những tiếng keng keng của vũ khí va chạm nhau vang lên liên tục.

– Phong độn : Phong đại vũ! – Shisui dùng gió quét sạch đi đám khói, để lộ ra thân ảnh Karuki và Obito đang giao chiến với nhau. Trên người Karuki đã có không ít vết thương.

– Karuki! – Itachi hét lên đầy lo lắng

Karuki rơi vào thế hạ phong, mồ hôi thi nhau túa ra trên khắp cơ thể. Đột nhiên, Obito tung chưởng hướng thẳng đến mặt cô.
Karuki cảm thấy ăn xong một chưởng này là mình có thể về chầu ông bà được rồi.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đã cầm lấy cổ tay Obito hướng đòn tấn công của anh ta ra chỗ khác, một bàn tay khác thì lại kéo Karuki về phía sau.

– Cha! – Itachi mừng rỡ

– Thầy Minato! – Rin thở phào trong lòng

Người vừa xen vào trận chiến là Namikaze Minato và Uchiha Fugaku. Minato đang giữ chặt tay của Obito, còn Fugaku thì đang ôm con gái của mình vào trong lòng.

– Chuyện gì đây? – Ngài đệ Tam cũng chạy đến đây, theo sau là Kakashi

Kakashi cau mày nhìn bãi chiến trường :

– Cậu lại làm trò gì đấy Obito!?

Minato cau mày nhìn Obito. Một Obito đầy sát khí như thế này anh chưa hề chứng kiến, hơn nữa, thằng bé đã thức tỉnh Sharingan từ khi nào?

– Thì ra là Uchiha Obito, học trò của cậu Namikaze à? – Giọng Fugaku có vẻ vẫn rất bình thản, nhưng nếu nghe kĩ thì hoàn toàn không khó để nhận thấy sát ý ở trong đó :
– Là người tộc Uchiha mà cậu lại dám tấn công con gái của tộc trưởng sao?

Hokage đệ Tam thầm than không xong. Con gái của cưng của Uchiha Fugaku bị tấn công, hơn nữa còn là người đồng tộc. Nhưng quan trọng nhất Obito còn là học trò của Namikaze Minato – người đang được các trưởng lão ngầm nâng đỡ thành Hokage đời tiếp theo. Vụ này nếu xử không khéo thì có thể sẽ tạo thành mâu thuẫn giữa làng và Uchiha.

– Obito, có chuyện gì vậy? – Minato ôn tồn hỏi

Tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Obito nhưng cậu ta lại không hề đáp lời. Obito cười khẩy một cái, rồi đột nhiên, cậu ta hóa lớn lên, mái tóc hóa trắng xóa, da chuyển xanh, những quả cầu màu đen xuất hiện ở sau lưng, tay phải cầm một thanh hắc côn. Obito vùng ra khỏi tay Minato, và trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn đã đâm một nhát xuyên qua ngực của Karuki chỉ trong một khắc ngắn ngủi.
– Karuki!! – Tiếng gọi thảm thiết của Shisui và Itachi vang lên

– Obito, dừng tay! – Đây lại là tiếng của Minato, Rin và Kakashi

Fugaku biến sắc, kết ấn hỏa độn nhắm thẳng vào Obito nhưng chẳng hề hấn. Hokage đệ Tam thì chẳng biết từ lúc nào điều khiển đất khóa chặt thân dưới của Obito.

– …Ơ? – Karuki ngơ ngác, chậm chạp cúi đầu xuống, nhìn thấy một thanh hắc côn đang đâm xuyên ngực mình

Đôi mắt Karuki dần mơ màng, Fugaku chạy lên, ôm con gái ở trong ngực. Máu của con gái không ngừng nhuộm đỏ cả người ông.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đúng lúc này, một chuyện lạ xảy ra. Đôi mắt của Karuki từ màu đen láy dần chuyển thành Sharingan 1 câu ngọc, 2 câu ngọc, rồi lại 3 câu ngọc. Sau đó mắt trái cô chuyển thành hình một chiếc bánh răng 3 đốt đang không ngừng xoay tròn, còn mắt phải lại hóa thành hình một chiếc shuriken 4 cạnh.
Trong phút chốc, thế giới lại vỡ vụn như những mảnh gương lấp lánh. Tầm mắt lại chuyển thành một màu tối đen. Và hình như Obito lại nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.

– …Obito …Obito …Obito…

———————

Đúng chuẩn bạo chương luôn đấy nhỉ?

P/s : Có ai bị tấm hình ở chap này doạ cho hết hồn không?

-Haley-

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!