A Trân nghe Tưởng Tùng Thành phân phó, đến giờ sẽ nấu cơm cho Hứa Duy.
Cơm tối chỉ có Hứa Duy và Tưởng Du Sinh dùng, một bàn ăn rộng dài bày sáu món ăn một bát canh. Canh là canh cá trích đậu hũ, A Trân lúc bưng lên nói: ” Ngài Tưởng hôm nay đặc biệt bảo làm canh này, nói là cô Hứa thích uống.”
Hứa Duy nhẹ gật đầu.
Phương Nguyệt khi còn bé thích ăn cá trích, cái này Hứa Duy biết.
Về sau mấy năm này các cô hiếm có cơ hội cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm yên tĩnh bất ngờ, Tưởng Du Sinh hết sức chuyên chú cúi đầu ăn, Hứa Duy ở trước mặt cậu bé không cần nghĩ quá nhiều.
Nếu như có Tưởng Tùng Thành ở đây, mỗi một lần gắp một miếng cô đều phải suy nghĩ kỹ một phen.
A Trân tài nghệ nấu nướng cũng không tệ lắm, đồ ăn mặc dù không thanh đạm, nhưng cảm giác rất được.
Hứa Duy đang ăn cơm, trong chén đột nhiên có thêm một viên cá viên.
Cô ngẩng đầu, Tưởng Du Sinh cầm thìa nhìn cô cười, cậu bé cười lên thẹn thùng, thấy Hứa Duy nhìn cậu, cậu chỉ chỉ cá viên, khoa tay một chút, đầu cúi thấp, và lấy chén cơm.
Tưởng Du Sinh tướng mạo kỳ thật không giống Tưởng Tùng Thành, cậu bé có làn da trắng, đôi mắt to, mắt hai mí, một cậu bé mười hai mười ba tuổi, trong mắt rất sạch sẽ.
Có lẽ là bởi vì thiếu hụt tình thân, cậu bé không hoạt bát như những người khác, làm việc gì cũng rất yên lặng.
Hứa Duy nếm cá viên cậu bé gắp cho.
Tưởng Du Sinh vụng trộm ngẩng đầu nhìn cô, lại cười cười.
Tưởng Tùng Thành khi trở về, cơm tối đã ăn xong.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hứa Duy lên tầng tắm rửa, Tưởng Du Sinh ở căn phòng của mình xem tivi.
Dưới tầng không có ai.
A Trân từ phòng đi bếp ra, thay giày cho Tưởng Tùng Thành.
Tưởng Tùng Thành hỏi: “Hôm nay cô Hứa có ra ngoài không?”
“Không đi đâu, cô Hứa ở trong nhà suốt.” A Trân nói: “Ngài Tưởng đã dùng cơm chưa?”
“Đã ăn rồi.”
Tưởng Tùng Thành tới thư phòng, hơn nửa giờ sau, anh đi tới.
Hứa Duy vừa mặc nội y, tóc còn chưa lau khô, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa.
Thời gian này, A Trân đang bận rộn ở phòng bếp, nếu như không phải Tưởng Du Sinh, thì đó chính là Tưởng Tùng Thành trở về.
Hứa Duy nắm khăn mặt, nói: “Chờ một chút.”
Bên ngoài an tĩnh, qua mấy giây không còn tiếng gì khác nữa.
Xem ra là Tưởng Tùng Thành đã về.
Tưởng Du Sinh trời sinh bị cam điếc, không có khả năng nghe thấy cô nói chuyện.
Hứa Duy mặc váy, một tay xoa tóc một tay mở cửa.
Tưởng Tùng Thành đứng ở đó, gương mặt kia vẫn bình thường như mọi ngày, nhìn không ra cảm xúc gì.
Ánh mắt của anh nhìn trên mặt Hứa Duy dừng một lúc: “Tắm sao?”
“Ừm.” Hứa Duy nói: “Anh về lúc nào thế?”
“Được một lúc rồi.” Tưởng Tùng Thành mắt nhìn tóc của cô: “Sấy kho tóc đi.”
“Vâng.” Hứa Duy quay người đi vào trong.
Tưởng Tùng Thành cũng đi tới. Bên cửa sổ có một chiếc ghế sô pha, anh bộ dạng bình ổn, đi thẳng tới ngồi xuống.
Hứa Duy ngồi ở cuối giường sấy tóc, trong phòng chỉ có tiếng máy sấy, không tính là ầm ĩ, nhưng cũng không nói chuyện.
Tưởng Tùng Thành dường như cũng không sốt ruột, lấy ở dưới bàn trà vài quyển tạp chí cũ, bày ở chỗ này hơn một năm.
Anh ta cầm một quyển mở ra lật xem.
Hứa Duy liếc qua, ánh mắt nhìn tới, nhìn chằm chằm tiêu đề.
Một lát sau, cô sấy xong tóc, thanh âm ù ù không còn.
Tưởng Tùng Thành ánh mắt rời khỏi quyển tạp chí, cách vài mét nhìn cô một chút: “Tóc em cắt ngắn rồi sao?”
“Là cắt một chút.” Hứa Duy nói.
Tưởng Tùng Thành nhìn một hồi, ánh mắt sâu thẳm.
Anh hướng cô vẫy vẫy tay.
Hứa Duy không nhúc nhích.
Môi anh ta mấp máy, khuôn mặt hơi đen lộ ra chút u ám. Anh khóe môi khẽ nhúc nhích, lộ ra một tia cười: “Tới đây ngồi.”
Hứa Duy kéo căng thân thể nới lỏng.
Cô đi tới ghế sa lon ngồi xuống, cách Tưởng Tùng Thành một khoảng ở giữa.
“Hôm nay Lý Việt từ tỉnh thành trở về.” Tưởng Tùng Thành nói.
“Thật sao.” Hứa Duy tiện tay cầm một quyển tạp chí, vừa lật vừa nói: “Lúc này còn chưa gặp qua anh ấy.”
“Tỉnh thành bên kia bận bịu, cậu ấy cũng là bận sứt đầu mẻ trán.” Tưởng Tùng Thành cười một tiếng: “Cậu ta cũng chẳng có tí tiền đồ nào, em vừa đến, cậu ta khẩn trương mấy ngày, rất sợ em gọi cảnh sát tới.”
Hứa Duy cũng cười cười, nói: “Anh ấy lá gan không lớn nha.”
Tưởng Tùng Thành không nói chuyện, lại cười, khóe mắt hiện lên ý vị: “Đúng là không lớn, không phải sao, trên đường đi còn đùa cợt em.”
Anh cúi đầu lấy ra mấy bức ảnh chụp đưa cho cô.
Hứa Duy nhận lấy, nhìn mấy bức ảnh đầu, tay liền dừng lại.
Là ngày đó ở núi Linh Đinh, trên đường đá, Chung Hằng nắm tay của cô.
Ảnh được chụp từ phía sau.
Hứa Duy không nói gì, theo thứ tự xem hết mấy bức ảnh phái sau, đều là cùng một ngày, trên tấm ảnh chỉ có cô và Chung Hằng.
Tưởng Tùng Thành ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô: “Trước em nói là bạn học, chính là người này?”
Hứa Duy ngẩng đầu: “Vâng.”
Tưởng Tùng Thành: “Bạn học cấp ba?”
Hứa Duy: “Đúng.”
Tưởng Tùng Thành: “Không chỉ là bạn học thôi chứ.”
Hứa Duy thừa nhận: “Ừm, cấp ba thời điểm đó yêu sớm với anh ấy.”
“Ồ?” Tưởng Tùng Thành biểu lộ không thay đổi gì, thậm chí còn mang theo điểm ý cười:”Sau đó thì sao?”
“Chia tay.”
“Làm sao chia tay rồi?”
Hứa Duy bình tĩnh nói: “Lên đại học, em ở Bắc, anh ấy ở tại Nam, khác biệt nơi ở, lúc đầu cũng không thích nhiều lắm, khi đó đều còn rất nhỏ, mới yêu nên cảm thấy mới mẻ, ngây thơ cực kì, rất nhanh đã chán ghét, chia tay là tự nhiên như vậy.”
Tưởng Tùng Thành nói: “Khi đó ngây thơ, hiện tại… Thành thục?”
Hứa Duy cười cười: “Không, anh ấy vẫn là ngây thơ, cách nhiều năm như vậy đột nhiên chạm mặt, anh ấy gặp xong không có cách nào tạm biệt được, đành phải lên núi, ăn vài bữa cơm, đại khái cảm giác mới mẻ đều không con nữa, có một học muội khác tìm anh ấy, anh ấy liền để mắt tới người ta, cũng không tìm em nữa.”
Tưởng Tùng Thành cười: “Thế thì thật sự là tâm tình của một cậu bé, không tính là đàn ông.”
Hứa Duy ừ một tiếng: “Đúng vậy, dù sao cũng nhỏ hơn em.”
Tưởng Tùng Thành không hỏi lại, nói: “Ảnh chụp chính em tự xử lý đi, xế chiều ngày mai có tiệc xã giao, em cũng đi đi.”
Hứa Duy gật đầu: “Ừm.”
“Nghỉ ngơi đi, anh còn muốn đi nhìn xem Du Sinh.”
“Được.”
Tưởng Tùng Thành đi ra.
Hứa Duy đóng cửa lại, đứng một lúc, chậm rãi thả lỏng bàn tay đầy mồ hôi.
*
Ngày 24 tháng 7, mùa hè ở Ngu Khê chuẩn bị một trận mưa to, cả một buổi sáng thời tiết rất âm u.
Buổi chiều mây đen kéo đi, ánh mặt trời ló đầu.
Ở đường Ma Phường, du khách ngày càng đông.
Bình An nắm dây ở cổ Cá Chạch trước cửa nhà nghỉ lắc lư, Cá Chạch mấy ngày nay rất lười biếng, đi mấy bước liền co quắp không muốn động, nằm ở kia nũng nịu.
Bình An ban đầu còn dỗ dành, bây giờ không dỗ nữa, dùng sức kéo day dắt: “Em đúng là đồ chó lười, em còn như vậy, cậu sẽ bán em đi.” Cá Chạch đối với sự uy hiếp này tập mãi thành thói quen, mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nằm.
Bình An tức giận đến sắp bộc phát, một chiếc xe lái vụt tới, dừng trước cửa, Bình An xem xét, rất ngoan ngoãn đi tới nói: “Chị à, cửa nhà chúng em không cho đỗ xe, chặn lối ra vào, muốn đỗ xe thì phải tới đó.” Cô bé chỉ vị trí.
Lư Hoan liếc cô bé một cái, nhíu nhíu mày: “Cô bé này, chị một lúc sẽ đi ngay, ba phút thôi.”
Bình An nhíu mày:”Một phút cũng không được, bị cậu em trông thấy, sẽ muốn mắng chửi người.”
Lư Hoan cười một tiếng: “Chị chính là tới tìm cậu em.”
“A?” Bình An sững sờ.
Lư Hoan rất không tiếp tục quan tâm cô bé, rất mau vào đi vào trong, trông thấy Chung Hằng đang tu sửa lại các tầng thang. Cầm trong tay cái búa, hướng đến những tấm ván gỗ kia gõ gõ.
“Chung Hằng.” Lư Hoan gọi một tiếng.
Chung Hằng dừng lại, quay đầu nhìn, lông mày liền nhíu chặt.
Lư Hoan đi qua, cười nói: “Dọn dẹp sửa sang sao, thật cần cù.”
Chung Hằng mặc kệ cô ta, tiếp tục làm việc.
Lư Hoan cũng không tức giận, ánh mắt nhìn xung quanh một lần, nói: “Ài, học tỷ đâu, không có ở đây sao?”
Chung Hằng gõ búa, cốc cốc cốc.
Lư Hoan xích lại gần, cười nói: “Cô ta lại chơi anh một lần nữa, đúng không? Vẫn giống như cũ, chơi xong là vứt?”
Chung Hằng cầm búa đặt xuống, quay đầu: “Con mẹ nó cô nhàn ra cái rắm rồi à?”
Lư Hoan sắc mặt trì trệ, khí tức tăng vọt, cô cố gắng nhịn lại, bình tĩnh nói: “Anh tỏ thái độ này với em em đây cũng không so đo với anh, em không tới đây để cãi nhau với anh, em biết anh không thích em, nhưng chi ít anh cũng phải chọn người đáng tin cậy. Em hôm nay để cho anh thấy rõ chân tướng, anh đi theo em!”
Cô ta vừa cầm vào cánh tay của Chung Hằng, liền bị anh đẩy ra.
“Lư Hoan, náo đủ chưa, ông đây không có hứng thú chơi với cô đâu.”
Anh cầm búa lên, quay đi.
“Sao lại thành đùa với anh rồi?” Lư Hoan ở sau lưng của anh nói: “Anh chẳng lẽ không muốn gặp Hứa Duy sao?”
Chung Hằng bước chân dừng lại.
“Em có thể dẫn anh đi gặp cô ta.”
Chung Hằng xoay người, nhìn cô mấy giây: “Cô thấy co ấy? Lúc nào?”
Lư Hoan nhíu mày: “Không nói cho anh, dù sao xế chiều hôm nay em vẫn sẽ thấy cô ta.”
Chung Hằng ánh mắt lạnh: “Tôi cảnh cáo cô, cô dám tìm cô ấy gây phiền phức, tôi không khách khí đâu.”
Lư Hoan hừ một tiếng: “Vậy em không thể cam đoan được, dù sao anh cũng không ở đó, em khi dễ cô ta anh cũng không biết.”
“Lư Hoan!”
“Anh gào cái gì mà gào!” Lư Hoan vứt xuống một câu:”Anh đồng ý, ngay lập tức đi với em, nếu không em không thể cam đoan co ta sẽ như thế nào.”
Cô ta nói xong xoay người rời đi.
*
Hai giờ đồng hồ, tầng ba của khách sạn Minh Nguyên đang rất náo nhiệt. Hứa Duy đi bên cạnh Tưởng Tùng Thành một đường tiến vì bữa tiệc. Đó là một yến hội, hình thức tự phục vụ, nhưng thật ra là tháng trước từ thiện quyên tiền góp tiền hoạt động, được hai xí nghiệp lớn tổ chức. Tập đoàn Thành Việt quyên tặng ở đằng trước, Tưởng Tùng Thành đương nhiên sẽ là khách VIP. Người tổ chức đọc lời chào mừng sau đó các khách mời sẽ tự do hoạt động. Hứa Duy lấy ly rượu đỏ từ từ uống, đôi mắt liếc qua Tưởng Tùng Thành cách đó không xa.
Anh ta đang bận rộn xã giao.
Qua hơn mười phút, anh ta đến đây.
Hứa Duy cười cười, đưa ly rượu cho anh.
Tưởng Tùng Thành hỏi: “Chán rồi sao?”
Hứa Duy: “Cũng được.”
Tưởng Tùng Thành cười: “Em khẩu thị tâm phi đã quen, anh không nghe ra thật giả.”
“Anh cứ coi là thật đi.” Hứa Duy cũng cười nói.
Cô uống một ngụm rượu, quay đầu lấy bánh ngọt, ánh mắt khi nhấc lên, đột nhiên ngừng lại.
Cách đó không xa, Lư Hoan tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Chung Hằng, cười đi tới: “Tưởng tổng, chào ngài.” Tưởng Tùng Thành gật đầu.
Lư Hoan ánh mắt rời khỏi, cười đến xán lạn: “Học tỷ, lại gặp mặt rồi, chị hôm nay cũng rất đẹp nha.”
~~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 29
Gắng tranh thủ tới đây hay tới đó, chiều đi làm răng chỉ sợ về đau nhức không đụng nổi😬