“Chúng ta tạm thời chưa ký đơn, hãy ly thân một thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại, được không?” Đây là nỗ lực cuối cùng của Lương Viễn Trạch. Anh gượng cười, nói tiếp: “Chúng ta yêu nhau bao năm như vậy, lại suốt ngày dính lấy nhau nên nhất thời cảm thấy nhàm chán là lẽ đương nhiên. Chúng ta ly thân trước, anh sẽ để em nếm thử cảm giác khác. Có lẽ em sẽ nhận ra, em không yêu hắn ta, chỉ là thích của lạ, và là do kích tình mà thôi.”
Lương Viễn Trạch nói nửa chừng rồi im bặt, lúng túng cúi đầu, hai tay đỡ trán, thì thầm: “Hà Nghiên, anh không tin. Anh không tin em không còn yêu anh nữa, rõ ràng một phút trước chúng ta vẫn tốt đẹp thế mà. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến em làm vậy?”
Hà Nghiên im lặng, muốn nắm lấy tay Lương Viễn Trạch nhưng nửa chừng lại buông xuống. Cô rút tờ đơn trong tay anh, ký xoẹt tên mình: “Viễn Trạch, anh còn nhớ không? Chúng ta từng nói, tuyệt đối sẽ không nói những lời tổn thương, cũng không làm chuyện khiến đối phương khó chịu. Vì thế, hãy đợi đến ngày mai, chúng ta đưa đơn lên cục dân chính đi.”
Đó là những lời họ nói khi mới yêu nhau. Lương Viễn Trạch cười chua xót, trả lời cô: “Đúng vậy.”
Hà Nghiên thoáng ngập ngừng: “Trước mắt đừng nói cho cha mẹ biết. Em sẽ bảo với họ là anh ra nước ngoài tập huấn. Đợi thời điểm thích hợp rồi nói cho cha mẹ biết sau.”
“Tùy em.” Lương Viễn Trạch trả lời: “Hai ngày tới anh sẽ đóng gói mọi thứ, chuyển đi nhanh thôi.”
Trước kia, nghe người ta nói đau đớn nhất là khi gặp gỡ chia ly, Hà Nghiên chỉ nghĩ đấy là những lời nói quá. Nhưng lúc này đây, chính cô lại là người cảm nhận sâu sắc nhất nỗi đau xuyên qua trái tim, khiến cô không dám há to miệng để thở, mỗi lúc hít vào, cơn đau dường như tăng gấp bội. Vì vậy, cô không dám hô hấp, nín thở trả lời anh: “Vâng.”
Có lẽ trên thế gian này hiếm có cặp đôi nào như họ. Lúc bên nhau thì tương thân tương ái, lúc chia tay lại không cãi vã ồn ào, ly hôn một cách rất lịch sự. Anh đã làm như đã hứa với cô. Nếu cô không còn yêu, anh sẽ để cô đi, bởi vì anh vẫn còn yêu cô. Từ cục dân chính đi ra, hai người đứng bên vệ đường. Cô nói: “Bởi vì không còn yêu cho nên chúng ta không thể làm bạn, hãy cắt đứt liên lạc và coi nhau như kẻ xa lạ.”
“Làm sao xóa được ký ức, tẩy sạch trí nhớ đây?”. Lương Viễn Trạch cười yếu ớt, chìa tay về phía cô: “Hà Nghiên, nếu em có thuốc xóa được ký ức, hãy cho anh hai viên?”
Hà Nghiên không trả lời, gạt lệ xoay người bỏ đi, bước nhanh về phía trước, không dám quay đầu, không dám dừng lại, tâm trí không ngừng thì thầm: “Viễn Trạch, anh sống cho tốt nhé, anh phải sống thay em, sống dưới ánh mặt trời, chờ em, chờ em trở về. Nếu khi ấy anh vẫn ở đây, chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”
Còn bây giờ, mỗi bước em rời xa anh, anh sẽ được an toàn.
Một chiếc ô tô màu đen sang trọng lái từ xa tới, từ từ dừng trước mặt Hà Nghiên. Cửa xe tự động mở ra, Phó Thận Hành ngồi trong khoang xe rộng rãi nhìn cô, thản nhiên phân phó: “Lên xe.”
Hà Nghiên biết Lương Viễn Trạch vẫn đứng đằng xa nhìn mình, cô không quay lại, không chút do dự chui vào trong xe. Đợi cánh cửa khép chặt, cảnh vật di chuyển nhanh dần ra phía sau, cuối cùng cô không kìm nén được cơn đau tê tái, đổ sụp người về phía trước, ôm mặt khóc nức nở.
“Không nỡ bỏ?” Gã đàn ông ngồi bên lạnh giọng hỏi cô.
Dường như đến lúc này mới phát hiện ra hắn đang ở bên cạnh, cô vội vàng ngồi ngay ngắn, lau sạch nước mắt không ngừng rơi, thản nhiên trả lời: “Đúng, không nỡ bỏ.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Phó Thận Hành cười lạnh: “Vậy sao còn muốn ly hôn?”
“Bởi vì tôi yêu anh ấy, bởi vì anh ấy yêu tôi.” Cô đáp, một lát sau cất tiếng cười mỉa: “À, loại người như anh, có nói anh cũng sẽ không hiểu.”
Hình như tâm trạng của hắn hôm nay không tệ, khoan dung và không quá để tâm đến câu nói mạo phạm của cô. Nghe vậy, hắn chỉ khẽ cười, hào hứng trêu chọc: “Hiểu hay không thì liên quan gì? Dù em yêu hắn thế nào thì vẫn phải ly hôn thôi. Thân thể em nằm dưới người tôi, còn trong lòng em yêu ai, ai yêu em, với tôi không quan trọng.”
“Hơn nữa…” tay hắn rơi xuống đầu vai cô, lướt lên cổ, cuối cùng nhéo má cô, cười nói: “Có như vậy mới khiến người ta cảm thấy thú vị, hiểu không?”
Hà Nghiên không hiểu, cô không phải biến thái nên đương nhiên sẽ không hiểu.
“Em mắng tôi là biến thái, đúng không?” Hắn cười nhẹ hỏi.
Hà Nghiên không đáp, mím chặt khóe môi.
Nhưng phản ứng của cô đã là câu trả lời. Hắn nhếch mép, hứng khởi giở trò đùa dai. Phó Thận Hành ghé sát vào Hà Nghiên, môi nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô, cuối cùng áp vào tai cô, chậm rãi nói: “Thực ra tôi chưa đủ biến thái, nếu không tôi đã sớm lộ diện trước mặt Lương Viễn Trạch của em rồi.”
Hà Nghiên không chịu đựng thêm được nữa, cô không do dự giơ tay gạt gương mặt hắn ra, nhưng chưa kịp chạm vào, cổ tay đã bị hắn nắm chặt. Hắn không hề tức giận, ngược lại cười rất chi thoải mái, thậm chí còn hôn lướt lên má cô một cái cực nhanh rồi mới buông lỏng cô ra, ngồi ngay ngắn trở lại.
Cô nhìn hắn chăm chú, hận không thể nghiền nát hắn thành tro.
Còn hắn làm như không thấy, thong dong lật báo, căn dặn A Giang “Đưa cô ấy đến trường trước đi.”
Ngôi trường vẫn thế, hay âm thầm biến đổi, cô không có tâm trạng để ý tới. Từ trước đến nay, cô luôn là người có dũng khí, mặc dù sinh ra là phụ nữ nhưng nội tâm của cô lại hết sức mạnh mẽ và rắn rỏi. Thậm chí, ngay khi gặp phải tai họa bốn năm trước, cô vẫn kiên cường tiến lên, bắt đầu lại cuộc sống.
Hà Nghiên luôn cho mình là một kẻ mạnh mẽ, mạnh mẽ đối mặt với hết thảy đau khổ và tra tấn. Nhưng đến giờ phút này cô mới thực sự hiểu rõ, cô sở dĩ có thể kiên cường như vậy, đó là vì sau lưng có Lương Viễn Trạch, có anh luôn lặng lẽ đứng sau cô, trao cho cô hy vọng trước mọi hãm hại.
Nhưng bây giờ, anh không còn ở đây.
Hà Nghiên thẫn thờ suốt một ngày, xế chiều điện thoại reo hồi lâu cũng không để ý tới, mãi tới khi có đồng nghiệp nhắc nhở mới phát hiện ra. Đó là số điện thoại của Lương Viễn Trạch, cô đã khắc sâu vào tâm trí, xóa bỏ không nổi. Cô gần như cắn răng, nhấn nút từ chối nhưng điện thoại tiếp tục reo, vẫn là anh.
Tình huống này đã thu hút sự chú ý của đồng nghiệp, Hà Nghiên rơi vào đường cùng, đành phải tiếp, chưa kịp lên tiếng, cô đã nghe tiếng Lương Viễn Trạch hỏi dồn dập trong điện thoại: “Hà Nghiên, em đang giấu diếm gì thế? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hả?”
Hà Nghiên thoáng giật mình, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Anh đang nói gì vậy?”
“Buổi sáng anh đã nhìn thấy gã đàn ông lái xe tới đón em, hắn giống Thẩm Tri Tiết y như đúc.” Anh trả lời, tâm trạng kích động: “Nghiên Nghiên, em không yêu hắn ta, nói cho anh biết, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Sao em có thể yêu hắn được chứ? Em không thể yêu hắn.”
Buổi sáng, anh tận mắt chứng kiến cô bước lên chiếc xe màu đen kia, đoán là gã đàn ông làm Hà Nghiên điên đảo đang ngồi trong xe, mang theo tâm trạng ghen ghét mãnh liệt, anh nhớ kỹ biến số, cố gắng điều tra, cuối cũng cũng tra ra chủ nhân của chiếc xe ấy – Là Phó Thận Hành, Chủ tịch doanh nghiệp Phó thị.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, anh vô cùng khiếp sợ, anh dám chắc Hà Nghiên không hề yêu thương kẻ trong tấm ảnh. Đây là gã đàn ông đã mang lại nỗi sợ hãi cùng vô số ác mộng tới cho Hà Nghiên.
Suy cho cùng thì cô đã giấu diếm anh chuyện gì đây?
Hà Nghiên không ngờ Lương Viễn Trạch lại tra ra Phó Thận Hành, cô vô cùng sửng sốt nhưng giọng nói vẫn hết sức tỉnh táo: “Viễn Trạch, anh bình tĩnh đi đã. Hiện anh đang ở đâu? Em sẽ tới gặp anh.”
Viễn Trạch không trả lời mà truy vấn cô: “Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, Nghiên Nghiên, nói cho anh biết, hắn có phải chính là kẻ em đã gặp ở trường lần trước không?”
“Viễn Trạch, anh đang ở đâu?” Hà Nghiên cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Anh còn nói lung tung, ngờ vực vô căn cứ như vậy em sẽ giận đấy.”
Lương Viễn Trạch trả lời: “Anh đang ở tầng dưới công ty Phó Thị.”
Đáp án này khiến Hà Nghiên hoảng hốt, cô thực sự lo sợ Lương Viễn Trạch kích động gây chuyện. Trong phòng, các đồng nghiệp đang len lén nhìn cô. Nhưng cô không quan tâm, vội vã hét lên: “Không được kích động. Anh chờ em ở đó, có vấn đề gì chúng ta gặp mặt rồi nói sau.”
Nhưng anh không trả lời cô, cúp luôn điện thoại.
Hà Nghiên gọi lại mấy cuộc anh đều không nghe. Cô không ngăn được tâm trí hoảng loạn, lái xe tới cao ốc Phó Thị, thấy xe của Lương Viễn Trạch ở dưới lầu, nhưng không có anh ở đó. Cô lo lắng gọi điện cho anh. Mới đầu, điện thoại không thông, khi kết nối được, lại là giọng của A Giang truyền tới: “Cô Hà, Lương Viễn Trạch đang ở chỗ Phó tiên sinh.”
Hà Nghiên có cảm giác, chỉ trong mấy giây đồng hồ tim mình như ngừng đập. Cô há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng, phải mất một lúc lâu sau mới có thể khàn giọng nói: “Các người chớ làm loạn.”
A Giang đáp: “Phó tiên sinh mời cô lên đây.”
Hà Nghiên từng đến cao ốc của doanh nghiệp Phó Thị, vẫn là nơi cô từng cứu Hứa Thành Bác. Nhưng lần quay trở lại này, giống như cách cả một đời. Thư ký của Tổng giám đốc đã thay người khác, có lẽ được căn dặn từ trước nên sớm đứng bên ngoài thang máy chờ đợi, kính cẩn dẫn cô vào trong.
Cánh cửa rộng lớn chạy bằng điện, sau khi thông báo, nữ thư ký liền mở cửa giúp Hà Nghiên, cung kính mời cô đi vào, sau đó lui ra.
Căn phòng rất rộng, gần như trống trải, Phó Thận Hành và những tên khác đang ngồi bên khu nghỉ ngơi. Hắn ngồi vùi trên ghế sô pha, A Giang đứng sau lưng hắn, còn Lương Viễn Trạch ngồi trên một chiếc ghế đưa lưng về phía cửa ra vào, hai bên là hai gã đàn ông lực lưỡng mặc tây trang đen.
“Nghiên Nghiên.” Quay đầu trông thấy cô, Lương Viễn Trạch vội vã kêu to, định đứng dậy nhưng cơ thể vừa nhúc nhích đã bị hai tên vệ sĩ áo đen ấn mạnh xuống. Phó Thận Hành khẽ nhíu mày, cất giọng trầm khàn: “Ồn ào quá.” Một tên vệ sĩ lập tức lôi cuộn băng dính trong túi áo, bịt kín miệng Lương Viễn Trạch lại.
Hà Nghiên cố gắng bình tĩnh tiến lên trước, thấy Lương Viễn Trạch ngoài gương mặt hơi bị sưng tấy, trên người không còn vết thương nào khác, trái tim cô mới thoáng thả lỏng. Cô quay đầu nhìn Phó Thận Hành, gắng hỏi hắn bằng giọng điệu hòa hoãn: “Có thể thả anh ấy đi được không?”
Phó Thận Hành khẽ nhếch môi, thong dong trả lời: “Hà Nghiên, em phải hiểu. Lương Viễn Trạch như một con chó điên tìm đến phòng làm việc của tôi, định tấn công tôi. Vệ sĩ của tôi vừa mới tạm thời khống chế hắn ta, chứ tôi nào muốn giam giữ hắn ta.”
Cô nhướng mày chất vấn: “Anh ấy tấn công anh? Vậy sao vết thương lại ở trên người anh ấy?”
“Đúng vậy, là hắn ta tấn công tôi.” Phó Thận Hành cười nhạt, bổ sung thêm: “Nhưng hắn ta đánh không lại tôi.”
Lương Viễn Trạch giận dữ gào to, ra sức giãy dụa nhưng khổ nỗi bị hai tên áo đen giữ chặt, không thể động đậy. Hà Nghiên nhìn dáng vẻ anh, cố gắng đè nén bi thương và phẫn nộ, điềm tĩnh nhìn Phó Thận Hành, nói: “Thả anh ấy đi, Phó Thận Hành, hãy thả anh ấy đi đi.”
Phó Thận Hành dần thu lại nụ cười trên mặt. Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhếch khóe môi cười châm chọc: “Được thôi, tôi sẽ thả hắn ta đi. Nhưng, hắn có nghe lời em, ngoan ngoãn rời đi không?”
Hà Nghiên không trả lời, chỉ bước từng bước một đến trước mặt Lương Viễn Trạch, quỳ xuống, tay vịn chặt đầu gối anh, dịu dàng nói: “Viễn Trạch, chúng ta rời khỏi đây nhé, được không?” Vành mắt cô ngấn nước, đầy sự năn nỉ: “Có chuyện gì chúng ta hãy ra ngoài nói. Anh muốn hỏi gì, em đều sẽ trả lời anh hết. Nhưng trước mắt, anh và em cùng rời khỏi đây, được chứ?”
Ánh mắt của Lương Viễn Trạch dần đỏ lựng, rốt cuộc anh cũng ngừng giãy dụa, khẽ gật đầu với cô.
Hai tên vệ sĩ nhìn Phó Thận Hành, thấy hắn gật đầu, bấy giờ mới buông lỏng Lương Viễn Trạch ra. Hà Nghiên bước lên gỡ miếng băng dính trên miệng anh, đỡ anh dậy khỏi ghế, cùng theo anh ra ngoài.
Hình ảnh hai người nắm tay nhau, tựa sát vào nhau, bước chân gần như cùng một nhịp, không hiểu sao, khiến Phó Thận Hành cảm thấy chướng mắt. Ngay khi họ sắp bước qua cửa, hắn đột nhiên mở miệng gọi to: “Hà Nghiên.” Nhìn hai người họ đứng sững ở cửa, hắn bật cười, cố ý ngừng giây lát, rồi mới thong thả nói: “Buổi tối tới gặp tôi, tôi muốn em.”
“Tên khốn!” Lương Viễn Trạch quay phắt người lại, định xông tới đánh Phó Thận Hành. Hà Nghiên sợ hãi đứng sau ôm chặt eo anh, cố gắng ngăn chặn, giọng đau khổ năn nỉ: “Viễn Trạch, Viễn Trạch, cùng nhau rời khỏi đây đi, van anh, em van anh đấy.”
Lương Viễn Trạch gạt cô ra mấy lần nhưng đều bị cô ôm siết, đành phẫn nộ chỉ vào Phó Thận Hành, mắng chửi: “Mày là tên khốn nạn.”
Sát ý lóe lên trong mắt Phó Thận Hành, hắn nheo mắt, thản nhiên đáp: “Lương Viễn Trạch, tốt hơn hết là đừng chỉ tay vào tao.”
“Viễn Trạch.” Hà Nghiên nghẹn ngào khóc nức nở, cô ôm Lương Viễn Trạch, dán mặt vào lưng anh, khóc lóc cầu xin: “Viễn Trạch, theo em về đi, không nên làm loạn ở đây. Em không chịu đựng nỗi nữa, anh giữ lại cho em chút tôn nghiêm được không?”
Lương Viễn Trạch sững người, quay lưng ôm cô vào lòng, giọng nói chua chát: “Được, anh sẽ đi cùng em.”
Họ cứ như vậy cùng nhau ra ngoài, im lặng suốt quãng đường, cho đến khi ra khỏi tòa cao ốc của Phó Thị, Lương Viễn Trạch mới đỡ lấy bả vai của Hà Nghiên, nhìn chằm chằm vào cô, nhả từng chữ một: “Nghiên Nghiên, nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hãy nói thật với anh, đừng biến anh thành kẻ đần nữa. Em làm vậy là không yêu anh, lừa dối còn nghiêm trọng hơn cả tổn thương đấy.”
Chuyện đã đến nước này, cô cũng nên cho anh một lời giải thích hợp lý. Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn Lương Viễn Trạch, cắn răng đáp: “Được, em sẽ nói cho anh biết.”
Cô lái xe của anh, hai người cùng nhau về nhà. Ngồi trong phòng khách, cô kể hết mọi chuyện từ việc lần đầu tiên gặp Phó Thận Hành cho tới sau này cho Lương Viễn Trạch nghe. Anh đi từ kinh ngạc đến tức giận, tâm trạng gần như không thể khống chế, nắm chặt vai cô, nói: “Tại sao phải gạt anh? Sao không báo cảnh sát?”
Sắc mặt cô bình tĩnh gần như chết lặng, hỏi lại anh: “Báo cảnh sát như thế nào? Nói cho cảnh sát biết Thẩm Tri Tiết chưa chết, thay hình đổi dạng biến thành Phó Thận Hành ư? Ai tin? Chứng cứ đâu?”
“Vậy sao em không nói cho anh hay?” Anh cả giận đáp.
Cô bật cười đau đớn: “Nói cho anh biết, sau đó anh liều mạng đi tìm hắn sao? Viễn Trạch, nếu như không có chuyện hôm nay, em thà để anh một mực hận em, em cũng sẽ không nói cho anh hay. Anh không biết hắn đáng sợ như thế nào đâu.”
Lửa giận đốt cháy lý trí của Lương Viễn Trạch, anh phẫn uất hét to một tiếng, đứng dậy đá đổ bàn trà: “Anh không tin, anh không tin một tên tội phạm có thể một tay che trời. Phải báo cảnh sát! Nghiên Nghiên, chúng ta báo cảnh sát đi.”