– Báo cáo gia chủ, thư tín khẩn cấp!
– Đi vào!
Diệp Chiến Thiên nhíu mày, ngày gần đây một mực vô sự phát sinh, không biết là địa phương nào truyền đến thư tín.
Một tộc nhân tiến vào phủ gia chủ, đem hai phong thư đưa cho Diệp Chiến Thiên.
Diệp Chiến Thiên trước hủy đi phong ấn, nhìn lại, lông mày vặn lại với nhau.
– Phụ thân, ở trên nói cái gì?
Diệp Thần chứng kiến thần sắc Diệp Chiến Thiên, mơ hồ có một chút dự cảm bất hảo.
– Đông Lâm Quận Vương khinh người quá đáng!
Diệp Chiến Thiên huy chưởng BA~ một tiếng, vỗ vào trên mặt bàn, giận không kiềm được.
– Đông Lâm Quận Vương?
Trong đôi mắt Diệp Thần lóe lên hàn quang, chính là Quận Vương phủ Đông Lâm Quận Vương mà phụ thân đến thăm xin thuốc, đem phụ thân đuổi ra?
– Tây Vũ Đế Quốc Lũng Nam phát sinh Quận Vương phản loạn, đại chiến sắp tới, Đông Lâm Quận Vương quyết định buộc chặt vài loại vật tư mua bán, trong đó kể cả huyền thiết, về sau huyền thiết trong Đông Lâm Quận phải do Vân Gia Bảo thống nhất chọn mua tiêu thụ, nếu có lén tiêu thụ, sẽ nghiêm trị không tha! Tam gia cửa hàng của Diệp Gia Bảo chúng ta thiết lập tại Đông Lâm Quận phủ thành cũng đã đóng cửa!
Diệp Chiến Thiên trầm giọng nói.
Chứng kiến thần sắc của Diệp Chiến Thiên, Diệp Thần biết rõ, phụ thân thật sự nổi giận, nhất định là Vân Gia Bảo ở chỗ Đông Lâm Quận Vương thổi gió, muốn vây quét Diệp Gia Bảo. Diệp Gia Bảo gần đây kinh tế có chút khẩn trương, mấy cửa hàng ở Đông Lâm Quận cùng quặng mỏ phía sau núi kia chính là thu nhập chủ yếu của Diệp Gia Bảo, nếu đoạn mấy tháng, một xu không thu, cái kia sẽ làm thực lực Diệp Gia Bảo giảm lớn.
Lại như nghĩ tới điều gì, Diệp Chiến Thiên cười khổ một cái.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nếu là ở nửa tháng trước, Vân Gia Bảo tuyệt đường lui của Diệp Gia Bảo như thế, Diệp Gia Bảo nói không chừng sẽ toàn lực đánh cược một lần, hướng Vân Gia Bảo lấy lại công đạo, mà Vân Gia Bảo, nói không chừng cũng đang đợi Diệp Gia Bảo đến thăm, tốt liên hợp mấy thành khác, thuận lý thành chương diệt trừ Diệp Gia Bảo.
Vân Gia Bảo thân là minh chủ Liên Vân Thập Bát Bảo, xuất thủ trước đối phó người trong nhà, khó tránh khỏi sẽ làm người khinh bỉ, nếu Diệp Gia Bảo đánh đến tận cửa, bọn hắn liền có lý do.
Thế nhưng hiện tại, đã có Lôi Đế Quyết, gia tộc chấn hưng ở trong tầm tay, Diệp Chiến Thiên há lại sẽ cầm gia tộc sinh tử tồn vong mạo hiểm!
– Thần Nhi thấy thế nào?
Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Thần hỏi.
– Hài nhi cảm thấy, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể nhịn!
Diệp Thần nói, bất đắc dĩ thực lực không bằng người khác, chỉ có thể nhịn.
– Cùng ta nghĩ giống nhau, nói cho đại quản sự, đem thành viên gia tộc ở Đông Lâm Quận tất cả đều rút về, mặt khác quặng mỏ cũng tạm dừng khai thác!
Diệp Chiến Thiên đối với một tộc nhân nói, tất cả huyền thiết mỏ đều do Vân Gia Bảo thống nhất chọn mua, cái kia huyền thiết của Diệp Gia Bảo đừng nghĩ bán đi một khối, dứt khoát ngừng là được.
Diệp Thần không khỏi thầm nghĩ đáng tiếc, hắn đang muốn đi một tí biện pháp, có thể đề cao hiệu suất khai thác khoáng thạch, nhưng bây giờ là không cần dùng.
Với tư cách Diệp gia tộc trưởng, Diệp Chiến Thiên tuy biệt khuất, nhưng cũng chỉ có thể chịu nhục.
– Phụ thân, một phong thư khác nói cái gì?
Diệp Chiến Thiên cầm lấy một phong thư khác, chứng kiến chữ viết kia, ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh.
– Là thư tín của Vân Gia Bảo, Vân Dịch Dương nói một tháng sau muốn cử hành Liên Vân Thập Bát Bảo luận võ đại hội một lần, Liên Vân Thập Bát Bảo tất cả tiểu bối dưới mười tám tuổi đều có thể tham gia. Phải do trưởng bối trong tộc tự mình dẫn đội đi qua!
Diệp Chiến Thiên cười lạnh một tiếng.
– Chồn chúc tết cho gà, không yên lòng.
– Phụ thân, chúng ta đi hay không?
– Nếu không đi, Vân Gia Bảo liền có thể đại tác văn vẻ rồi, nếu đi, chỉ sợ sẽ gặp người ám toán!
– Vân Gia Bảo đã muốn diệt Diệp Gia Bảo chúng ta, lại không muốn tổn hại uy vọng của Vân Gia Bảo, chắc có lẽ không ở trước mắt bao người động thủ, có thể sẽ ở ven đường ám toán!
Diệp Thần suy nghĩ một chút nói.
– Diệp Gia Bảo cách Vân Gia Bảo mới hơn mười dặm đường, nếu là nhanh một chút, chắc có lẽ không có vấn đề gì.
– Ân, ta trở về cùng lão tộc trưởng và các thúc thúc của ngươi thương lượng một phen, làm tiếp quyết định, ngươi trở về tu luyện đi.
Diệp Chiến Thiên khoát tay một cái nói.
Từ bên trong phủ gia chủ đi ra, trong nội tâm Diệp Thần có một loại trầm trọng không nói ra được, lúc này Diệp Gia Bảo thật là bấp bênh, nếu Diệp Gia Bảo không có, vậy trong thiên hạ sẽ không có chỗ cho Diệp Thần hắn an thân rồi, bất kể như thế nào, nhất định phải giúp đỡ Diệp Gia Bảo đánh bại Vân Gia Bảo!
Diệp Thần trở lại trụ sở của mình, bắt đầu siêng năng tu luyện, trải qua nhiều ngày như vậy, Phong Linh bí quyết của Diệp Thần đã có chút thành tựu, mặc dù không có vũ kỹ tương ứng có thể học tập, nhưng phong hệ pháp quyết nhẹ nhàng, tốc độ di chuyển của hắn là nhanh rất nhiều, mặt khác huyền khí trong cơ thể, cũng so với lúc trước càng thêm tinh thuần thâm hậu.
Mãi cho đến đêm dài vắng người, bên trong thành lâm vào một mảnh yên tĩnh, chẳng qua là ở trong núi sâu xa xôi, truyền đến vài tiếng thú rống làm lòng người kinh hãi.
Một ngóc ngách của Diệp Gia Bảo, bên trong bóng cây chập chờn, một bóng đen cực kỳ nhanh xẹt qua, hướng bên ngoài Diệp Gia Bảo chạy như bay, ánh trăng rơi xuống, chiếu rọi ra khuôn mặt người nọ, đúng là Diệp Mặc Dương vừa ném đi trưởng lão vị.
Cảnh ban đêm dần dần sâu, vào lúc canh ba, đột nhiên một tiếng thú rống tức giận ở bên ngoài Diệp Gia Bảo vang lên, đón lấy chính là thanh âm tường thể ầm ầm sụp đổ.
– Chuyện gì xảy ra?
Bên trong Diệp Gia Bảo đèn hỏa sáng lên.
– Yêu thú tập kích!
– Yêu thú tập kích!
Các tộc nhân gác đêm lớn tiếng hô hào, đem các tộc nhân còn lại trong lúc ngủ say đánh thức.
Chớp mắt thời gian, nguyên một đám thân ảnh lướt đi ra, đúng là đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên.
Diệp Thần bay vút đến, hướng xa xa nhìn lại, một yêu thú hình thể cực lớn, đã rơi vào tầm mắt của hắn, là một sinh vật cùng loại thằn lằn.
– Là Độc Giác Tích (*rắn mối một sừng), cẩn thận kịch độc của nó!
Diệp Thương Huyền kinh quát.
– Là cửu giai, mọi người cẩn thận!
Diệp Chiến Thiên một chưởng khắc ở trên đầu Độc Giác Tích, chỉ làm nó nghiêng đầu, tay phải bị rắn mối giáp dày đặc chấn động nhức mỏi.
Độc Giác Tích bình thường đều ở bên trong rừng sâu núi thẳm hoạt động, sẽ rất ít đến phiến khu vực này, hôm nay không biết là nguyên nhân gì, con Độc Giác Tích này vậy mà đến Diệp Gia Bảo.
Độc Giác Tích kia đã trúng một chưởng, càng thêm tức giận, một chưởng đập bay mấy cái tộc nhân.
Tình cảnh một mảnh hỗn loạn, đám người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên nhao nhao ra tay đối với Độc Giác Tích, các tộc nhân thực lực hơi kém một chút đều lui xuống dưới, về đến trong nhà cầm cường cung cường nỏ.
Yêu thú công kích Diệp Gia Bảo, ngược lại không phải là sự tình hiếm lạ gì, hàng năm đều phải tao ngộ mấy lần, bất quá bao năm qua đến, bọn hắn gặp được yêu thú, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có thất giai, rất hiếm có cửu giai yêu thú.