*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_________
Dường như tháng tám đặc biệt trôi qua rất nhanh, Hứa Duy ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, căn bản là đã ngăn cách với “thế giới bên ngoài”.
Điện thoại di động của cô đã bị Tưởng Tùng Thành tịch thu, sau này cũng tìm không thấy, trong lúc nằm viện những gì liên quan tới thông tin đều dựa vào Chung Hằng, những chuyện sau này của vụ án hoàn toàn không biết gì cả.
Hà Nghiễn nói hồ sơ sửa chữa sẽ gửi cho Chung Hằng.
Hứa Duy biết, loại án này từ lúc lập án đến khi thẩm phán tối thiểu phải mất một hai tháng, không kết thúc nhanh như vậy, về phía sau kỳ thật cũng chẳng liên quan gì tới cô, Chung Hằng dường như cố gắng không đề cập chuyện này cô, Hứa Duy dứt khoát thuận theo ý của anh, một câu cũng không hỏi.
Ở Nghi Thành cũng không có tin tức gì, Phương Mẫn Anh bây giờ như thế nào, cô lười nhác nghĩ tới.
Hứa Duy cảm thấy từ năm bốn tuổi, Phương Mẫn Anh đã sớm không còn muốn cô nữa.
Hứa Xây Xuân bị bệnh mà chết, người Phương Mẫn Anh mang đi chính là Phương Nguyệt, để cô lại một mình ở nhà họ Hứa.
Khi bảy tuổi cô bị nhà họ Hứa trả lại, đoán chừng Phương Mẫn Anh cũng rất tuyệt vọng. Nhưng mà, thi đại học ngày ấy được thành tích như vậy, ngược lại Phương Mẫn Anh hiếm khi có nổi một tia hi vọng với cô, đáng tiếc cùng chỉ là nhất thời, đảo mắt một cái đã tan tác.
Hứa Duy không muốn quan tâm tới chuyện xưa cũ nữa.
Sáu bảy năm qua, một năm về một lần nơi sớm đã không được coi là nhà.
Sau này, từng đấy chuyện liên luỵ cũng nên cắt đứt triệt để rồi.
Thân thể Hứa Duy hồi phục rất tốt đẹp, bả vai và vết thương trên đùi đã khép lại, vết bỏng phía sau lưng cũng đã kết vảy.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Bác sĩ đã sớm đề nghị xuất viện tĩnh dưỡng, Hứa Duy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Chung Hằng một câu liền bác bỏ.
Anh cường ngạnh như vậy Hứa Duy cũng không dám gây.
Trong lúc Hứa Duy nằm viện, còn có một chuyện đã diễn ra.
Cảnh sát nhân dân cùng bộ dân chính gửi gắm Tưởng Du Sinh vào viện trẻ mồ côi.
Lúc trước Hứa Duy đã nghĩ tới việc có nên nhận nuôi cậu bé không, cô đang do dự, còn chưa mở miệng nói chuyện này với Chung Hằng thì biết được việc này không tới phiên cô cân nhắc, thật ra Chung Hằng và cô đều chưa đến ba mươi, căn bản không có tư cách nhận nuôi, qua hai năm nữa họ mới tới tuổi đó, Tưởng Du Sinh cũng đã tròn mười bốn rồi.
Một cậu bé lớn như vậy, lại bị tàn tật, gần như không có khả năng được người khác nhận nuôi, bằng không khi lúc nhỏ cũng sẽ không bị bố mẹ vứt bỏ, để bị Tưởng Đại Vân ngờ ngệch nhặt được.
Nhìn tình hình như vậy, đi viện trẻ mồ côi là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng Du Sinh từ đầu tới cuối đối với sự sắp xếp này không có ý kiến gì.
Lúc người khác hỏi, cậu bé cũng chỉ là gật đầu.
Trước khi đi tới viện trẻ mồ côi, Tưởng Du Sinh tới bệnh viện một chuyến. Vừa đúng lúc Chung Hằng từ bên ngoài trở về, bọn họ gặp nhau trong thang máy, lúc này là mộ nam cảnh sát nhân dân đưa Tưởng Du Sinh tới, Chung Hằng cũng không cảm thấy bất ngờ, anh dắt Tưởng Du Sinh vào phòng bệnh.
Hứa Duy vừa rời giường, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang ở trong phòng đi vài bước, xác định vết thương ở chân đã không có gì đáng ngại, cô chuẩn bị nhắc tới việc xuất viện với Chung Hằng. Ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Tưởng Du Sinh và Chung Hằng cùng đi tới.
Tưởng Du Sinh vừa nhìn thấy cô liền cười, cậu bé chạy tới chỗ Hứa Duy khoa tay: Chị khoẻ rồi sao?
Hứa Duy đến nay đối thủ ngữ vẫn có chút khó hiểu, suy đoán trả lời: “Ừm, chị có thể đi lại rồi.”
Cô vẫy tay, Tưởng Du Sinh lập tức tới dìu cô đến bên giường ngồi xuống.
Hứa Duy lôi ghế ra: “Em ngồi đi.”
Tưởng Du Sinh để cặp sách xuống, lấy giấy bút ra, cuối cùng lấy ra một quyển vở lớn đưa cho Hứa Duy.
Hứa Duy lật ra tờ thứ nhất, là một chiếc váy liền áo màu lam, lại lật tiếp, cũng đều là váy, đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng.
Tưởng Du Sinh nhìn cô chắm chú không chớp mắt.
Hứa Duy xem hết rất kinh ngạc: “Em vẽ nhiều như vậy sao?”
Tưởng Du Sinh gật gật đầu, mím môi nhìn cô cười, cười xong lại cúi đầu viết chữ lên giấy cho cô xem: Tất cả đều là chị.
Chung Hằng rót cốc nước, vừa uống vừa đi tới, vừa vặn nhìn thấy câu này, bật ngờ sặc một cái.
Loại lời nói dễ nghe như vậy con gái ai cũng cảm động, Hứa Duy cũng giống như vậy, cô xoa xoa tóc Tưởng Du Sinh: “Cảm ơn em.”
Tưởng Du Sinh lại viết: Vậy chị giữ lại nhé.
“Được.” Hứa Duy khép lại tập vẽ lại, nhìn cậu bé, trầm mặc mấy giây, hỏi: “Em biết viện trẻ mồ côi không?”
Tưởng Du Sinh gật gật đầu.
“Có sợ không?”
Cậu bé dừng một chút, lắc đầu, trên giấy viết: Có rất nhiều bạn bè ở đó, em sẽ có bạn.
Hứa Duy gật đầu: “Đúng vậy.” Cô còn nói: “Vậy về sau chị đi thăm em nhé, được không?”
Tưởng Du Sinh lắc đầu, lập tức viết một câu: Chị đừng tới, chờ em lớn lên đi tìm chị.
Viết xong ngẩng đầu nhìn Hứa Duy một chút, lại bổ sung mấy chữ: Mua váy cho chị.
Chung Hằng: “…” Mặt lúc này thật đen.
Khổ nỗi lúc này không ai chú ý tới anh, Hứa Duy bị cậu bé làm cho cảm động đến mức không biết nói cái gì cho phải, cúi đầu viết số điện thoại của Chung Hằng cho cậu bé: “Nếu như muốn tìm chị, có thể để người khác giúp em gọi vào số điện thoại này, có chuyện gì đều có thể tìm chị.”
Tưởng Du Sinh nghe lời nhớ kỹ, cầm tờ giấy kia xếp lại, để vào trong cặp sách.
Mặc dù Chung Hằng bị Tưởng Du Sinh làm cho có chút buồn bực, nhưng anh vẫn cùng cảnh sát nhân dân đưa cậu bé đi đến viện trẻ mồ côi, lại ra mua cho quần áo cho cậu bé và đồ dùng học tập.
Mặc kệ như thế nào đi nữa, là do cuộc điện thoại của Tưởng Du Sinh gọi tới mới cứu Hứa Duy được một mạng.
Chung Hằng đặt ở trong lòng, nhớ kỹ.
Sang ngày hai mốt Hứa Duy xuất viện.
Ngày đó y tá phải lặp đi lặp lại ám chỉ có thể xuất viện được rồi, cuối cùng Chung Hằng mới đi làm thủ tục.
Ở phòng bệnh này một tháng, lúc gần đi mất nhiều công sức dọn dẹp, tất cả đều là Chung Hằng làm, anh không cho Hứa Duy động vào, đồ vật đều sắp xếp gọn gàng, anh một tay kéo vali, một tay nắm Hứa Duy rời đi.
Chung Hằng không đưa Hứa Duy về nhà nghỉ của Chung Lâm, mà trực tiếp lái xe trở về Phong Châu.
Lý do của anh là: “Chỗ ấy bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, làm cho em không dưỡng bệnh được.”
“…”
Hứa Duy nghĩ nghĩ, nói: “Cá Chạch anh cũng mặc kệ?”
Chung Hằng cầm tay lái, từ gương chiếu hậu liếc cô một cái: “Em có thể đừng nhớ thằng ngốc đấy được không.”
“Lâu lắm rồi em chưa gặp nó.”
Chung Hằng hừ một tiếng.
Hứa Duy: “Anh dự định lúc nào mới đón nó?”
Chung Hằng không đáp, xe lên đến sườn núi, sau đó lại tiếp tục đi xuống, tầm mắt rộng rãi, thông thoáng.
Anh nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạt nói một câu:”Kết hôn xong.”
“… Hả?”
Anh lại hừ một tiếng: “Cũng nên trải qua thế giới hai người xong đã, sợ tiêu chuẩn quá lớn hù dọa nó.”
Hứa Duy: “…”
Lái xe đi vào nội thành Phong Châu, Hứa Duy phát hiện Chung Hằng không đi về đường vào nhà nghỉ.
“Không phải là tới nhà nghỉ sao?”
“Không.” Chung Hằng đánh tay lái, lên đến đầu bóng rừng, tiếp tục lái xe về phía trước, tiến vào cửa lớn của một tiểu khu, nơi này rất yên tĩnh, môi trường rất tốt.
Hứa Duy cách cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, dường như đã hiểu: “Anh ở chỗ này sao?”
Chung Hằng không trả lời, tập trung tìm vị trí dừng xe xong, xuống mở cửa xe cho cô: “Đến nơi rồi.”
Anh lấy vali, cùng Hứa Duy lên trên.
Thang máy đến tầng tám.
Chung Hằng mở cửa, nói với Hứa Duy: “Đứng đây chờ anh.”
Anh cầm vali đi vào, bật đèn mở cửa sổ, chờ trong phòng không khí lưu thông, anh gọi một tiếng: “Hứa Duy.”
Hứa Duy đi vào: “Muốn đổi giày ạ?”
“Không cần.”
Chung Hằng nói: “Tối nay mua dép cho em.”
Căn hộ này không tính là lớn, phong cách trang trí ngắn gọn đến quá đà, đồ dùng trong nhà cũng ít, phòng khách ngoại trừ những thứ thiết yếu thì không bài trí dư thừa gì thêm, tạo ra không gian rất rộng rãi.
Hai tháng nay Chung Hằng không ở căn hộ này, trên bàn đã tích đầy bụi xám.
Anh lau sạch sẽ ghế sofa, mở ti vi, nói với Hứa Duy: “Ngồi ở đây, chờ anh một lúc.”
Nói xong bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp sàn nhà, sau đó vào phòng bếp tiếp tục công việc tiện thể đun thêm một siêu nước, hâm nóng lại cháo ngao, lại tới phòng ngủ dọn dẹp.
Hứa Duy ngồi một mình một lúc, nhấn nhấn điều khiển từ xa, đều phim truyền hình và mấy tiết mục văn nghệ, chẳng có gì làm cô hứng thú, ánh mắt ngó tới phòng ngủ nghiêng nghiêng người, thấy Chung Hằng đang lau sàn.
Ống quần anh sắn lên một vòng, đi một đôi dép màu xám, làm cho khung cảnh rất ấm áp, cây lau nhà màu xanh lăn qua lăn lại trên sàn nhà.
Chung Hằng đi ra, mang theo đồ lau nhà đi tới phòng vệ sinh.
Thấy được cô đang nhìn anh, mi mắt đen nhánh hơi giương lên, cười với cô.
Không biết vì sao, trong ngực Hứa Duy bị làm cho khuấy động.
Cô thâm chí còn muốn đi tới ôm anh một cái.
Nhưng Chung Hằng đã tiến vào phòng vệ sinh.
Ngay sau đó truyền đến tiếng xả nước, Anh làm sạch dụng cụ lau nhà, làm xong lại đi phòng bếp.
Hứa Duy cảm thấy cứ ngồi như vậy có chút không ổn, cô đi qua nói: “Em lau bàn nhé.”
Chung Hằng quay đầu nhìn cô: “Không cần, em đi nghỉ ngơi đi.”
Hứa Duy không nói chuyện, lại nhìn anh chằm chằm, cảm thấy vẫn rất muốn ôm anh.
Chung Hằng nhìn cô bất động, cười: “Thật sự muốn giúp đỡ? Được.”
Anh quay người giặt sạch cái khăn mặt trong chậu, vắt khô nhét vào trong tay cô: “Đi lau đi.”
Phòng khách chỉ có bàn trà và bàn ăn ghế dựa, Hứa Duy đều lau một lần, đi đến ban công giặt xong khăn lau rồi vắt lên, lại đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ của Chung Hằng rất đơn giản, một cái giường, một loạt khảm vào tủ quần áo, tiếp theo là một chiếc bàn để máy tính.
Trên bàn không có máy tính, cũng không bày bao nhiêu thứ, chỉ có một cái cái cốc, một cái đèn bàn, mấy quyển tạp chí thể dục.
Hứa Duy đem những thứ này sửa sang lại một chút, kéo ra tấm kéo đẩy dưới mặt bàn, nhìn thấy một quyển vở màu đen, hơi cũ, cô cầm lên đặt lên trên bàn, không nghĩ tới dưới đáy vở có một tấm ảnh chụp, liếc qua. Hứa Duy nhìn qua đã nhận ra.
Đây là một tấm ảnh tuyên truyền trong tủ kính kia, chụp năm lớp 11, không biết vì sao lại ở chỗ này của Chung Hằng.
Cô đang nhìn, trong tay đột nhiên trống không.
Hứa Duy vừa quay đầu lại, thấy Chung Hằng mười phần tự nhiên nhét ảnh chụp trong túi của mình. “Là của anh.”
Anh nói một câu, quay người đi, lấy từ trong tủ quần áo lấy ra vỏ chăn sạch sẽ.
Anh muốn một lần nữa trải giường chiếu.
Hứa Duy đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, quay người lại tiếp tục lau bàn.
Cô ra ngoài giặt khăn lau, giặt đến một nửa trực tiếp vứt xuống, khoá vòi nước.
Chung Hằng đã lồng xong vỏ chăn, cầm khóa kéo lên.
Anh đứng người lên, dải chăn mềm lên giường, vừa quay đầu, gặp Hứa Duy đang đứng ở cửa nhìn anh.
Ánh mắt Chung Hằng dừng lại, nhìn cô quấn quýt một lúc, cười thoáng qua.
Anh đi tới, nheo mắt nhìn đôi mắt của cô: “Anh thế nào lại cảm giác ánh mắt này của en có chút hạ lưu? Đang suy nghĩ gì?”
Hứa Duy không lên tiếng.
Chung Hằng lại cười một tiếng, nhìn cô mấy giây, xích lại gần: “Muốn ngủ với anh?”
Tác giả có lời muốn nói: chương tiếp theo muốn tới buổi tối. Tấn Giang giống như có phòng trộm hệ thống nhưng ta còn không có dùng qua chương kế tiếp thử một chút nếu có ảnh hưởng gì đọc vấn đề xuất hiện có thể tới Weibo tìm ta
~~~~~~HẾT CHƯƠNG 40