Edit: Shpdarn
Quý Minh Thư:【Anh bảo Bùi Tây Yên giữ khoảng cách với tôi?】
Quý Minh Thư:【Anh còn là người sao?】
Quý Minh Thư:【Sau khi biết anh tôi chỉ muốn biết giết người bị phán mấy năm.jpg】
Mười phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Sầm Sâm.
Sầm Sâm không nói gì, chỉ trả lời cái meme mà cô gửi cuối cùng kia, gửi một ảnh chụp màn hình điều khoản pháp luật về mức án của tội cố ý giết người.
Nhìn lướt qua thì, cơ bản đều là mười năm trở lên, tử hình treo* và tử hình cũng chiếm vị trí trung tâm.
(*) Tử hình treo [死缓]: người mang án tử hình được hoãn thi hành án (thường là 2 năm)
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Quý Minh Thư:【?】
Quý Minh Thư:【Tôi thấy anh không cần vợ nữa rồi.jpg】
Thấy cái meme này, Sầm Sâm ngược lại không tranh cãi nữa, chỉ thấp giọng từ tốn nói: “Tiếp xúc quá nhiều với minh tinh đang nổi, đối với em không có lợi, em khiêm tốn một chút.”
Anh nhìn thời gian, lại nói: “Đúng rồi, tối nay tôi bay đến Los Angeles, một tuần sau trở về. Nhưng tôi sẽ về Đế Đô một chuyến trước, rồi mới qua Tinh Thành.”
“Chu Giai Hằng đến Tinh Thành rồi, nếu em có chuyện gì, có thể liên lạc với cậu ta.”
Chuyện bên chi nhánh Tinh Thành này lại khó giải quyết hơn so với tưởng tượng.
Mấy năm nay nội bộ Kinh Kiến không yên, Sầm Viễn Triều tốn rất nhiều cồng sức để dẹp yên, nhưng với những công việc cụ thể của Quân Dật dưới trướng lại quản lý có chút sơ sài.
Là trụ sở lớn thứ hai của tập đoàn Quân Dật, chi nhánh Tinh Thành lại cứ để mặc cho lãnh đạo kiểm soát nhiều năm, đã lộ ra xu thế chia cắt, trong một sớm đột nhiên tan rã thì không thể, chỉ có thể tiêu diệt từng bộ phận một, từ từ ăn mòn thôi.
Sầm Sâm không thể vì mẫu thuận nội bộ trong một buông xuống những công việc trong tay khác, nên trước tiên cứ để Chu Giai Hằng ở lại đây canh chừng, bản thân thì tạm thời rút ra, đi bàn chuyện hợp tác khác quan trọng hơn.
–
Quý Minh Thư nhận được hai tin thoại như vậy, khựng lại mất ba giây.
Đây là lý do anh ta chia rẽ CP chim yến?
Nhưng khi tiếp tục gửi tin nhắn cho Sầm Sâm, lại như đá chìm đáy biển không lời hồi đáp.
Cô tức đến đứng người, trở tay làm một combo “Sống chết không gặp lại”, thêm vào danh sách đen, hủy kết bạn, một loạt thao tác như nước chảy mây trôi. Trong lòng còn không quên vẽ một vòng tròn nguyền rủa tên cẩu nam nhân này “lên đường” bình an, chỉ sợ vòng tròn không đủ công hiệu, cô còn tiện thể vẽ thêm mấy cái hình đa giác và tam giác lăng trụ.
Trút giận xong Quý Minh Thư lại nghĩ, bên phía Sầm Sâm đã bị chặt đứt con đường phía trước, nhưng từ chỗ Bùi Tây Yến có lẽ còn có thể đột phá một chút.
Bé con tuổi không lớn, có lẽ chỉ cần dỗ dành hai câu là có thể nói hết toàn bộ những chuyện như “Cậu ấy và Sầm Sâm quen biết nhau thế nào”, “Nguyên văn lời nói của Sầm Sâm bảo bọn họ giữ khoảng khách là như thế nào” đều nói hết cho cô.
Cô còn có thể tẩy não đứa nhỏ, để cậu nhóc đừng nghe mấy lời linh tinh của Sầm Sâm.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, đứa nhóc Bùi Tây Yến này tính nguyên tắc vô cùng mạnh, đã đồng ý với Sầm Sâm sẽ giữ khoảng cách, thì tuyệt đối sẽ không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với cô, nhìn nhau thôi cũng rất ít, càng khỏi nói đến tiếp xúc nói chuyện. Lúc ghi hình chương trình chỉ cần thấy cô định đến gần, cậu nhóc sẽ tự động né tránh.
Quý Minh Thư rất bực bội.
Điều duy nhất đáng mừng ở đây là, về điểm cố ý giữ khoảng cách này, với tính tình đối với ai cũng lãnh đạm của Bùi Tây Yến đã trở nên không quá rõ ràng.
Toàn bộ hành trình cậu nhóc đều lạnh lùng an tĩnh, chỉ nghe sắp xếp, áp dụng câu danh ngôn “Nói ít làm nhiều” vào thực tế ghi điểm tuyệt đối.
So sánh với cậu nhóc, Nhan Nguyệt Tinh chính là một ví dụ đối lập vô cùng điển hình, ba người trong nhóm cũng nói chuyện cũng không nhiều lời bằng một mình cô ta, làm việc thì lại là ít nhất, quét cái sàn mà thỉnh thoảng lại dừng lại thở hồng hộc nghỉ ngơi, tiện thể còn đứng trước máy quay lải nhải dẹo xà nẹo tỏ vẻ đáng yêu.
Mỗi vậy thôi thì khỏi nói, nhưng cô ta không chỉ không làm việc, mà còn vẽ thêm chuyện.
Quý Minh Thư: “Cô mua cái gì đây? 6500? Cô điên à?”
Dưới sự chèn ép của ba loại áp lực: “Tài chính khó khăn”, “Cô là trụ cột” còn cả “Đứa nhỏ không để ý đến tôi”, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Quý Minh Thư đã thấu hiểu nhân gian bể khổ.
Ban đầu, cô vốn dĩ là chưa từng có khái niệm dự toán thiết kế, chỉ cảm thấy hai mươi vạn làm cái WC cũng không đủ, còn phải cải tạo sửa đổi cả căn nhà, thật đúng là buồn cười.
Sau đó cô lại âm thầm đi hỏi những nhà thiết kế có kinh nghiệm ở nhóm khác, bản thân cũng tự lên mạng tham khảo một chút trường hợp của những gia đình bình thường, mới biết được số vốn là tổ chương trình cung cấp cho đã xem như trong phạm vi hợp lí.
Hơn nữa qua mấy liên tiếp chạy qua chợ vật liệu xây dựng và chợ đồ gia dụng, tự mình ở loanh quanh trong chợ cô mới biết được, thì ra có rất nhiều nguyên liệu không đắt như những gì cô tưởng, bao gồm cả nội thất mềm, nếu không theo đuổi những tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế nội thất nổi tiếng và những sản phẩm giới hạn, phạm vi lựa chọn thật ra rất lớn.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Quý đại tiểu thư không có gì không xa xỉ, với số quỹ trang hoàng hai mươi vạn đã liệt ra một tờ bảng biểu Excel thật dài, tính toán tỉ mỉ đến từng chữ số, hơn nữa còn một lần nữa nhấn mạnh với đồng đội, không được mua bất cứ thứ gì không thực tế và không hợp với phương án thiết kế.
Nào biết Nhan Nguyệt Tinh không chút nào để ý đến chuyện làm việc nhóm, đột nhiên ẵm về một cái thảm giá 6500.
Đối mặt với Quý Minh Thư vừa mắng vừa chất vấn, cô ta còn đúng lí hợp tình ra vẻ ngây thơ nói: “Thảm đó, cô không cảm thấy nó rất đẹp sao? Đây là phiên bản giới hạn của một nhà thiết kế rất nổi tiếng cho ra năm nay đấy, trong cửa hàng đó chỉ còn duy nhất một cái này thôi đấy.”
Quý Minh Thư chỉ cần quét mắt nhìn lướt một là biết của ai thiết kế, mắt cũng chẳng thèm nhấc nói: “Trả lại.”
“Sao lại trả lại? Tấm thảm này rất có tính linh hoạt đấy, đặt cùng với bộ sofa ở phòng khách kia sẽ rất có cảm giác hậu hiện đại*.”
(*) Trường phái thiết kế Hậu hiện đại: có thể hiểu trường phái Hậu hiện đại là sự kết hợp giữa lối thiết kế Cổ điển và Hiện đại nhưng lấy lối thiết kế Hiện đại làm trọng tâm.
Trong buổi ghi hình đầu tiên bị Quý Minh Thư chế giễu là khiếu thẩm mỹ quá mức quê mùa, Nhan Nguyệt Tinh không phục lắm, khi trở về liền bù lại mấy bài học, bây giờ thỉnh thoảng miệng lại bật ra mấy cái gì mà “Hậu hiện đại”, “Độ bão hòa màu” linh tinh, vừa nghe còn thấy hình như rất có khí chất nghệ thuật.
Quý Minh Thư cũng không rảnh lo camera có mở hay không, chỉ cảm thấy đầu choáng váng não trương phình, trong lòng còn bức bối muốn chết, nổi đóa lên điên cuồng mắng.
“Cô có thể câm miệng không, cô biết cái gì gọi là chủ nghĩa Hậu hiện đại không? Cái này mà Hậu hiện đại cái rắm!”
Cô cầm cái thảm ném xuống trước mặt Nhan Nguyệt Tinh, “Đã không biết thì cô bớt mồm mép lại đi làm việc đi, tốt nghiệp đại học chưa? Bài hát cô hát là tự sáng tác à? Trong đầu cô có một chút sự tôn trọng cơ bản nhất với thiết kế gốc không? Một thương hiệu bị cả giới thời trang tẩy chay không thể tiến vào thị trường Trung Quốc lại cố chấp không sửa đổi, hợp tác với một đại lý đồ nội thất cho ra một cái thảm nát còn dám bán với gia 6500, quan trọng là lại còn có cái loại nửa mùa như cô đi nhiệt tình tâng bốc nữa?”
Thật đúng là tức cười.
Nhan Nguyệt Tinh bị chế giễu ngay lập tức ngây ra như phỗng.
Phùng Viêm còn định giảng hào, nhưng một câu “Thôi thôi” còn chưa nói xong, Quý Minh Thư đã trực tiếp cắt ngang, “Không thôi được.”
Cô nhìn chằm chằm Nhan Nguyệt Tinh lạnh lùng nói: “Hoặc là bây giờ cô đi trả lại cái thảm này cho tôi, hoặc là cô tự bù lại, tóm lại tác phẩm của tôi không cần thứ rác rưởi bị người người tẩy chay này!”
Cô liệt kệ Excel tính toán tỉ mỉ chi phí, cũng không phải để cho thứ đồ chơi này phá hỏng.
Con nhóc này còn muốn so bản lĩnh với cô, ăn sh*t đi!
Nhiều ngày liền hợp tác, tất cả nhân viên công tác của tổ quay phim đều đã thấy rõ ——
Nhà thiết kế của các nhóm khác chỉ là vật trang trí bên rìa, thỉnh thoảng còn phải uyển chuyển đối phó với những ý tưởng kỳ quái bất thường của minh tinh khách mời.
Nhưng nhà thiết kế của nhóm này lại là trụ cột hàng thật giá thật, đàn áp mọi phương diện từ năng lực đến khí chất, đúng là một sự tồn tại nói một không được là hai trong nhóm.
Phùng Viêm và Bùi Tây Yến cơ bản đều là cô làm gì thì làm đó, trái lại Nhan Nguyệt Tinh thì lại thích làm trò, nhưng hoàn toàn không tranh được với nhà thiết kế này, lần nào cũng phải chịu nhục.
Cô ta cũng định giở bệnh ngôi sao, nhưng đến Bùi Tây Yến cũng ngồi yên an phận chờ phân chia nhiệm vụ, cô ta cũng không có tư cách kia để tổ chương trình phải coi trọng, tổ đạo diễn cũng mặc kệ.
Cho nên không hề nghi ngờ, lần “thảm” chiến này lại là thắng lợi toàn diện của Quý Minh Thư.
Nhan Nguyệt Tinh rầu rầu rĩ rĩ ôm thảm đi đến đại lý trả hàng, dọc đường còn không ít lần nhìn camera lảm nhảm mãi mấy câu “danh ngôn” bạch liên.
(*) Danh ngôn bạch liên: ý là mấy câu nghe đúng kiểu bạch liên hoa ấy.
Chẳng qua Quý Minh Thư không rảnh mà để ý nhiều như vậy, thời hạn cải tạo công trình rất gấp, mọi phương diện đều cần đến sự điều chỉnh và chỉ đạo của cô.
Tất cả những tác phẩm trước đây của cô, bao gồm cả những ý tưởng tác phẩm cô làm khi còn đi học, đều không cần cô phải đích thân tham gia đưa vào thực tiễn, ít nhiều cũng có chút chiều hướng thiếu cơ sở thực tế.
Mà đây là lần đầu tiên cô làm một thiết kế nội thất khá có tính đời thường, cũng là lần đầu tiên sau khi vẽ xong bản thiết kế còn tham gia trang hoàng cải tạo thực.
Lúc đầu tham gia ghi hình hai tập đầu tiên thì cô còn thất thần, sau này thật sự bước vào trạng thái rồi, cả người đều tập trung cao độ.
Buổi trưa ăn cơm hộp do tổ chương trình chuẩn bị, tuy rằng có rau có thịt, chay mặn kết hợp thỏa đáng, nhưng đặt trong hộp nhựa bề ngoài không thể nói là tinh tế. Hơn nữa căn nhà đang trong lúc sửa chữa cải tạo đầy bụi bặm, Quý Minh Thư hoàn toàn không có khẩu vị.
Trong lúc những người khác đều đang ăn cơm, Quý Minh Thư ở trong phòng đàn kiểm tra tài liệu về hiệu quả cách âm.
Vừa ra khỏi phòng đàn, trước mắt cô đột nhiên trắng xóa trong chớp nhoáng, chậm chạp mất khoảng bốn năm giây, cả người mới dần khôi phục lại từ trạng thái cứng đờ.
Quý Minh Thư day day huyệt thái dương, luôn cảm thấy thân thể mình như có vấn đề gì đó, gần đây thỉnh thoảng lại thấy hoa mắt chóng mặt còn buồn nôn, có điểm cảm giác như phản ứng trong giai đoạn đầu mang thai trong truyền thuyết.
Nhưng cô và Sầm Sâm cũng lâu lắm rồi chưa làm, lần trước làm cũng có dùng biện pháp an toàn, hơn nữa khoảng thời gian trước dì cả của cô vẫn đến, mang thai thì hẳn là có khả năng lắm.
Cô ra ban công hít thở không khí trong lành một lát, bỗng nhiên nhớ tới Nhan Nguyệt Tinh hay phàn nàn căn nhà này có mùi hôi, lỡ đâu có Formaldehyde* thì sẽ bị độc chết, trong lòng cô cũng có chút không yên tâm.
(*) Formaldehyde – Formal: là một chất khí không màu, có mùi hăng, được sử dụng trong sản xuất vật liệu xây dựng và nhiều sản phẩm gia dụng khác. Formal gây ra tình trạng kích ứng mũi và cổ họng. Tiếp xúc thời gian ngắn thì các triệu chứng dừng ở đau đầu, xổ mũi, buồn nôn, khó thở. Nhưng khi phơi nhiễm thời gian dài sẽ gặp tình trạng khò khè, lên cơn hen và các triệu chứng hô hấp khác, có thể gây ra ưng thư.
Những thứ như sơn tường gì đó đều là sản phẩm tài trợ, cô cũng lên mạng tìm hiểu thử, đều là tiêu chuẩn bảo vệ môi trường* được quốc gia chứng nhận, nhưng những chuyện thế này, ai mà nói chắc được.
(*) Tiêu chuẩn bảo vệ môi trường là tiêu chuẩn thường được sử dụng đối với hàm lượng formaldehyde trong đồ nội thất, đồ trang trí. Tiêu chuẩn bảo vệ môi trường E1 là tiêu chuẩn y tế bắt buộc của quốc gia.
Quý Minh Thư có lẽ là chưa từng nghe qua câu “Hỏi Baidu một chút chỉ là bệnh, hỏi Baidu nhiều chút mồ đã định”, đã nhát như chim sẻ không đến bác sĩ còn không dám nhìn thì thôi đi, vậy mà còn lên mạng tra triệu chứng cơ thể của mình.
Tra xong cả mặt cô đều trắng bệch, trong lòng càng thêm lo sợ.
Mấy ngày sau đó, Quý Minh Thư ăn cũng không buồn ăn, ngủ cũng ngủ không ngon, mỗi ngày chạy khắp qua chạy lại giữa công trường thi công và chợ vật liệu, gầy đi trông thấy, ai cũng không biết lúc cô một mình nằm trên giường, trong đêm khuya tĩnh lặng đã tưởng tượng ra những gì.
–
Một tuần rất nhanh đã trôi qua, Sầm Sâm cuối cùng cũng trở về.
Trong khi chờ máy bay ở sân bay, nhìn thấy thương hiệu túi xách mà Quý Minh Thư hay đeo, anh còn tiện thể đi vào mua một cái kiểu mới.
Sầm Sâm vốn là định trở về Đế Đô trước, nói một chút chuyện An gia với ông cụ.
Nào ngờ máy bay vừa hạ cánh, Chu Giai Hằng đã gọi điện thoại tới nói: “Sầm tổng, phu nhân ngất xỉu ở công trường ghi hình chương trình, nửa tiếng trước đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện gần đó.”
“Biết rồi.”
Anh còn chưa bước ra khỏi sân bay, lại lập tức bay đến Tinh Thành.
–
Quý Minh Thư trong lúc đang di chuyển đồ dùng trong nhà thì đột nhiên ngất xỉu, hoa mắt chóng mặt buồn nôn, trước mắt đột nhiên trắng xóa, ngay sau đó là ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
Tổ chương trình gấp gáp đưa cô đến bệnh viện, lại thông báo với người liên lạc mà cô đã điền.
Cô điền người liên lạc là Chu Giai Hằng.
Làm tổng trợ lý của Sầm Sâm, độ tin cậy của anh ta có lẽ còn gấp Sầm Sâm trăm lần, về cơ bản thì điện thoại bất cứ lúc nào cũng online, gọi một cuộc là bắt máy.
Nửa tiếng sau khi nhận được thông báo, anh ta cũng đã xuất hiện ở bệnh viện.
Nhưng Quý Minh Thư vẫn chưa tỉnh lại.
Hôn mê đến chạng vạng tối, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, rọi xuống một mảnh cam hồng rực rỡ, Quý Minh Thư cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Qua tầm hai phút sau, ý thức của cô mới dần hồi phục, cũng nhận ra bản thân đã ngất xỉu được đưa vào bệnh viện.
Cô liếc mắt nhìn quanh, thấy Sầm Sâm đang đứng ở mép giường, trái tim đột nhiên chìm xuống.
—— Ngay cả Sầm Sâm cũng tới rồi.
Nhận ra cô đã tỉnh lại, Sầm Sâm đi đến trước giường, mặt không đổi sắc mà nói câu, “Tỉnh rồi.”
Quý Minh Thư không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không buồn không vui, nội tâm trải qua muôn vàn tranh đấu bất lực, cuối cùng vẫn bình tĩnh hỏi, “Tôi thế nào rồi?”
Sầm Sâm trầm mặc.
“Không việc gì, anh nói đi, tôi chấp nhận được.”
Quý Minh Thư rũ mi, một tay đang truyền nước biển, một tay ở trong chăn nắm chặt lại, nghĩ đến những đất nước chưa từng đi qua, những món ngon còn chưa được nếm thử, còn có túi Birkin chưa sưu tầm được, trong lòng liền đau nhói từng cơn. Thậm chí còn rối rắm không biết có nên chấp nhận điều trị bằng hoá chất không, điều trị bằng hóa chất có phải sẽ trở nên rất xấu xí không.
“……”
“Là đói.”
_________________
Editor: Đêm hôm đăng truyện, không biết các bác ngủ chưa?